Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 647 - Chương 647: Tới Xem Đại Điển.

Chương 647: Tới Xem Đại Điển. Chương 647: Tới Xem Đại Điển.

Chương 647: Tới Xem Đại Điển.

Đại hội chiêu mộ đệ tử của Tam Thánh Viện về cơ bản được tổ chức hai năm một lần, tần suất này không nhiều, một số môn phái ở Cửu Châu thậm chí mỗi năm chỉ nhận một nhóm đệ tử.

Bởi vì mức độ hao tổn của các tu sĩ ở cấp độ Linh Khê này rất cao, cho dù họ có bình an vượt qua cảnh giới Linh Khê thì đến cảnh Vân Hà, Chân Hồ và thậm chí Thần Hải cũng không nhất định có thể thông qua an toàn.

Cuộc đối đầu liên miên giữa hai phe chắc chắn sẽ trở thành một cuộc chiến bất tận ở Cửu Châu.

Muốn đảm bảo tông môn có đủ nền tảng kế thừa, phải liên tục hấp thu máu mới.

Bình thường mà nói, đại hội thu đồ đệ cấp một, hai, ba của tông môn không đơn giản chỉ là liên quan đến bản thân, mà còn liên quan đến các tông môn phẩm cấp hơi thấp khác ở gần đó.

Yêu cầu thu nhận nhân tài của tông môn cấp một, hai, ba là rất khắc nghiệt, số lượng người thu nhận mỗi một lần đều có hạn, nhưng người báo danh lại rất nhiều, những người bị bọn họ đào thải, chưa chắc là không đáng để dồn lực vun trồng, rất nhiều nhân tài ưu tú đều là thông qua phương thức này khai quật ra.

Cho nên mỗi khi tông môn cấp một, hai, ba thu nhận người, những tông môn trung và tiểu kia đều vui vẻ đến xem lễ, thứ nhất là cổ vũ, thứ hai là muốn nhân cơ hội này để tìm kiếm chỗ tốt, xem thử có thể từ đó chọn lựa ra một số tài năng có thể đào tạo bị đào thải hay không.

Về cơ bản mà nói, chỉ cần thể hiện tốt khả năng của mình trong một đại hội như vậy, là có thể gia nhập bất kỳ tông môn lớn, nhỏ nào.

Người đến đây tham gia đại hội cũng không giống với những gì Lục Diệp gặp ở Tà Nguyệt cốc lúc trước, lúc trước đám người Lục Diệp có rất nhiều người thậm chí còn chưa mở linh khiếu mà chỉ là kiểm tra một chút xem có vốn liếng tu hành hay không.

Nhiều người đến đây tham dự đại điển đã có nền tảng tu hành nhất định, như vậy thì càng có thể thấy rõ tiềm năng của họ trong tương lai.

Đối với Tam Thánh viện mà nói, buổi lễ chiêu mộ đệ tử này được coi là một mùa màng bội thu, bởi vì trong giai đoạn báo danh đã phát hiện ra rất nhiều hạt giống tốt, điều này khiến các tu sĩ chủ trì Tam Thánh viện đều rất vui vẻ.

Mỗi một vị khách đến đây, bọn họ đều nhiệt tình tiếp đón.

Khi nghe nói chưởng môn của Bích Huyết tông và Đường Di Phong đích thân đến thì cho dù là Tam Thánh viện cũng không thể không nghiêm túc tiếp đón.

Bất kể nói thế nào thì hơn ba mươi năm trước, Bích Huyết tông chính là một biểu tượng của Hạo Thiên minh.

Mặc dù đã suy tàn trong ba mươi năm qua, nhưng một con lạc đà gầy còn lớn hơn một con ngựa béo, và với những hành động gần đây của Lục Diệp, Bích Huyết tông rõ ràng có dấu hiệu quật khởi lần nữa.

Tin tức truyền ra, tông chủ của Tam Thánh viện, Vu Càn Cự tự mình ra mặt tiếp đón chưởng môn, hai người cũng coi như quen biết đã lâu, đương nhiên không cần quá khách sáo.

“Lần này sao Đường huynh lại có hứng với việc đến xem đại điển rồi?”

Vu Càn Cự có chút không hiểu.

“Sao? Đây là không chào đón ta?”

Tông chủ cười khẽ.

"Sao ta dám, Đường huynh có thể đến là vinh hạnh của bản tông, chỉ là mấy năm này cũng không thấy Đường huynh tham gia vào nững chuyện vặt vãnh này."

Chưởng môn nhẹ nhàng thở dài:

“Việc này không giống với trước kia. Trước đây nghĩ dến việc loại bỏ Bích Huyết tông thì cứ loại bỏ đi, dù sao cũng không có bao nhiêu người, sau này một thân thanh nhàn cũng không có gì là không tốt. Bây giờ lại có thêm nhiều tiểu gia hỏa như vậy, Bích Huyết tông không thể xóa bỏ được, vậy thì phải phát triển cho thật tốt. Nhất Diệp đề nghị ta nhận thêm một ít đệ tử, tính toán cho sau này. Nhưng người cũng biết rồi đó, Bích Huyết tông đã không thu nhận thêm đệ tử hơn ba mươi năm nay rồi, trước kia ta chưa từng nhúng tay vào chuyện này, không biết quá trình cũng như thủ tục thế nào. Thừa dịp các ngươi tổ chức đại điển thì tới quan sát xem sao.”

"Thì ra là thế."

Vu Kiền Cự giật mình, giờ mới hiểu được chưởng giáo chạy thế nào đến Tam Thánh Viện đến xem lễ.

"Cho nên ngươi có chuyện gì cứ đi làm việc, ta đi một chút nhìn xem, không cần phải để ý đến ta."

Lời tuy như thế, nhưng chưởng giáo tốt xấu là nhất tông chi chủ, hơn nữa còn là đại tu Thần Hải cảnh, nên cho mặt mũi vẫn là phải cho, Vu Kiền Cự lúc này mệnh một vị chấp sự Chân Hồ cảnh cùng đi chiếu cố toàn bộ hành trình.

Đại điển thu đồ đệ đối với tông môn như Tam Thánh Viện thì không tính cái đại sự gì, bình thường sẽ không xuất động đại tu cấp độ Thần Hải cảnh này, liền ngay cả Chân Hồ cảnh cũng xuất động rất ít, nhiều lắm là cũng chỉ bốn năm người phụ trách đối ngoại tiếp đãi quý khách, duy trì đại điển vận chuyển bình thường, sự tình thượng vàng hạ cám tự nhiên đều có những tu sĩ Vân Hà cảnh và Linh Khê cảnh Tam Thánh Viện làm thỏa đáng. Lúc Chưởng giáo tại Tam Thánh Viện bên này an trụ, Lục Diệp đang tu luyện bên trong Thận Cảnh. Trước đó bị cẩu tặc Vạn Ma Lĩnh kia liên sát bảy lần, về sau Lục Diệp đợi nửa canh giờ mới dám lại đi vào, người kia quả nhiên đã không thấy. Tốn hao năm mươi điểm công huân tiến vào bên trong Thận Cảnh, ma luyện Ngự khí chi đạo bản thân, từng cái tu sĩ được mê vụ bao khỏa bị chém giết, cảm giác thông thuận hơn nhiều. Sau hai canh giờ, Lục Diệp thần thanh khí sảng bị giết ra Thận Cảnh.

Một phen ma luyện như vậy, Ngự khí chi đạo có chỗ tăng lên, chủ yếu nhất là Lục Diệp kiểm tra ra cực hạn của bản thân. Chờ tu chỉnh chút, bổ sung tiêu hao bản thân thân.

Chốc lát, thân ảnh Lục Diệp xuất hiện tại bên cạnh Nguyệt Hồ, bắt mấy con cá, tế ra linh chu của mình, thẳng đến đỉnh Minh Tâm mà đi.

Đợi tới khi lên đỉnh Minh Tâm, hắn nhảy xuống đi bộ tới nơi ở của Vân phu nhân, còn chưa chờ hắn mở miệng, thị nữ câm điếc kia liền đi ra, triển lộ mỉm cười với Lục Diệp, đưa tay ra hiệu. Lục Diệp nhìn qua đối phương, trong mắt hiện lên vẻ khác lạ.
Bình Luận (0)
Comment