Chương 563: Bách Trận Tháp
Chương 563: Bách Trận Tháp
Chương 563. Bách Trận Tháp
"Cũng không phải hoàn toàn là như vậy."
Hai tay Cổ Tham Dương đặt ở trên đùi, mắt lộ ra vẻ trầm tư:
"Hắn không đề cập tới chuyện này thì ta quả thật không nhớ ra được, nhưng trước mắt bên phía bản tông quả thật phải phòng bị nhiều hơn, ta đã đưa tin cho mấy cái minh tông gần đây, cần phải cẩn thận, không nên gây ra sai lầm lớn, Vạn Ma Lĩnh đại khái sẽ không xuống tay với bản tông, không nói đến việc có thể công phá được trụ sở của bản tông hay không, cho dù công phá thì lại như thế nào? Đánh không lại còn không thể chạy sao? Cho nên Vạn Ma Lĩnh muốn dùng cách công chiếm trụ sở của bản tông để đối phó với Nhất Diệp huynh là chuyện không thể nào làm được."
Vệ Ly có chút khổ sở cười không được:
"Triệu huynh cũng đã nói, nếu có tình huống có thể để cho người của bọn hắn đến trợ giúp."
"Hắn không nói chuyện này ta còn không nhớ tới, hắn nói chuyện này ta mới phát giác không đúng."
Thiên Diễn tông cách nơi này không gần, vậy thì viện binh cái rắm, hắn có thể tới đây nhanh như vậy là bởi vì vừa vặn ở gần đây có việc, thật chờ người nhà bọn hắn đến giúp thì món ăn cũng đã lạnh rồi.
"Triệu huynh này...
"Cho nên, hắn đến đây là để đào người, hắn không rõ ràng Nhất Diệp huynh có phải trực thuộc tông môn chúng ta hay không, nếu tùy tiện mở miệng thì có chút không ổn, nếu như hắn câu thông với Nhất Diệp huynh trong âm thầm thì tình huống kia sẽ không giống, có thể Nhất Diệp huynh cũng không từ chối được lời mời của hắn.
"Gia hỏa này."
Vệ Ly dở khóc dở cười:
"Đã sớm nghe nói Triệu Lập của Thiên Diễn tông một bụng tâm địa gian giảo, hiện tại xem ra, danh bất hư truyền, sư huynh, vậy chúng ta có nên ngăn chặn hay không."
Không cần.
Cổ Tham Dương khoát khoát tay:
"Từ đầu đến cuối, Nhất Diệp huynh đều không nói tới chuyện tu hành ở bản tông, đại khái hắn cũng chỉ là đi ngang qua nơi đây, mà bản tông đã nhận rất nhiều ân tình của Nhất Diệp huynh rồi, nếu Triệu Lập thật có thể mời người đi cũng là bản lĩnh của hắn."
"Không nói đến chuyện này nữa, chúng ta vẫn phải đề phòng cẩn thận, chia một ít nhân thủ ra ngoài, giám sát động tĩnh tứ phương, nếu như Vạn Ma Lĩnh thật sự có công kích quy mô lớn, chúng ta cũng phải ứng đối từ sớm."
Vâng!
Cự Giáp gần đây tìm được một nơi tốt đẹp, đó chính là phòng luyện công của Thần Ẩn Cung.
Trước kia, khi đi theo Tư Mã Dương, hắn gần như không vào nhà khác, chưa từng trải nghiệm cảm giác tu hành ở nơi có nồng độ linh khí thiên địa cao như thế, từ sau khi Lục Diệp mang theo hắn đi một lần, hắn đã si mê nơi đó đến cực điểm, ngoại trừ mỗi khi trời tối trở về ăn no nê thì ngày bình thường gần như không nhìn thấy bóng dáng của hắn.
Cự Giáp là một người có năng lực và si mê với võ đạo cực cao, tính tình cực kỳ đơn thuần, điểm này cho dù là Lục Diệp cũng không so bằng.
Ngẫm lại cũng không kỳ quái, nếu như tính khí không bình ổn thì không thể ở với Tư Mã Dương trong thời gian dài như vậy, việc này cho dù ai cũng không chịu được.
Nhưng bởi vì cảm tạ Tư Mã Dương mang theo hắn đi đến con đường tu hành, cho nên mặc kệ Tư Mã Dương đối với hắn như thế nào, Cự Giáp cũng chưa từng oán giận.
Những tu sĩ Phong Hoa viện giết Tư Mã Dương chết sớm ở thành Tiên Nguyên, ngay cả trụ sở của Phong Hoa viện cũng bị Lục Diệp thi triển thủ đoạn công chiếm, đại thù của Tư Mã Dương đã báo, có lẽ dưới suối vàng hắn cũng nên nhắm mắt.
Trong lầu các, Lục Diệp và Triệu Lập ngồi đối diện nhau, chậm rãi nói chuyện, việc thảo luận đều là phương diện trận đạo.
Mấy ngày trước, hai người trong lúc lơ đãng gặp gỡ bất ngờ, sau đó chậm rãi quen biết, nhưng bởi vì nhiều khi Lục Diệp đều ở bên phòng luyện công cho nên cũng không nói mấy câu.
Cho đến hôm nay, trong lúc vô tình biết được Triệu Lập đang tu hành Trận Đạo, Lục Diệp lập tức có hào hứng, liền kéo hắn cùng nhau nghiên cứu thảo luận.
Sở học của hắn từ bên phía Vân phu nhân cơ bản đều là đồ vật về linh văn chi đạo, thời gian tiếp xúc với trận đạo chủ yếu là dựa vào thư điển mà Vân phu nhân đưa cho, có thể nói là tự học thành tài, đương nhiên, chủ yếu hơn chính là bởi vì trận đạo là một nhánh của linh văn chi đạo.
Tuy hiện tại hắn có chút tâm đắc, nhưng hắn cũng không rõ mình có tạo nghệ cao bao nhiêu trên trận đạo, dù sao cũng không có người nào để hắn so sánh.
Tán gẫu với Triệu Lập càng là ăn ý, hoàn toàn không để ý tới trán Triệu Lập dần dần sinh ra mồ hôi lạnh.
Giờ khắc này, trong lòng Triệu Lập kêu rên không thôi, Lục Diệp có thể sử dụng một chút kỹ xảo đặc biệt để chui vào hoặc là phá vỡ đại trận phòng hộ nhà người khác, nói rõ hắn ở trận đạo đã có tạo nghệ không nhỏ.
Nhưng sau khi nghiên cứu thảo luận một phen, Triệu Lập mới phát hiện thiên phú của Lục Diệp ở trận đạo rất cao, cao tới có chút cổ quái.
Trận đạo có hai phương hướng, một là bày trận, một là phá trận, hai phương hướng này bình thường mà nói đều là hỗ trợ lẫn nhau, người hiểu trận khẳng định có thể phá trận, trái lại cũng thế.
Nhưng Triệu Lập lại phát hiện, tu hành của Lục Diệp ở trận đạo có chút chênh lệch.
Đơn giản mà nói, trước khi Lục Diệp phá trận thì biểu hiện không có kẽ hở, nhưng phương diện bày trận lại có vẻ hơi không lưu loát.
Hai người trao đổi nghiên cứu thảo luận, đương nhiên không chỉ là trong lời nói, còn sẽ tự mình bày trận, sau đó để cho đối phương đến động thủ phá giải.