Chương 650: Sức mạnh của Diệt Môn Chi Diệp 2
Chương 650: Sức mạnh của Diệt Môn Chi Diệp 2
Chương 650. Sức mạnh của Diệt Môn Chi Diệp 2
Chiến trường Linh Khê nhiều năm như vậy cũng chỉ có một cái Diệt Môn Chi Diệp, Hạo Thiên minh là bên được lợi sẽ không ngần ngại công bố ra bên ngoài.
Quảng trường yên tĩnh một lúc, ngay sau đó tiếng bàn luận xôn xao vang lên.
Cái gì mà Diệt Môn Chi Diệp am hiểu nhất là đồ diệt tông môn, người chết ở trên tay hắn không tới mười nghìn thì cũng có tới tám nghìn, còn nói tính khí của hắn không tốt, đặc biệt mang thù, phàm là có người trêu chọc hắn thì tất nhiên sẽ không có kết quả gì tốt...
Trong sân thỉnh thoảng có người rụt rè liếc nhìn Lục Diệp, sau khi bị hắn nhận ra liền nhanh chóng rời mắt đi, coi như không có chuyện gì xảy ra.
"Nói xong chưa?"
Lục Diệp có chút không kiên nhẫn.
Từ khi tu luyện đến nay, tất cả tu sĩ mà hắn tiếp xúc đều lớn tuổi hơn hắn, có một số ít trẻ hơn hắn nhưng cũng không trẻ hơn là bao.
Bỗng nhiên kêu hắn tiếp xúc với một nhóm tiểu gia hỏa như vậy, vẫn chưa thích ứng kịp.
Tiếng ồn ào lập tức lắng xuống, lần này ngay cả tiếng khóc ríu rít trước đó cũng không nghe được, thậm chí ngay cả hô hấp cũng bị đè nén đến cực hạn.
Thiếu niên dẫn đầu hô hào trước đó sắc mặt tái nhợt, trong lòng lo lắng, không biết gia tộc phía sau của mình còn có thể sống nhìn thấy mặt trời ngày mai hay không.
Diệt Môn Chi Diệp, danh hiệu này không chỉ uy hiếp Vạn Ma Lĩnh, mà ngay cả những tiểu tử Hạo Thiên minh cũng cảm nhận được sức mạnh đẫm máu mà nặng nề của cái tên này.
"Tiếp tục chuyện vừa rồi, nếu có người nhất định phải đi thì ta cho các ngươi một cơ hội, một năm sau ta sẽ đích thân khảo sát thành quả tu hành của các ngươi, người xếp hạng trong trước hạng mười, có cơ hội chọn rời khỏi Bích Huyết tông."
“Thật…Thật chứ?”
Có người theo bản năng nói tiếp.
Lục Diệp đảo mắt nhìn về phía hắn.
"Đương... Coi như ta không hỏi."
Thiếu niên nói chuyện rụt cổ lại.
"Còn có vấn đề gì?"
Chờ một lát, không ai mở miệng.
Lục Diệp hài lòng gật đầu:
"Rất tốt, xem ra các ngươi không có vấn đề gì, Cố Dương!"
"Ngũ sư huynh."
“Dẫn bọn họ xuống ổn định nơi ở, chờ sau khi bọn họ quen thuộc nơi này lại tìm một sô người dạy bảo bọn hắn tu hành.”
“Vâng.”
Cố Dương vẫy tay với 50 người kia:
"Tất cả đi theo ta."
Năm mươi tiểu gia hỏa bị bắt đều như mộng, vội vàng đuổi theo Cố Dương , tiếng thở nặng nề dồn dập.
Hoa Từ từ bên cạnh đi tới, nhìn bóng dáng những tiểu tử kia rời đi, trêu chọc: “Xem ra đôi khi tiếng xấu truyền xa cũng không phải là chuyện xấu.”
Lục Diệp cảm thấy mệt mỏi: “Ta trở về tông môn xem thử.”
Hắn quay người tiến vào Thiên Cơ điện, mượn Thiên Cơ Trụ trở về bên trong bản tông, vừa mới xuất hiện ở bên trong Thiên Cơ điện của bản tông đã cảm nhận được có động tĩnh giao thủ kịch liệt truyền đến.
Lục Diệp lắc mình đi ra.
Nhị sư tỷ đứng ở bên ngoài, ngước đầu nhìn lên bầu trời.
Lục Diệp đi đến bên cạnh nàng, nhìn theo ánh mắt của nàng, chỉ thấy hai bóng người trên bầu trời không ngừng giao thủ, một người có kỹ năng áp đảo, một người cầm trường kiếm trong tay chém ra đạo ánh kiếm, đánh náo nhiệt đến cực điểm, linh lực dao động kịch liệt mà hỗn loạn.
"Nhị sư tỷ, đây là..."
"Tông chủ của Tam Thánh viện tới."
Lục Diệp xấu hổ.
Vừa giáo huấn được năm mươi người bị bắt về thì ngay sau đó Tam Thánh Viện liền giết tới Bích Huyết tông, chuyện này hiển nhiên là bại lộ rồi!
Nhưng ngẫm lại, Tam Thánh viện của người ta tốt xấu gì cũng là tông môn nhị phẩm, chưởng môn chạy đến địa bàn của người ta, thừa dịp người ta tổ chức đại lễ thu đồ đệ để tranh cướp người, Tam Thánh viện không thể không phát hiện được.
"Không sao chứ?"
Lục Diệp có chút bận tâm hỏi.
"Chưởng môn khẳng định không sao, tông chủ Tam Thánh viện không phải là đối thủ."
Hắn quả thực không phải đối thủ, vừa đánh vừa mắng, hiển nhiên là hắn dùng tay đánh không được, lời nói cũng không có chút nhân từ, chưởng môn cũng cho phép hắn mắng, có lẽ là tự biết đuối lý, ra tay cũng rất có chừng mực.
"Yên tâm, ta đã truyền tin Bàng sư thúc, một hồi hắn sẽ đến."
Thuỷ Uyên nói, lại hỏi:
"Mang người về an bài xong chưa?"
"Đều an bài thoả đáng, không có vấn đề gì."
"Vậy là tốt rồi."
"Nhưng mà nhị sư tỷ, chuyện này chúng ta làm có phải có chút không thỏa đáng không?”
Thuỷ Uyên cười một tiếng:
"Ta biết ngươi đang suy nghĩ cái gì, không có gì là không chính thống cả. Những năm này Bích Huyết tông ta đều không nhận đồ đệ, trước đây trên địa bàn của chúng ta đi ra có không ít hạt giống tốt, nhân tài đều mất, Tam Thánh viện bởi vậy cũng đã chiếm không ít tiện nghi, vị Vu tông chủ này cũng biết, nếu thật sự là muốn cướp người về thì hắn sẽ không một mình đến đây, hắn cũng hiểu, nếu người đã tới Bích Huyết tông thì nhất định sẽ không quay lại, lần này đến chỉ là đòi một lời giải thích mà thôi, không cần lo lắng."
Đang nói chuyện thì lại có một luồng sáng từ phía xa lao tới, trong chớp mắt đã va vào trong trận chiến, tách chưởng môn đang giao thủ với Vu Càn Cự ra.
Người vừa mới lộ ra bóng dáng, rõ ràng là Bàng Chấn của Chính Khí môn.
"Bàng huynh, ngươi tới đúng lúc, ngươi đến phân xử thử đi, lão tặc này mượn cớ đến xem, thừa dịp Tam Thánh viện ta không chú ý, liền bắt năm mươi đệ tử của Tam Thánh viện ta, ngươi nói xem, chuyện này đúng không?"
"Đệ tử tham gia đại điển của các ngươi nhiều như vậy, lão phu chỉ mang đi năm mươi người mà thôi, không phải để lại cho các ngươi mấy trăm người sao?"
"Đó là năm mươi người tốt nhất! Bọn họ bị ngươi bắt đi, ta muốn mấy trăm người còn lại để làm gì?"
Nói đến Vu Càn Cự lại càng tức giận, Đường Di Phong ngươi thật sự muốn bắt người, mang hai ba mươi người còn chưa tính, nhưng lại đến bắt hết, lấy đi năm mươi người đứng đầu,điều này thực có chút khinh người quá đáng.