Chương 625: Đàm phán Thần hải cảnh!
Chương 625: Đàm phán Thần hải cảnh!
Chương 625. Đàm phán Thần hải cảnh!
Cửu Châu là Thiên Châu, Định Châu, Thanh Châu, Lôi Châu, Binh Châu, Vân Châu, Vụ Châu, U Châu, Thương Châu.
Trong đó Thanh Châu và Vụ Thiên Minh là do Hạo Thiên Minh hoàn toàn khống chế, Vân Châu và Lôi Châu thuộc về Vạn Ma Lĩnh, về phần năm châu còn lại, tông môn hai đại trận doanh cùng tồn tại, không có quyền sở hữu chung, ngẫu nhiên gió đông sẽ áp đảo gió tây, đến lúc gió tây lại áp đảo gió đông, thuộc về địa bàn của song phương đang tranh đoạt lẫn nhau.
Chuyện hòa đàm là do Vạn Ma Lĩnh đưa ra, đương nhiên, địa điểm lựa chọn là Hạo Thiên Minh xác định.
Nơi giao giới giữa Thanh Châu và Vân Châu, có một dãy núi liên miên, dãy núi đó như một con rồng lớn vắt ngang trên mặt đất, thế núi chập chùng ngăn cách hai châu.
Ngọa Long sơn chính là nơi mà Hạo Thiên Minh lựa chọn để trao đổi.
Khi chưởng giáo và Bàng Chấn dắt tay nhau đến địa điểm đã hẹn, đã có hơn mười bóng người đang đứng chờ sẵn.
Người tới đều là đại tu Thần hải cảnh, hơn nữa đều là cường giả đứng đầu Thần hải cảnh.
Khác với người thường tưởng tượng, hơn mười vị cường giả đứng đầu đến từ hai đại trận doanh này, tụ tập lại ở một chỗ chẳng những không có xung đột gì, thậm chí còn vui vẻ hòa thuận, mỗi người đều trò chuyện vui vẻ.
Nếu có người nhìn thấy không rõ tình hình sợ rằng mọi người đều đến từ cùng một trận doanh.
Là vì không thù hận lẫn nhau sao?
Đương nhiên không phải, đám người bọn họ, không ai không phải một đường núi thây biển máu giết tới, tính mạng thuộc hạ của từng người đã tính không rõ.
Là bởi vì tất cả mọi người đều biết, mục đích lần này là bàn bạc làm sao giải quyết tranh chấp của Linh Khê chiến trường, không thể đánh nhau, vậy thì cần gì bày ra sắc mặt lạnh lùng.
Khi hai người Binh Châu đến đây thì mọi người mới ngừng cười nói.
"Đến chậm."
Bàng Chấn ôm quyền, kỳ thực hắn cùng chưởng giáo đến không tính là chậm, là người từ châu khác đến quá nhanh.
Như vậy có thể thấy Vạn Ma Lĩnh mang tâm tình nôn nóng muốn hòa đàm.
Một lão già cầm đầu Vạn Ma lĩnh sắc mặt vàng như nến mở miệng nói:
"Nếu mọi người đã tới, thế thì bắt đầu thôi."
Mọi người đều không dị nghị.
Lúc này, Bàng Chấn bấm tay đánh ra một ngọc giản về phía lão giả.
Bên trong ngọc giản không có gì khác, chỉ có đủ loại yêu cầu bên Hạo Thiên Minh đưa ra, đây cũng là lúc trên đường đến đây hắn đưa tin cho đám Thần hải cảnh các châu đã thương lượng kỹ càng.
Vạn Ma Lĩnh muốn hòa đàm, không thành vấn đề, dù cục diện trước mắt giằng co, bên phía Hạo Thiên Minh cũng không muốn đám tiểu tử trong Linh Khê chiến trường làm lớn chuyện, nhưng Vạn Ma Lĩnh đã là bên bị tấn công, khẳng định phải bỏ ra một cái giá lớn.
Lão giả duỗi tay tiếp lấy, thần niệm nhìn vào bên trong, sau đó mặt không thay đổi đưa ngọc giản cho người bên cạnh.
Đợi đến khi Thần Hải Cảnh của Vạn Ma lĩnh đều điều tra xong, vẻ mặt cũng khác nhau.
Ông lão kia nói:
"Bàng Chấn, lần này Hạo Thiên Minh có chút giở công phu sư tử ngoạm rồi."
Đã dự đoán được Hạo Thiên Minh ra giá sẽ không thấp, nhưng không ngờ vẫn đánh giá thấp Hạo Thiên Minh muốn giết người, điều kiện trong ngọc giản đã vượt ra khỏi giới hạn tâm lý có thể tiếp nhận, là tuyệt đối không thể đáp ứng.
Phải biết rằng, lần này Hạo Thiên Minh không chỉ cần bồi thường trên phương diện vật tư, mà còn muốn nhân cơ hội thu được nửa châu.
Chỉ riêng việc bồi thường vật tư kia cũng đã đủ kinh người rồi, chớ đừng nói đến điều kiện nửa châu chi địa này là Vạn Ma lĩnh bất luận thế nào đều không thể đáp ứng.
Cái giá này thực sự quá cao, cao tới mức không có chút thành ý nào.
Bàng Chấn cười ha hả: "Nếu chư vị cảm thấy không hài lòng, thế thì từ từ bàn."
"Chúng ta có thể từ từ đàm phán, nhưng đám tiểu tử ở chiến trường Linh Khê không thể chậm trễ được. Bọn nó đều là những kẻ trẻ tuổi, khí huyết phương cương, nếu như xúc động đánh nhau sẽ chết rất nhiều người đấy."
Lão giả nói vậy, thần niệm có chút khởi động, trả ngọc giản trở lại:
"Đây là thành ý của Vạn Ma Lĩnh, Hạo Thiên Minh nếu cảm thấy đã đủ rồi, vậy hai bên cứ như vậy dừng tay đi."
Bàng Chấn tiếp nhận ngọc giản, sau khi xem xét, ông ta lại chậm rãi lắc đầu: "Không thấy có thành ý gì cả."
Hắn giao ngọc giản cho chưởng giáo ở bên cạnh, chưởng giáo xua tay nói:
"Lão phu cũng lớn tuổi rồi, không xem nữa, các ngươi thương nghị là được."
Chuyện lần này là Lục Diệp dẫn ra, cho nên vô luận cuối cùng Vạn Ma Lĩnh sẽ bồi thường cái gì, bên phía Hạo Thiên Minh cũng sẽ không thua thiệt Bích Huyết tông, chưởng giáo tất nhiên là lười vì việc này mà phiền lòng.
Ngọc giản lưu chuyển trong tay các đại tu Thần Hải cảnh của Hạo Thiên Minh, khi đưa về tay Bàng Chấn, trong ngọc giản lại nhiều thêm một chút nội dung. Bàng Chấn điều tra một chút, lại tăng thêm một chút.
Như vậy, ngọc giản nho nhỏ chuyển qua đổi lại từng tên Thần hải cảnh, nội dung bên trong giảm thêm, thủy chung không có cách nào đạt thành một nhận thức chung.
Thần Hải cảnh của Vạn Ma lĩnh ngoài miệng thì nói không thể chậm trễ, thế nhưng lúc bàn điều kiện với Hạo Thiên minh lại không hề tỏ vẻ nôn nóng, mỗi một bàn đều nghiêm túc điều tra, hạ thấp giá xuống.
Nửa ngày sau, khi ngọc giản lại trở về tay mình, hắn bất đắc dĩ phát hiện nội dung trong ngọc giản không khác gì lần đầu Bàng Chấn đưa cho hắn.
Chịu không được ngẩng đầu nhìn thoáng qua Bàng Chấn, Bàng Chấn nở nụ cười đầy chân thành.
"Bàng Chấn, Hạo Thiên Minh ít nhiều cũng phải có thành ý."
"Vậy phải dựa vào các ngươi rồi."