Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 624 - Chương 624: Chuyện Cũ

Chương 624: Chuyện Cũ Chương 624: Chuyện Cũ

Chương 624. Chuyện Cũ

"Sư đệ, thời điểm Ngân Quang đảo quật khởi đã tới rồi!"

Vẻ mặt của La Phục đầy phấn khởi.

Thích Thạch ít nhiều phải bình tĩnh một chút, nhưng cũng xoay chuyển vài vòng, mở miệng nói: "Liên hệ Pháp Hoa Tông!"

La Phục vỗ đầu một cái:

"Đúng đúng, liên hệ với Pháp Hoa tông!"

Bên này mới truyền tin đi nói vài câu với trấn thủ sứ của Pháp Hoa tông, sau đó có tu sĩ môn hạ đến bẩm báo:

"Hai vị sư huynh, Lục sư huynh tới rồi."

"Lục sư huynh nào?"

La Phục nhíu mày.

"Chính là vị Lục Nhất Diệp, Lục sư huynh của Bích Huyết tông."

La Phục cùng Thích Thạch liếc mắt nhìn nhau, đều kinh ngạc vì Lục Diệp đến thật nhanh, tin tức chân trước mới truyền tới, chân sau đã đến nơi, vội vàng chạy về phía Thiên Cơ điện, đến nơi xem xét, quả nhiên là Lục Diệp đến, bên người còn có một thể tu cường tráng đi theo.

Cố nhân gặp nhau, tự nhiên nhiệt tình hàn huyên một phen, nhất là bên Ngân Quang đảo này đã cảm nhận được ý đồ Lục Diệp đến, dưới chỉ thị của Lục Diệp, tin tức hắn đi vào trụ sở Ngân Quang đảo rất nhanh bị phong tỏa, tu sĩ biết rõ việc này cũng bị bắt vào trong mật thất, lại bị La Phục ní mật dẫn vào một chỗ trong mật thất.

Hai canh giờ sau, trấn thủ sứ của Pháp Hoa tông vội vã đi đến, đoạn đường này hắn đã nhanh như chớp, liều mạng ngự khí, không dám trì hoãn chút nào, đến trụ sở Ngân Quang đảo, sắc mặt đều có chút tái nhợt.

Có điều sau khi nhìn thấy Lục Diệp, vị trấn thủ sứ này trong nháy mắt mặt đỏ bừng.

Đúng như suy nghĩ của La Phục, hắn cũng ý thức được, thời điểm Pháp Hoa tông quật khởi đã đến!

Lúc này, Bích Huyết tông, chưởng giáo Đường Di Phong hóa thành một đạo lưu quang, phóng lên trời, lao về hướng đó.

Tốc độ ngự không phi hành của đại tu Thần Hải cảnh cũng không phải tu sĩ Linh Khê cảnh có thể so sánh, lúc trước Lục Diệp ở Thiên Diễn Tông bị Vạn Ma Lĩnh ám sát, chưởng giáo mang theo Thủy Uyên chỉ tốn thời gian một đêm đã xuyên qua hai châu, từ Binh Châu chạy tới Vụ Châu.

Đi không bao lâu, bên cạnh một đạo lưu quang tới gần, một thanh âm vang lên bên kia:

"Đường lão!"

Chưởng giáo quay đầu nhìn lại, thấy rõ người tới, dừng thân hình chờ đợi.

Đạo lưu quang kia rất nhanh đã tới gần, lộ ra thân ảnh, thình lình là Bàng Chấn của Chính Khí môn.

Chưởng giáo than thở nói: "Ta là tay chân già nua, tới đó làm gì cơ chứ, Binh châu chúng ta do ngươi đại biểu ra mặt không phải được rồi sao?"

Bàng Chấn cười ha hả: "Sự tình là do đệ tử Bích Huyết tông gây ra, Đường lão không ra mặt, vậy còn thương nghị gì nữa."

"Là yêu cầu của bên phía Vạn Ma Lĩnh?"

"Không sai."

"Vậy lão phu sau này muốn nói cho bọn họ nghe, mỗi một người bọn hắn đều quá kỳ cục, một chút cũng không biết kính già yêu trẻ."

"Đường lão cứ nói, Binh châu đứng sau lưng ngươi, Hạo Thiên Minh cũng đang đứng sau lưng ngươi đó."

Ánh mắt chưởng giáo lóe lên, hiểu ý: "Vừa đi vừa nói."

"Đường lão mời."

Bàng Chấn giơ tay ra hiệu.

Hai người lập tức hóa thành luồng sáng, sóng vai lao đi. Trên đường đi, Bàng Chấn có chút cảm khái:

"Bây giờ người trẻ tuổi thật không tồi, hăng hái hơn ta năm đó nhiều. Bích Huyết Tông tương lai tươi sáng lắm Đường lão."

Chưởng giáo cười xán lạn hơn hoa, ngoài miệng lại nói:

"Tiểu hài tử có chút quá hồ nháo, làm việc không biết nặng nhẹ, lát nữa lão phu sẽ giáo huấn nó."

"Người trẻ tuổi có nhuệ khí là chuyện tốt, không cần trách móc, lúc này đây coi như là vì Hạo Thiên Minh mà tranh. Thế hệ trẻ của Hạo Thiên Minh có rất ít nhân tài như vậy. Vài ngày trước Từ lão của Thanh Ngọc Môn còn đưa tin cho ta, đáng tiếc một hạt giống tốt đã bị Thanh Ngọc Môn bỏ lỡ."

"Lão già kia không chịu nể mặt người khác đâu. Hơn nữa đệ tử Bích Huyết tông ta có liên quan gì tới Thanh Ngọc môn sao?"

"Đường lão có chỗ không biết, lúc trước khi ở Tà Nguyệt cốc, là người của Thanh Ngọc môn phụ trách thẩm trắc Lục Diệp, cũng từng nảy sinh ý mời chào, nhưng sau khi kiểm tra ra thiên phú của hắn chỉ có nhất diệp, liền cắt đứt ý mời chào."

"Còn có chuyện bực này?"

Chưởng giáo hiển nhiên cũng là mới biết được việc này, không khỏi cười ha hả:

"Đáng đời đệ tử Thanh Ngọc môn hắn mắt chó coi thường người khác."

"Đúng vậy, ai có thể nghĩ đến, thiên phú cấp bậc nhất diệp lại có thể có thành tựu như thế, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Đường lão không đi khảo thí lại thiên phú của hắn sao? Theo đạo lý mà nói, thiên phú tu hành của Lục Diệp không thể nào nhanh như vậy, hay năm đó Tà Nguyệt Cốc điều kiện đơn sơ, có lẽ là có sơ sót gì."

Chưởng giáo khoát khoát tay:

"Nhất diệp hay nhị diệp đều chỉ là râu ria thôi, thiên phú của lão phu cũng không phải là rất tốt, năm đó kiểm tra chỉ là tam thập tứ lá ( 34 lá) mà thôi, nhưng vậy thì đã sao? Tu sĩ tu hành không chỉ dựa vào thiên phú, tuổi như ta và ngươi, năm đó thiên phú tốt hơn chúng ta rất nhiều, nhưng năm đó bọn hắn đã đi đâu rồi? Còn không phải hóa thành bụi đất sao."

"Đường lão nói có lý."

"Nhưng tiểu gia hỏa này vẫn rất để ý tới danh xưng Lục Nhất Diệp của mình, ta nhớ tên gọi này là tiểu tử ở Chính Khí môn các ngươi truyền ra, đi về nói với hắn mau chóng tấn thăng, bằng không đợi Lục Diệp tiến vào chiến trường Vân Hà, vậy thì Nhạc Sơn không thể không chịu chút đau khổ."

"Ha ha ha, việc này ta cũng biết, thật sự có một ngày như vậy, đó cũng là Nhạc Sơn tự làm tự chịu."
Bình Luận (0)
Comment