Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 646 - Chương 646: Càng Nghĩ Càng Tức Giận. 2

Chương 646: Càng nghĩ càng tức giận. 2 Chương 646: Càng nghĩ càng tức giận. 2

Chương 646. Càng nghĩ càng tức giận. 2

Thần hồn cường đại như Lục Diệp không thể nghi ngờ là có trợ giúp rất lớn đối với ngự khí, đây cũng là nguyên nhân hắn có thể không ngừng tăng số lượng ngự khí, bởi vì lực lượng thần hồn của hắn đang không ngừng lớn mạnh.

Lý Bá Tiên có thể ngự khí trăm đạo, một phần là do thần hồn trời sinh đã mạnh mẽ, nguyên nhân lớn hơn là hắn có thể biến tâm trí của mình thành phức tạp, chia nhỏ tâm trí, đây là một loại thiên phú bẩm sinh, cho dù có người thông qua rèn luyện chăm chỉ cũng rất khó có thể đạt tới trình độ như Lý Bá Tiên.

Bởi vì khả năng ngự khí hiện tại của hắn là dựa trên cơ sở bẩm sinh cùng với không ngừng cố gắng tu hành, đồng thời điểm xuất phát trời sinh đã cao hơn người khác

Lục Diệp không cần ngự khí trăm đạo, bằng không hắn cũng sẽ không chọn hộp binh khí có chín lỗ.

Có thể thuần thục chín món ngự khí ngự sử như vậy là đủ rồi, lấy vốn liếng trước mắt của hắn thì chắc chắn có năng lực đạt tới trình độ này.

Tốt nhất là rèn luyện thực chiến!

Lục Diệp lấy ra quả hạch mà hắn đã lâu không sử dụng, truyền linh lực vào trong đó.

Sau khi tấn thăng lên cảnh giới tầng chín, hắn còn chưa từng tiến vào Thận cảnh, hiện tại hắn chuẩn bị ở trong Thận cảnh rèn luyện ngự khí chi đạo của bản thân.

Tầm nhìn trước mắt thay đổi, tiến vào trong không gian nhỏ quen thuộc kia.

Lục Diệp hơi giật mình, giương mắt nhìn phía trước cách đó không xa.

Bởi vì phía trước lại có một bóng dang bị sương mù bao phủ.

Đây là chuyện mà trước kia cho đến nay hắn chưa từng gặp qua, tiểu không gian kỳ quái này là nơi để tiến vào của Thận cảnh, mỗi lần Lục Diệp đều là phải thông qua nơi này, tiêu tốn năm mươi điểm công đức để mở một cánh cửa đẩy sau đó tiến vào Thận cảnh.

Cho tới bây giờ, hắn chưa từng phát hiện ra bất cứ dị thường nào ở đây, nhưng lần này, nơi này lại có một bóng người.

Là những người tồn tại trong cảnh giới Thận cảnh hay là có người khác cũng giống mình, thông qua quả hạch tiến vào nơi này?

Đối phương hiển nhiên đã chú ý đến hắn, nhất thời hai người đều sửng sốt.

Hơn nữa, Lục Diệp phát hiện hắn lúc này cũng bị bao phủ một tầng sương mù, hắn không nhìn thấy rõ bộ dáng của người khác, người khác không thể nghi ngờ cũng không nhìn thấy rõ hắn.

Ngay khi Lục Diệp đang thận trọng đánh giá đối phương thì người kia bỗng nhiên nâng lên một tay, trong sương mù ẩn có hồng quang lộ ra.

Tên này là Vạn Ma lĩnh!

Vậy còn có gì để mà khách khí, Lục Diệp tâm niệm vừa động, mấy đạo lưu quang bên hông hộp binh khí phóng ra, giao thoa xoay tròn, giống như một cái kéo đánh về phía đối phương.

"Linh Khê cảnh!"

Đối diện truyền đến một giọng nói không nghe ra giới tính, sau đó Lục Diệp chỉ thấy bóng dáng bị sương mù bao phủ chậm rãi đánh ra một chưởng.

Luồng sáng của ngự khí vừa bay ra đã bay ngược trở lại, một chưởng kia chẳng những đánh lui mấy món Linh khí, mà còn đánh trúng ngực của hắn khi Lục Diệp còn chưa kịp phản ứng.

Sau đó Lục Diệp thấy hoa mắt, tâm trí trở về.

Bị giết à?

Lục Diệp sửng sốt một hồi lâu, có chút khó mà tiếp nhận kết quả như vậy.

Trong nháy mắt đối phương xuất chưởng, hắn đã biết rằng mình cũng không phải là đối thủ của đối phương, bởi vì linh lực dao động của đối phương không phải là của một tu sĩ Linh Khê cảnh nên có, ít nhất cũng là một Vân Hà cảnh đỉnh cấp thậm chí là Chân Hồ cảnh.

Nhưng Lục Diệp vẫn có chút khó chịu vì bị giết không rõ nguyên nhân.

Hắn cũng không kịp chém người ta một đao!

Tên kia là ai?

Ở trong tiểu không gian kỳ quái kia, cả hai đều không thấy rõ dung mạo của đối phương, lúc này chỉ biết đối phương là tu sĩ của Vạn Ma lĩnh, tu vi như thế nào, giới tính như thế nào, hoàn toàn không biết.

Đối phương có thể đi vào đó, hiển nhiên là cũng có Tức Quả hạch.

Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, Kỳ Hải trấn thủ không chỉ xuất hiện một lần, tuy rằng cây Quả Tức không phải mỗi lần đều xuất hiện, nhưng từ xưa đến nay, nhiều năm như vậy, quả hạch có thể liên thông với trận chắc chắn không thể chỉ xuất hiện một lần.

Lục Diệp cùng đối phương trước đó chưa từng gặp mặt, chủ yếu là bởi vì bọn họ tiến vào ảo cảnh thời gian chênh lệch, tiến vào ảo cảnh cũng sẽ không ở lại trong khoảng thời gian này.

Lần này cơ duyên xảo hợp, Lục Diệp và đối phương cũng tiến vào trong cùng một lúc, lúc này mới gặp phải.

Trong lúc nhất thời càng nghĩ càng giận, lui một bước càng nghĩ càng thua thiệt, Lục Diệp lại lần nữa thúc động linh lực, tiến vào trong tiểu không gian kia.

Một tay của đối phương đặt trên cửa chính thông với Thận Cảnh, còn chưa kịp tiến vào.

Lục Diệp rút ra Bàn Sơn Đao bên hông, bổ một đao tới.

Sau đó là một hồi quay cuồng, tâm trí bị đánh ra khỏi không gian nhỏ kia.

Lần thứ ba hiện thân, đối phương lần này không vội tiến vào Thận cảnh, nhìn tư thế kia giống như đang chờ hắn, Lục Diệp vừa mới hiện thân, một đạo lưu quang đã bắn chụm vào người hắn, sau đó... Lục Diệp lại biến mất.

Lần thứ tư, lần thứ năm...

Mãi đến bảy lần sau, Lục Diệp mới chậm rãi tỉnh táo lại.

Hắn căn bản không phải đối thủ, cứ tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ không có tác dụng, hơn nữa bởi vì ở trong đó bị giết nhiều lần như vậy nên đầu hắn đã có chút đau nhức.

Từ điểm này cũng có thể thấy được chỗ tốt của việc thần hồn trở nên cứng cỏi hơn, trước kia mỗi lần Lục Diệp từ trong Thận cảnh chui ra đều sẽ đau đầu muốn nứt, nhưng bây giờ, sau nhiều lần mới có phản ứng.

Lục Diệp chỉ là tức giận không tìm ra được lai lịch của tên cẩu tặc kia, thậm chí sau này còn không biết phải tìm ai để báo thù.

Trong không gian nhỏ kia, chờ đợi hồi lâu, Lục Diệp cũng không xuất hiện nữa, bóng dáng bao phủ trong sương mù mới khẽ cười một tiếng, đẩy cửa lớn trước mặt ra, tiến vào trong Thận cảnh, hắn thấy, Linh Khê cảnh của Hạo Thiên Minh kia quả thực ngu xuẩn cực độ, bị giết nhiều lần như vậy, tâm thần tất nhiên đã bị thương, cần gì phải bận tâm.

Cùng lúc đó, Tam Thánh Viện của tông môn nhị phẩm ở Bình Châu nghênh đón một vị khách quý...
Bình Luận (0)
Comment