Chương 579: Thứ này Có Hữu dụng?
Chương 579: Thứ này Có Hữu dụng?
Chương 579: Thứ này Có Hữu dụng?
Một tu sĩ Linh Khê cảnh tầng tám nho nhỏ, có thể bị một trận doanh Vạn Ma Lĩnh to như vậy kiêng kị, nhìn khắp, Lục Diệp cũng là người đầu làm được.
Ngay khi bầu không khí trên dưới Thiên Diễn tông tràn ngập sầu vân thảm sương, hai vị khách nhân đặc biệt vội vàng đã tìm đến.
Người tới đương nhiên là chưởng giáo của Bích Huyết tông Đường Di Phong và chưởng ấn sứ Thuỷ Uyên.
Trong một toà đại điện, Dưỡng Hồn Trận vận chuyển, trận pháp này không tính là quá thâm ảo, nhưng không những dùng kim quang để bày trận, còn cần bố trí một chút bảo vật dưỡng thần hồn ở trong trận pháp, như thế trận pháp này mới có thể phát huy ra hiệu quả dưỡng hồn.
Bảo vật có thể tẩm bổ thần hồn đều cực kỳ quý giá, cho dù là lấy nội tình của Thiên Diễn tông cũng không có mấy phần, mà hiệu quả cũng không phải là rất tốt.
Nhưng bây giờ bọn hắn cũng không có cách nào, chỉ có thể dùng trận pháp này để làm dịu triệu chứng của Triệu Lập và Cự Giáp.
Trong trận pháp, hai bóng người được an bài, Lục Diệp ngồi xếp bằng ở một bên, lo lắng chú ý tình huống của Cự Giáp, Đại trưởng lão Bạch Thiên của Thiên Diễn tông cũng thủ ở chỗ này, dù sao cũng là hắn bố trí ra trận pháp này, đương nhiên là phải chiếu cố thật tốt, ngoại trừ bọn hắn ra thì trong đại điện không có người nào nữa.
Dưới ánh nến lờ mờ.
Bạch Thiên thở dài một tiếng:
"Ta nói tiểu tử ngươi, đã muốn giả bộ, vậy thì giả vờ cho thật tốt, tránh cho bị người khác nhìn trộm được hư thực."
Lục Diệp nói:
"Bạch lão không có lòng tin đối với người của quý tông sao?"
"Đó cũng không phải, chỉ là nhiều người phức tạp, luôn có một chút tin tức trong lúc lơ đãng sẽ lưu truyền ra ngoài."
"Đó chính là Bạch lão không có lòng tin đối với trận pháp mà mình bày ra."
"Đánh rắm."
Bạch Thiên vểnh râu lên, ngạo nghễ nói:
"Lão phu không dám nói mạnh nhất Cửu Châu, nhưng muốn xuyên qua pháp trận nhìn thấu tình huống nơi đây, Cửu Châu tạm thời còn chưa có người làm được."
Thật ra tiểu lão đầu này là người rất hoà thuận, chỉ là chỉ cần đề cập đến trận pháp thì hắn sẽ trở nên cực kỳ nghiêm túc, nhất là đối với tạo nghệ trận pháp của bản thân, có thể nói là lòng tin cực cao.
Nếu không phải trước mắt nơi ở của Thiên Diễn tông xảy ra chuyện, nguy cơ của Cự Giáp và Triệu Lập còn chưa giải quyết, thì Lục Diệp cũng muốn lãnh giáo vài đồ vật trên Trận Đạo với lão nhân gia này một chút.
Chỉ là tình huống hiện tại, hắn cũng không có tâm tình gì.
"Mau nằm xuống, có người đến."
Bạch Thiên bỗng nhiên hô một tiếng.
Lục Diệp vội vàng nằm ở trong Dưỡng Hồn Trận, nhắm mắt lại, không nhúc nhích.
Sau một khắc, cửa đại điện đóng chặt bị mở ra, có người cất bước mà vào, giọng của Vu Khiếu truyền đến:
"Mọi người đều an trí ở trong Dưỡng Hồn Trận, tạm thời còn không cần lo lắng cho tính mạng."
Ngay sau đó, Lục Diệp ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc trên cơ thể, sau đó cổ tay của mình bị người khác bắt lấy.
Lục Diệp mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt của Thuỷ Uyên sư tỷ.
"Nhị sư tỷ."
"Đừng động."
Vẻ mặt trải rộng sương lạnh của Thuỷ Uyên nhu hòa một chút, muốn đứng dậy đỡ Lục Diệp xuống, linh lực ôn hòa chạy trong cơ thể Lục Diệp, điều tra tình huống của hắn.
Chưởng giáo đứng sau lưng Thuỷ Uyên, trên mặt hiện lên thần sắc lo lắng.
Tuy Lục Diệp đang trên đường tới đây đã đưa tin cho bọn hắn biết mình không sao, nhưng trước khi Thuỷ Uyên điều tra rõ ràng về, bọn hắn cũng không yên lòng.
Lần này, Thuỷ Uyên điều tra cực kỳ cẩn thận, sau khi điều tra một nén nhang mới buông cổ tay Lục Diệp ra, tiếp theo đi đến bên cạnh Cự Giáp, ngồi xổm người xuống xem xét.
Lục Diệp đứng dậy, thi lễ với chưởng giáo một cái:
"Chưởng Giáo."
Chưởng giáo khẽ vuốt cằm:
"Không sao là tốt rồi."
Nếu Thuỷ Uyên không nói gì thì đã nói rõ Lục Diệp thật sự không sao.
"Đệ tử thêm phiền phức cho các ngươi."
Lục Diệp có chút hổ thẹn.
Chưởng giáo đưa tay gõ hắn một cái:
"Đừng nói đây không phải là phiền phức gì, cho dù ngươi thật sự gây ra phiền phức thì sao? Những lão gia hỏa chúng ta vốn chính là che gió che mưa cho các ngươi, sợ phiền phức, còn tu hành cái gì, ngày sau làm việc, trong lòng không thẹn là được, chớ có lo trước lo sau."
"Vâng."
Rất nhanh, sau khi điều tra xong tình hình của Cự Giáp, Thuỷ Uyên lại đi điều tra Triệu Lập.
Đợi sau một nén nhang, Thuỷ Uyên đứng dậy, lông mày nhíu chặt:
"Đúng là Thần Hồn Chi Độc."
Khi nàng tới, Vu Khiếu đã lưu lại độc dược lấy được từ trong tay phản đồ kia cho Thuỷ Uyên, kết hợp với tình huống của Cự Giáp và Triệu Lập trước mắt, trong lòng Thuỷ Uyên đã có một chút phán đoán.
"Có thể trị liệu không?"
Vu Khiếu vội vàng hỏi.
"trị liệu ngược lại là không có vấn đề, chỉ sợ bọn hắn không nhịn được."