Chương 577: Thiên Phú Dị Bẩm
Chương 577: Thiên Phú Dị Bẩm
Chương 577: Thiên Phú Dị Bẩm
Vu Khiếu nói có một chuyện cần giúp, Lục Diệp đã biết hắn muốn nói cái gì.
Bên Thiên Diễm tông, y tu không có cách nào giúp Triệu Lập và Cự Giáp, vừa rồi Vu Khiếu còn muốn đi đến tông môn khác để mời mấy vị y tu có y thuật cao siêu hơn tới, nhưng hiện nay, nếu như sư tỷ Thuỷ Uyên trên đường đuổi tới thì không cần phải đi mời người khác.
Nhìn khắp Cửu Châu, phe phái y tu này hẳn là còn có một số đại tu có y thuật cao hơn Thuỷ Uyên, nhưng đều là đại tu Thần Hải cảnh, những người này đều phân tán ở các nơi trong Cửu Châu, không thì cũng như Định Hải Thần Châm của những tông môn nhất phẩm, muốn mời bọn họ rời núi cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Hơn nữa người khác cũng chưa chắc sẽ để ý đến sống chết của hai tiểu tu sĩ Linh Khê cảnh.
Cho nên, cho dù Vu Khiếu có đi mời người thì người mời tới cũng không bằng Thuỷ Uyên.
Có thể nói, ngoại trừ những y tu Thần Hải cảnh ra thì trên phương diện y thuật lại không ai mạnh hơn Thuỷ Uyên của Bích Huyết tông.
Phong cách bao che khuyết điểm của Bích Huyết tông thì các nơi ở Cửu Châu đã sớm lãnh giáo khắc sâu, nếu như Thuỷ Uyên tức giận nhất thời, không trị liệu cho Triệu Lập thì Thiên Diễm tông cũng không có lập trường để chỉ trích cái gì.
Nhưng Vu Khiếu thân là nhất tông chi chủ, cũng không thể trơ mắt nhìn đệ tử của mình bị độc chết như thế, lúc này mới muốn gặp Lục Diệp nói chuyện.
Đối với Lục Diệp, đây không phải là chuyện lớn gì, nếu như Thuỷ Uyên sư tỷ thật sự có thủ đoạn ép độc thần hồn kia thì trị một người cũng không khác gì trị hai người.
Lục Diệp còn muốn đào tạo trận đạo sâu ở bên Thiên Diễn tông, có nhân tình này, hắn cũng có thể yên tâm thoải mái ở lại.
Hiện tại điều duy nhất cần lo lắng chính là lấy y thuật của Nhị sư tỷ, có thể cứu Cự Giáp và Triệu Lập trở về hay không!
Lục Diệp nghe rõ ràng cuộc đối thoại giữa nữ y tu và Vu Khiếu, y thuật nhị sư tỷ cao siêu là không giả, nhưng nữ y tu kia cũng đã nói, chuyện lần này không phải y thuật cao là có thể giải quyết.
"Vậy Lục tiểu hữu nghỉ ngơi cho tốt, tình huống của tiểu hữu, ta sẽ để cho bọn họ thủ khẩu như bình, chuyện lần này, ta cũng sẽ cho tiểu hữu một câu trả lời thoả mãn."
Vu Khiếu cất bước rời đi, đi tới cửa, bỗng nhiên dừng chân lại:
"Bản tông chủ còn có một chuyện không rõ, không biết tiểu hữu có thể giải đáp hay không."
Lục Diệp nhìn hắn.
Vu Khiếu nói:
"Tiểu hữu hẳn là cũng trúng độc mới đúng, vì sao không có chút phản ứng nào?"
"Có lẽ là ta thiên phú dị bẩm, bách độc bất xâm?"
Vu Khiếu bật cười, lắc đầu rời đi, đương nhiên sẽ không tin chuyện hoang đường của hắn, trên đời này không có ai có thể bách độc bất xâm, cho dù có thì cũng chỉ có thể ngăn cản độc trùng kích vào nhục thân, loại độc thần hồn kia kiên quyết không ngăn cản nổi.
Hắn lại không biết, từ một ý nghĩa nào đó mà nói, Lục Diệp quả thật là bách độc bất xâm.
Thiên Phú Thụ ngay cả đan độc cực kỳ ẩn nấp cũng có thể hoàn toàn thiêu đốt, vậy những độc tố khác tính là cái gì?
Tuy Lục Diệp lần đầu tiên biết Thiên Phú Thụ có công hiệu như vậy, nhưng cũng mơ hồ có thể cảm nhận được, thiêu đốt những độc kia, làm cho nhiên liệu Thiên Phú Thụ chứa đựng tiêu hao không ít.
Chờ đến khi những nhiên liệu kia tiêu hao hết, hắn lại phải dùng Thiên Phú Thụ đi thôn phệ Địa Tâm Hỏa.
Nhưng việc này không vội, cũng không phải hắn không muốn có nhiều linh văn hơn, chỉ là hắn cần phải tích luỹ công huân, trước đó tích luỹ là vì mua sắm công pháp Thiên cấp, hiện tại là vì một chuyện khác, mà công huân hắn cần là một khoản số lượng cực kỳ khổng lồ, số lượng kia đủ để cho bất kỳ một tu sĩ Linh Khê cảnh nào chùn bước.
Đây cũng là nguyên nhân hắn nóng lòng công chiếm cứ địa của người khác, chỉ dựa vào giết địch lấy được công huân căn bản không thể đáp ứng nhu cầu của hắn, cho dù bán toàn bộ chiến lợi phẩm thu được cho Thiên Cơ bảo khố cũng không được.
Công chiếm trụ sở của người khác lấy được công huân mới nhiều, tuy nói như vậy phải trở về trụ sở nhà mình thông qua Thiên Cơ trụ chuyển hóa thành công huân của tông môn, sau đó nhận được bằng cách cấp cho lương tháng, nhưng thu hoạch lại không thể so sánh bằng giết địch.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tâm tư của Vu Khiếu đúng là kín đáo, trước khi đi hắn cố ý nói với Lục Diệp một câu, về tình huống của Lục Diệp hắn sẽ để cho người của Thiên Diễm tông thủ khẩu như bình, đây rõ ràng là nhìn ra cái gì.
Lục Diệp phát hiện ra trong thức ăn có độc rượu cũng có độc, trước tiên đã gửi tin nhắn cho sư tỷ Thuỷ Uyên, một là bởi vì y thuật của nhị sư tỷ cao siêu, gọi nàng tới có thể cứu mạng, hai là muốn mượn cơ hội này tránh khỏi ánh mắt Vạn Ma lĩnh.
Từ sau khi hắn rời khỏi căn cứ Thần Ẩn cung, bên phía Vạn Ma Lĩnh vẫn luôn nhìn chằm chằm, ven đường còn gặp không ít tập sát mai phục, chân trước của hắn mới đến căn cứ Thiên Diễm tông, chân sau đã bị người khác hạ độc, hơn nữa còn là mãnh độc ngay cả y tu của Thiên Diễm tông cũng không có cách nào giải quyết.
Ý muốn giết hắn của Vạn Ma lĩnh rất mãnh liệt!
Nếu như hắn thật sự chết trong sự kiện hạ độc này, đại khái có thể làm cho Vạn Ma lĩnh an tâm, trong thời gian ngắn cũng có thể làm cho ánh mắt của Vạn Ma lĩnh từ trên người hắn rời khỏi.
Chỉ dựa vào tin tức Thiên Diễm tông truyền ra Lục Diệp trúng độc bỏ mình chưa chắc có thể để Vạn Ma lĩnh tin, nhưng nếu như Thuỷ Uyên sư tỷ có thể tới thì tình huống kia sẽ không giống như lúc trước.