Chương 653: Trả lại Lục sư tỷ trong sáng thuần khiết cho ta.
Chương 653: Trả lại Lục sư tỷ trong sáng thuần khiết cho ta.
Chương 653: Trả lại Lục sư tỷ trong sáng thuần khiết cho ta.
Nếu như để cho người của Vạn Ma Lĩnh biết Trần Dục là đệ tử của Bích Huyết tông thì nhất định sẽ nhắm vào hắn nhiều hơn.
“Những chuyện Ngũ sư huynh làm đều là đem lại mặt mũi cho tông môn, không có gì là liên lụy cả…Ta nhất định cũng sẽ không làm cho tông môn mất mặt.”
Sắc trời chưa sáng, Trần Dục đã rời đi, mang theo một ít linh thạch và linh đan nhận được từ Thuỷ Uyên.
Người tiễn hắn cũng không có bao nhiêu, chỉ có hai người Lục Diệp và Hoa Từ, quan hệ giữa Trần Dục và đệ tử trong tông bọn họ phần lớn đều rất tốt, dù sao trước kia hắn cũng quản lý các phái của Bích Huyết tông, cho nên không muốn để cho trận ly biệt này quá thương cảm.
Một khi đã đi, tiền đồ chưa biết, hoặc là công thành danh toại, hoặc chết ở nơi đất khách quê người.
Từ xưa đến nay, có bao nhiêu tu sĩ rời khỏi tông môn của mình thì đã không còn tin tức gì, nhưng chính như lời nói của Trần Dục trước đó, đây là con đường mà mỗi tu sĩ đều phải trải qua, không ai có thể tránh khỏi.
Những đệ tử xuất thân từ các môn phái hàng đầu có thân phận cao quý, nhưng bọn hắn không phải vẫn rời khỏi sự bảo vệ của tông môn để ra ngoài rèn luyện bản thân sao.
Mỗi một tu sĩ đều là một khối ngọc thô, chỉ có tự mình trải qua mưa gió, mới có thể có một cuộc sống chói lọi, mộng tưởng là hy vọng xa vời có một đôi cánh, chỉ có bản thân cố gắng, mới có thể có khả năng vỗ cánh bay lượn.
Trần Dục là đệ tử Bích Huyết tông đầu tiên sau Lục Diệp, ở phía sau hắn còn có rất nhiều đệ tử Bích Huyết tông liên tục đi ra ngoài, giống như Hỏa Chủng, vung về phía bốn phương chiến trường.
"Ta muốn về Anh Sơn một chuyến."
Trong làn gió sớm, Hoa Từ bỗng nhiên mở miệng.
"Về Anh sơn làm cái gì?"
"Lấy vài thứ."
"Ta đi với ngươi."
Hoa Từ lắc đầu:
“Ngươi không thể đi cùng ta.”
Lục Diệp quay người nhìn một bên mặt của nàng, gió nhẹ thổi qua, mái tóc Hoa Từ có chút xõa tung, nhưng lại tăng thêm vẻ đẹp lười biếng của nàng.
"Không phải trước kia ngươi đã hỏi ta, ta đã học kỹ năng trồng nấm kia ở đâu ra sao?”
Chuyện này quả thật Lục Diệp đã từng hỏi qua, mặc dù trước đây tu vi không cao, cũng không biết nhiều về giới tu hành, nhưng phương pháp sử dụng nấm của Hoa Từ quả thực có chút khác thường, y tu luôn là đại diện cho việc cứu người và chữa bệnh. Có thể một số y tu cũng đã được huấn luyện ở các phái khác và có thể ra trận tiêu diệt kẻ thù, nhưng phương pháp của Hoa Từ rõ ràng không phải ai cũng có được.
Nhất là xuất thân của nàng còn là tán tu.
"Ta từng chiếm được truyền thừa mà một y tu lưu lại, những phuowg pháp kia đều là đồ vật trong truyền thừa."
"Truyền thừa này ở trong Anh sơn?"
"Ở gần Anh sơn."
Lục Diệp hiểu rõ.
Trong chiến trường Linh Khê, nhận được truyền thừa do các cao nhân tiền bối lưu lại cũng không phải là chuyện gì ghê gớm, toàn bộ chiến trường Linh Khê ẩn chứa rất nhiều cơ duyên, những cơ duyên này đối với đại đa số người mà nói cả đời đều khó mà gặp được, nhưng đối với một ít người mà nói lại giống như sinh ra để dành cho họ.”
Với những người kế thừa này, tiền đồ sau này sẽ tươi sáng.
Bản thân Lục Diệp đã từng bị hiểu lầm là chiếm được truyền thừa của Linh Văn sư ở trong chiến trường Linh Khê, truyền thừa của Linh Văn sư là thật, nhưng hắn cũng không phải là thu hoạch được ở trong chiến trường Linh Khê.
“Có nguy hiểm không?”
“Có một chút.”
“Vậy thì không cần gấp, ta cũng chuẩn bị tiến vào vòng hạch tâm, lát nữa ta sẽ liên lạc với các môn phái trong vòng, đưa ngươi và Phùng Nguyệt đến đó. Hai người các ngươi là y tu, không cần chém chém giết giết với người khác, tốt hơn là nên tiền vào vòng hạch tâm, chờ tu vi của ngươi cao hơn một chút rồi đi.”
Cách thức thu hoạch công đức của y tu cũng không phải là giết địch, đại đa số y tu đều không có năng lực giết địch, bọn họ chủ yếu là thông qua trị thương giúp người khác để lấy được.
Ví dụ như bên Bích Huyết tông có người bị thương, y tu ra tay trị liệu, sau đó do Trấn Thủ Sứ hoặc là Phó Sứ làm chủ, trích cho hắn một lượng công đức nhất định để trả thù lao.
Mặt khác còn có thể hoàn thành một số nhiệm vụ đặc biệt do tông môn phát xuống.
Hoa Từ nghiêng đầu nhìn hắn:
"Lo lắng ta chết ở bên ngoài?"
“Chắc chắn là lo lắng rồi.”
Ánh mắt Hoa Từ bỗng nhiên có chút loạn, vội vàng thu hồi ánh mắt.
Lục Diệp tiến lên hai bước, bắt lấy tay của nàng.
Hai mắt Hoa Từ trừng lớn, ngạc nhiên nhìn Lục Diệp, dùng sức rút ra nhưng không thể rút ra được.
“Đừng làm những việc nguy hiểm.”
"Ngươi buông tay ra!"
"Ngươi đáp ứng ta thì ta sẽ buông tay!"
“Ta kêu lên đó nha.”
“Ngươi kêu đi. Ta xem ngươi có thể kêu to đến mức nào.”
“Ta kêu lên thật đó.”
Hoa Từ hít một hơi thật sau, làm bộ muốn hét lên, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thờ ơ của Lục Diệp, cuối cùng cô cũng không hét lên.
“Thích nắm cứ nắm, sau đó gọi các tiểu sư đệ của ngươi ra nhìn xem Ngũ sư huynh của bọn họ là người như thế nào.”
Sau đó nàng không nhúc nhíc nhìn chằm chằm vào Lục Diệp, khóe mắt còn mang theo ý cười.
Lục Diệp cũng nhìn nàng, duy trì tư thế bất động, hai người gần trong gang tấc, bốn mắt nhìn nhau...
Xem ai là người chịu thua trước.