Chương 662: Cố Tình
Chương 662: Cố Tình
Chương 662. Cố Tình
Lúc bên này đánh hừng hực khí thế, trong Thiên Cơ Điện, một bóng dáng phong thần tuấn lãng đột ngột hiện thân, chính là Lý Bá Tiên nhận được tin tức của Thuỷ Uyên.
Tiểu sư đệ đến chỗ ở của Đan Tâm môn gặp hắn, hắn đương nhiên là rất vui vẻ, đang nghĩ xem làm như thế nào để chiêu đãi tiểu sư đệ thì chợt thấy chỗ ở khác thường, có linh lực ba động hỗn loạn từ một phương khác truyền đến, bên kia còn có động tĩnh giao thủ kịch liệt.
Lý Bá Tiên biến sắc, vội vàng lắc mình ra khỏi Thiên Cơ điện.
"Sư huynh."
Phong Nguyệt Thiền chờ ở cửa ra vào Thiên Cơ Điện tiến lên đón.
Trong lòng Lý Bá Tiên có cảm giác bất an, cũng không đi sửa đổi xưng hô với Phong Nguyệt Thiền, cau mày nói:
"Có người tiến vào đánh trụ sở?"
Bao nhiêu năm chưa từng gặp chuyện như vậy, từ khi hắn và Phong Nguyệt Thiền cùng lên Linh Khê bảng thì trụ sở của Đan Tâm môn đã vững như thành đồng, cho dù là những tông môn nhất phẩm kia cũng không dám tùy ý đến đây khiêu khích.
"Không phải."
Phong Nguyệt Thiền bắt lấy tay Lý Bá Tiên, ngự khí bay tới giữa không trung.
Lý Bá Tiên vận dụng hết thị lực nhìn lại, ngay sau đó biến sắc:
"Tiểu sư đệ!"
Cũng không phải là có người đang tấn công nơi ở, mà là tiểu sư đệ nhà mình lại bị tu sĩ Đan Tâm môn vây công, cảnh tượng tràn ngập nguy hiểm.
Nói xong, Lý Bá Tiên muốn lắc mình chạy tới, sau đó lại bị Phong Nguyệt Thiền kéo lại.
"Sao vậy?"
"Sư huynh có bao giờ nghĩ tới, tại sao Lục sư đệ lại chạy đến Đan Tâm môn gây chuyện như vậy? Tốt xấu hắn cũng là người của Bích Huyết tông, không có đạo lý chạy đến Đan Tâm môn gây chuyện lớn như vậy."
Lý Bá Tiên nói:
"Cứu người quan trọng hơn."
Mặc dù hắn cũng rất kỳ quái tại sao tiểu sư đệ lại đánh nhau với tu sĩ Đan Tâm môn, nhưng lúc này hiển nhiên không phải là lúc truy cứu nguyên nhân, trước ngăn trận chiến lại mới là đúng lý.
"Bọn người Lục sư đệ không lo lắng cho tính mạng, sư huynh không thấy đệ tử bản tông cũng không hạ sát thủ sao?"
Nghe nàng nói như vậy, Lý Bá Tiên mới có ý biết, vừa rồi nhất thời nóng vội, quả thật không nhìn kỹ, bị nhiều tu sĩ vây công như vậy, nếu như tu sĩ của Đan Tâm môn thật sự muốn hạ sát thủ thì vô luận như thế nào thì bọn người Lục Diệp cũng không chịu nổi.
Nhưng mặc dù thế công của tu sĩ Đan Tâm môn mãnh liệt, đều là chạy bắt sống đám người Lục Diệp, cho nên bọn hắn mới kiên trì được.
"Ngươi hạ lệnh cho bọn chúng?"
Lý Bá Tiên kịp phản ứng.
Phong Nguyệt Thiền gật đầu.
"Các ngươi đang làm cái gì vậy?"
Lý Bá Tiên có chút không rõ.
Phong Nguyệt Thiền nói:
"Sư huynh thông minh như vậy, chẳng lẽ còn không rõ dụng tâm của ngũ sư đệ sao? Lần này hắn cố ý tới tìm ngươi, hẳn là muốn nói với ngươi cái gì đó, vừa vặn bản tông có tu sĩ làm khó hắn, sau đó liền thuận thế diễn biến thành bộ dáng này."
Ánh mắt Lý Bá Tiên lấp lóe, có chỗ phát giác:
"Ngươi nói với hắn cái gì?"
"Ta không liên lạc với Ngũ sư đệ."
Phong Nguyệt Thiền nhéo nhéo tay Lý Bá Tiên:
"Sư huynh không cần lộ diện, ta đi xử lý."
Mặc dù nàng âm thầm hạ lệnh đệ tử Đan Tâm môn không được làm tổn hại đến tính mạng người khác, nhưng mọi thứ luôn có vạn nhất, nàng không ngăn cản chính là chờ Lý Bá Tiên đến, để cho hắn tận mắt nhìn thấy một màn này.
Nói xong, hắn lắc mình một cái, trong nháy mắt đã đến chiến trường.
"Tất cả dừng tay đi!"
trôi nổi trên không trung, Phong Nguyệt Thiền nhàn nhạt quát nhẹ.
Không thể không nói, đứng đầu Linh Khê Phong Nguyệt Thiền này vẫn rất có uy vọng ở Đan Tâm môn, giọng nói của nàng rơi xuống phía sau, những đệ tử Đan Tâm môn vây công Lục Diệp lập tức lui lại, không ít người đều mang thương tích, còn có người mặt mũi bầm tím, đó là do vọt tới trước mặt Lục Diệp hoặc là Cự Giáp bị bọn hắn dùng nắm đấm đánh.
Đệ tử Đan Tâm môn cũng không dễ chịu, Lục Diệp cũng chật vật, trên dưới không biết bị thương bao nhiêu vết, một thân máu tươi nhuộm đỏ quần áo.
Nhìn thê thảm, cũng may đều không nghiêm trọng.
Còn về Cự Giáp thì càng không tổn hao gì lông tóc.
"Nhiều người vây công mấy người như vậy, kết quả lại là bộ dáng này, tu sĩ Đan Tâm môn quả nhiên đều là người tốt, không có cô phụ nhiều năm tông môn dạy bảo đối với các ngươi."
Phong Nguyệt Thiền nhàn nhạt nói một câu, làm cho các tu sĩ tham gia chuyện này của Đan Tâm môn đều xấu hổ giận dữ.
Tuy trong đó có nàng hạ lệnh không được giết người, để cho đệ tử Đan Tâm môn bị gò bó tay chân, nhưng nhân số chênh lệch bày ra ở đây, mà tu vi của đám người Lục Diệp cũng không phải là quá cao, kết quả như vậy, làm cho mặt mũi của tu sĩ Đan Tâm môn đều có chút không nhịn được.
"Bản tông bên này an nhàn quá lâu, có ta và Lý sư huynh làm chỗ dựa, sợ là các ngươi đã quên cách làm sao để chiến đấu với người khác rồi, nếu như có một ngày ta và Lý sư huynh không ở đây thì sao? Ngoại địch xâm lấn, có phải các ngươi muốn chờ chết hay không?"
Một đám tu sĩ Đan Tâm môn bị quở mắng sắc mặt đỏ lên, cúi đầu không nói.
"Người ngoài đều nói Đan Tâm môn có ta và Lý sư huynh trấn giữ, vững như thành đồng, nhưng bọn hắn lại không nhìn thấy tình cảnh trước mắt của Đan Tâm môn, cả đám đều cho rằng trên đó có người chống đỡ, lười biếng tu hành, các ngươi dù có mở khiếu nhiều hơn nữa thì tấn thăng Vân Hà cũng là bị giết."
Phong Nguyệt Thiền lại quay đầu nhìn về phía một bên:
"Còn có ngươi! Đánh nhau đánh không lại người khác, liền ức hiếp nhỏ yếu, ép con tin? Đan Tâm môn dạy ngươi như thế à? Đối đãi với tu sĩ Vạn Ma Lĩnh đương nhiên có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, nhưng bọn hắn là ai? Bọn hắn là Hạo Thiên minh!"
Tu sĩ bắt được Phùng Nguyệt bị giáo huấn cổ co rụt lại:
"Không phải ta."
"Không cần tìm cớ lấy cớ, nếu thật sự có bản lĩnh thì đi đối phó với người nên đối phó, đè ép một nữ nhân yếu, mà nàng lại là một y tu, đè ép một y tu, ngươi lại coi là nam nhân gì?"
Lời này có chút nặng, vẻ mặt tu sĩ kia đỏ lên, buông Phùng Nguyệt ra.
Phùng Nguyệt vội vàng nhảy đến một bên, cảm động đến rơi nước mắt nhìn qua Phong Nguyệt Thiền, vòng hạch tâm... Thật hung hiểm, nàng muốn về chỗ ở của Bích Huyết tông.