Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 632 - Chương 632: Kim Vân Lâu 2

Chương 632: Kim Vân lâu 2 Chương 632: Kim Vân lâu 2

Chương 632. Kim Vân lâu 2

Nếu như Tiểu Hôi còn ở chỗ này, mọi người tự nhiên có thể tìm Tiểu Hôi đến nơi Kim Vân lâu đóng quân, nhưng Tiểu Hôi một mực tuân thủ mệnh lệnh Phong Vô Cương năm đó cho nó, trấn thủ trụ sở Bích Huyết Tông, ngày thường dùng nó đi đường không có vấn đề gì, nhưng nó tuyệt sẽ không dừng lại ở bên ngoài, cho nên sau trận chiến lúc trước Tiểu Hôi cũng đã bay trở về nơi Bích Huyết Tông đóng quân rồi.

Cảnh sắc xung quanh nhanh chóng lướt qua, Lục Diệp trong lòng sợ hãi than, sớm đã nghe nói tốc độ của kiếm tu rất nhanh, mãi đến giờ phút này tự mình thể nghiệm một chút, biết danh bất hư truyền.

Đương nhiên, điều này cũng có quan hệ rất lớn với nội tình cường đại của bản thân Lý Bá Tiên.

Lúc ngự kiếm phi hành, Lý Bá Tiên nghênh đón cuồng phong, uống rượu than nhẹ, tâm tình rất tốt.

Mặc dù hôm nay hắn không phải đệ tử Bích Huyết tông, nhưng dù sao cũng xuất thân từ Bích Huyết tông, bây giờ tông môn ra một Lục Diệp, hắn cũng theo đó mà được hưởng vinh.

Trên đường ngẫu nhiên gặp được một số tu sĩ ngự không phi hành, nhưng từ xa đã thấy kiếm quang của Lý Bá Tiên thì vội vàng né tránh, hiển nhiên là đã nhận ra chủ nhân kiếm quang kia không dễ chọc.

Lộ trình vốn cần ba ngày, bằng thuật ngự kiếm của Lý Bá Tiên, chỉ tốn không đến một ngày đã đến.

Nơi đóng quân của Kim Vân lâu, màn sáng phòng hộ bao phủ, mấy trăm tu sĩ Kim Vân lâu hội tụ vào trong trụ sở, vẻ mặt của mỗi người đều cực kỳ khó coi.

Bọn họ nhận được tin tức từ tông môn, biết được quyết sách bên phía Vạn Ma lĩnh, muốn bọn họ từ bỏ nơi đóng quân để bình ổn lửa giận của Lục Nhất Diệp.

Nhưng mà bọn hắn sao có thể cam tâm tình nguyện để một quyết định như vậy được.

Tất cả trong nơi đóng quân, đều là Linh Khê cảnh do Kim Vân lâu đời đời bồi luyện ra, là do nhiệt huyết cùng tính mạng của các tiền bối tạo nên.

Cho nên cho dù mệnh lệnh đã tới, các tu sĩ Kim Vân lâu cũng không rút lui.

Ai cũng không nghĩ tới, Lục Nhất Diệp vốn ba ngày sau mới tới, lại trong một ngày đã đến.

Tin tức truyền ra, một đám tu sĩ Kim Vân lâu đều kinh sợ, rất nhanh, mấy trăm tu sĩ hội tụ đến bên trong đại trận phòng hộ, cách một tầng màn sáng, đối mặt với Lục Diệp đang chạy tới.

Không thấy được liên quân Hạo Thiên Minh, chỉ có Lục Nhất Diệp cầm đầu mấy người mà thôi, điều này làm cho tu sĩ Kim Vân lâu bỗng nhiên có chút rục rịch, nếu là lúc này động thủ, nói không chừng có thể giết Lục Nhất Diệp này.

Nhưng sau khi nhìn thấy thanh niên tóc trắng bên cạnh Lục Diệp, suy nghĩ rục rịch lập tức lắng xuống không ít.

Lý Bá Tiên xếp thứ ba trên Linh Khê bảng, ai mà không biết? Mái tóc bạc mang tiêu chí và hồ lô rượu bên hông đều chứng minh thân phận của hắn.

Bên ngoài đại trận, ánh mắt Lục Diệp chuyển động, cuối cùng dừng lại ở trên thân một nam tử áo đen.

"Là tự ngươi mở trận, hay là ta phá đại trận của các ngươi?"

Nam tử áo đen không thể nghi ngờ là trấn thủ sứ hoặc là phó sứ của Kim Vân lâu, bởi vì ngọc giác khống chế đại trận liền treo ở bên hông hắn.

Nghe Lục Diệp hỏi, nam tử áo đen chỉ là nhìn hắn mặt không thay đổi.

Lục Diệp không nhiều lời nữa, giơ tay lên, tế ra mấy cây trận kỳ, thuận theo tiết điểm đại trận đánh ra ngoài.

Theo hành động của hắn, linh lực bắt đầu khởi động, trước sau chỉ hơn mười hơi thở, đại trận ngưng kết dày đặc liền bị xé ra một lỗ hổng không lớn.

Lúc trước hắn công chiếm trụ sở Chiếu Nhật sơn, chính là dùng biện pháp này, bây giờ tạo nghệ trận đạo so với lúc trước cao minh hơn không biết bao nhiêu lần, chỉ xé ra một cái lỗ hổng như vậy quả thực quá nhẹ nhõm.

Trong ánh mắt khiếp sợ của một đám tu sĩ Kim Vân lâu, Lục Diệp dẫn mấy người phía sau, theo lỗ hổng kia đi vào trong đại trận.

Lỗ hổng sau lưng nhanh chóng khép lại, giống như như chưa bao giờ xuất hiện.

Bầu không khí trong nháy mắt như giương cung bạt kiếm, tiếng ma sát linh khí chậm rãi ra khỏi vỏ vang lên liên tiếp, linh lực toàn thân tu sĩ bốn phương tám hướng âm thầm khởi động, vận sức chờ phát động.

Lý Bá Tiên cầm hồ lô rượu của mình lên, rót một ngụm thật lớn, vừa lòng thỏa ý vừa nấc một hơi rượu, sau đó khóe miệng mỉm cười quan sát xung quanh.

Ánh mắt lợi hại như kiếm xẹt qua từng chỗ yếu hại của tu sĩ Kim Vân lâu, mỗi tu sĩ bị y thấy đều thân thể băng hàn, cái chết như mãnh thú vô hình leo lên cổ họ, liếm láp thần hồn của họ, khiến họ run rẩy.

Dưới áp lực im ắng, tu sĩ dần không chịu nổi loại tra tấn này, sắc mặt trở nên đỏ lên, tay cầm linh khí run rẩy kịch liệt, sắp đến bờ vực bùng nổ.

Nam tử áo đen kia bỗng nhiên mở miệng:

"Lý Bá Tiên, nếu ngươi dám giết một người của Kim Vân lâu ta, hôm nay Kim Vân lâu sẽ không chết không thôi với các ngươi!"

Tiếng nói vừa dứt, một thanh đoản kiếm trong suốt chỉ dài một thước bỗng nhiên đặt trên trán của hắn ta, ai cũng không thấy rõ Lý Bá Tiên ra tay như thế nào.

Đoản kiếm trong suốt vô thanh vô tức đánh tới trước mặt một vị tu sĩ Thiên thất cấp, kiếm mang phun ra nuốt vào, đâm vào làn da của nam tử hắc y.

Máu đỏ thẫm từ trán hắn chảy xuống, tách ra ở mũi, để trên mặt hắn nhiều ra hai đường vân huyết hồng.

"Uy hiếp ta?"

Lý Bá Tiên nghiêng đầu nhìn hắn:

"Ngươi còn dám nói một chữ thử xem?"

Sắc mặt nam tử hắc y xanh mét, thật sự không dám nói nữa.

Bởi vì hắn biết, kiếm tu tuyệt đối sẽ không bị người uy hiếp, nếu hắn lại mở miệng, chính mình sẽ là một tử thi.

Hắn không sợ chết, nhưng nếu hắn chết, một hồi đại chiến kia là không thể tránh khỏi, đến lúc đó Kim Vân lâu không biết phải chết bao nhiêu người, một vị kiếm tu đỉnh cấp sát phạt cũng không phải là trò đùa.
Bình Luận (0)
Comment