Chương 547: Đoạt Ngọc Giác
Chương 547: Đoạt Ngọc Giác
Chương 547: Đoạt Ngọc Giác
Điều khiến Lục Diệp an tâm là sau khi hắn lộ ra thân hình cũng không nghênh đón công kích gì, hắn thoáng thu liễm khí tức của mình một chút, sau đó chạy về phía nhiều người, nhìn bộ dáng vội vã của hắn trước khi xuất phát.
Kế hoạch tiến triển đến bước này, cơ bản đã thành công hơn phân nửa.
Sau đó hắn sẽ không cần phải che giấu hành tung của mình nữa, một nơi có mấy trăm người, ngoại trừ bản tông ra thì còn có một số tán tu phụ thuộc khác, các tu sĩ không thể nào quen biết nhau hết, cho nên cho dù bị người khác nhìn thấy cũng không có quá nhiều liên quan, trừ phi có người nhận ra Lục Diệp có thể phân biệt thân phận của hắn.
Hơn nữa, lúc này còn là ban đêm, làm việc sẽ dễ dàng hơn.
Trong lúc chạy lướt qua, Lục Diệp thoáng cúi đầu, tóc trên trán rủ xuống, che kín hơn phân nửa khuôn mặt, rất nhanh đã đi tới nơi tụ tập của tu sĩ Phong Hoa viện.
Trụ sở nhà mình bị đánh, bọn hắn đều tụ tập ở đây, tuy không lo lắng đại trận bị phá, nhưng vẫn cần phải có đề phòng và cảnh giác.
Khi Lục Diệp từ phía sau vội vã chạy tới thì quả thật đã thu hút không ít người chú ý, đại đa số người cũng chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái rồi không quan tâm nữa, dù sao thì cũng không ai có thể ngờ được là dưới tình huống đại trận phòng hộ chưa bị phá vỡ lại có người có thể thần không biết quỷ không hay chui vào.
Một số người liếc nhìn Lục Diệp một cái, chỉ cảm thấy người này có chút mặt mũi, đồng thời cũng không suy nghĩ nhiều, trụ sở của các đại tông môn thường xuyên xuất hiện một chút người mặt mũi lạ, thường là từ tông môn khác chạy đến hoặc là tán tu gần đây, bản thân các tu sĩ thường xuyên bế quan tu hành, cũng sẽ đi lại ra ngoài, ai cũng không dám nói mình nhận biết toàn bộ người trong trụ sở.
Cổ Tham Dương tận mắt nhìn thấy Lục Diệp dung nhập vào trong đám người, khóe mắt không nhịn được nhảy một cái.
Hắn âm thầm tự xét lại, xem ra quay đầu vẫn phải bố trí pháp trận đơn giản một chút ở trong trụ sở mới được, tránh cho sau này bị kẻ địch chạm vào còn không biết, không cần bố trí trận pháp quá phức tạp, chỉ cần pháp trận cảnh báo đơn giản một chút, kể từ đó, cho dù có người có thể ẩn vào trụ sở như Lục Diệpcũng sẽ bại lộ hành tung.
Ngay khi hắn đang suy nghĩ lung tung thì Lục Diệp đã đi tới cách Nguyệt Mị khoảng năm thước.
Trước đó, khi ẩn thân ở chỗ tối, còn chưa xông vào đại trận thì hắn đã nhìn thấy nữ nhân này, cũng từ trong tình báo Cổ Tham Dương cung cấp biết nàng là trấn thủ sứ của Phong Hoa viện, nàng mặc một bộ cung trang che khuất thân thể, làm nổi bật lên dáng người uyển chuyển.
Đó là một pháp tu!
Khi tu vi của Lục Diệp rất thấp, người thống hận nhất chính là Pháp Tu, La Kích, Đổng Thúc Dạ. Hai tên này đã mang đến cho hắn bóng ma tâm lý rất lớn.
Nhưng khi tu vi dần dần cao lên, hắn từ từ thích pháp tu, bởi vì có linh văn phong hành gia trì, tốc độ của hắn đủ nhanh, có thể rất nhẹ nhàng rút ngắn khoảng cách với pháp tu đối địch, pháp tu thi triển thuật pháp hắn cũng có thể thong dong tránh né, nếu như trốn không thoát còn có Ngự Thủ linh văn ngăn cản.
Bị hắn dùng phương pháp như thế để tiếp cận, bình thường kết quả của pháp tu đều rất thê thảm.
Có thể nói, pháp tu cùng cấp độ cũng không thể làm ra bọt nước gì ở trước mặt hắn, cho dù tu vi cao hơn hắn một hai tầng cũng không được.
Tu vi của Nguyệt Mị không thể nghi ngờ là Linh Khêcảnh tầng chín , mà đã sắp tấn thăng đến cấp độ kế tiếp.
Tính toán của nàng vốn là chờ sau khi Sơ Tình trở về thì sẽ chuyển chức vị trấn thủ sứ cho nàng, lại từ trong tông chọn lựa một phó sứ tiếp nhận.
Đáng tiếc Sơ Tình đã chết ở trong thành Tiên Nguyên, ngay cả người trước đó được chọn làm phó sứ cũng đã chết,
Nghe nói mấy vị trưởng lão tông môn, vì chức vị phó sứ này mà cả ngày đều nhao nhao túi bụi, đều muốn để cho đệ tử môn hạ của mình đảm nhiệm, dù sao thì đảm nhiệm phó sứ vẫn có không ít chỗ tốt, lương tháng gia tăng không nói đến, thu hoạch công huân cũng càng dễ dàng hơn một chút, mà khoảng thời gian từ chức của Nguyệt Mị cũng không xa, nói một cách khác, trước mắt đạt được chức vị phó sứ, rất nhanh là có thể chuyển thành chính thức.
Chờ chuyện lần này qua đi, nhanh chóng để cho tông môn quyết định ra phó sứ , trong lòng Nguyệt Mị âm thầm tính toán, chuyện này không thể tiếp tục kéo dài như thế nữa.
Ngay khi nàng nghĩ như vậy thì trong lòng chợt phát sinh báo động, khóe mắt liếc qua đồng thời nhìn thấy một bóng người đang nhanh chóng tới gần mình.
Nàng nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu niên cúi đầu thấp đã ở trong vòng ba trượng quanh mình.
Nguyệt Mị lập tức rùng mình, nàng chưa bao giờ thấy qua thiếu niên này!
Thân là Trấn thủ sứ của Phong Hoa viện, trong trụ sở có mấy trăm người mặc kệ là bản tông, ngoại tông hay là tán tu phụ thuộc, cho dù nàng không quen biết thì ít nhất cũng có thể nhận biết, gọi tên của bọn hắn.
Có thể nói, toàn bộ Phong Hoa viện chỉ có nàng và Sơ Tình quen biết tất cả mọi người, bởi vì mặc kệ những tu sĩ kia là từ bên ngoài đến hay là tán tu phụ thuộc thì đều phải thông qua hai người bọn hắn mới có thể tiến vào trụ sở.
Mặc dù thiếu niên gần sát tới thấp đầu, nhưng Nguyệt Mị vẫn có thể nhìn thấy dung mạo đại khái của đối phương.
Cho nên nàng có thể xác định mình chưa từng nhìn thấy thiếu niên này, thậm chí ngay cả hôm nay trước đó, thiếu niên này cũng chưa từng xuất hiện ở trụ sở của bản tông.
Liên tưởng đến một tia dị thường vừa rồi, Nguyệt Mị lập tức đưa tay chỉ về một bên, đầu ngón tay bắn ra một tia linh quang, một đạo thuật pháp đã đánh về phía người tới.
Thực lực Nguyệt Mị không tệ, một chiêu này có thể nhìn ra nội tình của nàng, một đạo thuật pháp này sẽ không quá mạnh, nhưng đủ để đánh lui đại đa số tu sĩ tám cảnh.