Chương 661: Ta Là Nhặt Được
Chương 661: Ta Là Nhặt Được
Chương 661: Ta Là Nhặt Được
"Có bản lĩnh ngươi thì giết ta!"
Ngô sư huynh cắn răng trừng mắt nhìn Lục Diệp, hắn không thiếu cốt khí, tu vi của Thiên Cửu bại bởi một tên là Thiên Thất, mà tuổi của đối phương vẫn còn nhỏ hơn hắn rất nhiều, đâu còn có cái gì để nói.
Lục Diệp thu đao, thân hình lượn vòng, một cước đá chéo vào huyệt Thái Dương của Ngô sư huynh, lực lượng cuồng bạo đạp nát một mặt bình chướng linh lực đang vội vàng hình thành, đồng thời Ngô sư huynh lại một lần nữa bay ra ngoài, chỉ có điều lần này hắn lại không thể đứng lên, mà trực tiếp ngất đi.
Mặc dù thời gian giao thủ bên này ngắn, nhưng linh lực ba động bộc phát kịch liệt vẫn khiến cho các tu sĩ của Đan Tâm môn chú ý, có mấy bóng người từ cách đó không xa nhanh chóng lướt đến.
Hắn đuổi tới định nhãn xem xét, phát hiện Ngô sư huynh nhà mình ngã vào cách đó không xa sinh tử chưa biết, mà trong đại trận lại có thêm ba gia hỏa không quen biết, một người trong đó còn cầm một thanh đao đứng tại chỗ, linh lực quanh người cuồn cuộn.
"Địch tập!"
Có người lập tức quát to một tiếng.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ nơi ở của Đan Tâm môn sôi trào, từng bóng người từ các phương hướng khác nhau đi về phía này.
Khi người kia hô hào, mấy người đi đầu đã vây công Lục Diệp không chút lưu tình, mặc kệ là ai tới, lại là làm sao tiến vào đại trận của mình, Ngô sư huynh bị đánh thành như vậy chính là kẻ địch.
Từng đạo lưu quang ngự khí dẫn đầu làm khó dễ, tiếng xé gió liên miên bất tuyệt.
Trường đao trong tay Lục Diệp hơi nhích một chút, Bàn Sơn Đao gần như hóa thành một mảnh tàn ảnh, tinh chuẩn chém bay linh khí đánh tới, phong hành gia trì, thân hình nhanh như bôn lôi, xuyên qua trong sân.
Xùy xùy xùy truyền ra tiếng nổ, có máu tươi vẩy ra, còn có tiếng rên rỉ vang lên.
Cho dù là ở trong vòng hạch tâm, số lượng tu sĩ Thiên Cửu cấp cũng không phải quá nhiều, bởi vì tu vi đến trình độ Thiên Cửu này đã không có cách nào tăng lên quá lớn, có hi vọng đăng lâm Linh Khê Bảng thì sẽ cố trùng kích Linh Khê Bảng, vô vọng Linh Khê Bảng nhiều lắm là chính là lắng đọng một đoạn thời gian, sau đó tấn thăng Vân Hà.
Ví dụ như Ngô sư huynh bị Lục Diệp đánh ngất đi kia chính là như vậy.
Thời gian lắng đọng này ngắn thì mười ngày nửa tháng, lâu thì hai ba tháng, xem lựa chọn của tu sĩ.
Còn nữa, cho dù đăng lâm Linh Khê Bảng thì tu sĩ cũng sẽ không ở lại Linh Khê cảnh lâu dài.
Cho nên tốc độ thay đổi của Linh Khê Bảng đặc biệt nhanh, gần như là cách mỗi mấy tháng, người trên bảng xếp hạng đều phải đổi một nhóm.
Trừ mấy tên top ba thì đa số đều đã thay đổi...
Mấy tu sĩ Đan Tâm môn xông tới trước đều có tu vi Thiên Thất Thiên Bát, lấy thực lực của Lục Diệp trước mắt, thu thập bọn hắn quả thật không cần tốn quá nhiều sức, vấn đề cần đối mặt duy nhất chính là bọn hắn có nhiều người.
Mấy người bị đánh lui, trên người mỗi người đều mang thương tích, vẻ mặt dần dần ngưng trọng.
Không những thế, lúc Lục Diệp ra tay thì tu vi đã triển lộ ra không thể nghi ngờ, bọn hắn chưa bao giờ thấy qua tu sĩ Thiên Thất cấp cường đại như thế.
Nhưng rất nhanh, rất nhiều đệ tử Đan Tâm môn gia nhập danh sách vây công.
Hổ Phách gào thét, hiện ra chân thân, so với trước đó, hình thể Hổ Phách bây giờ lại lớn hơn một vòng, quanh người phun trào yêu khí màu vàng nhạt gần như ngưng thành thực chất, một tiếng hổ khiếu kia, mấy tu sĩ phía trước vọt tới đầu váng mắt hoa một trận.
Y Y cũng lắc mình mà ra, từng đạo thuật pháp đánh ra, tốc độ và số lượng của thi pháp làm cho người ta líu lưỡi.
Cự Giáp im lặng không lên tiếng đứng ở sau lưng Lục Diệp, trong tay một hội tụ đoàn linh lực lớn, lại ngưng tụ thành một mặt bình chướng giống như mai rùa, giơ cao trước người, ngăn cản từng đạo công kích từ phía sau đánh tới.
Tu sĩ Đan Tâm môn vây tụ càng ngày càng nhiều, Lục Diệp đã không thể chủ động xuất kích nữa, trong binh hạp, chín đạo linh khí theo thứ tự bay ra, quét sạch tứ phương, số lượng ngự khí kia nhiều, thủ pháp tinh diệu, làm cho người ta nhìn mà than thở.
Nhìn từ trên không trung, ba người một hổ giờ phút này bị đông đảo tu sĩ Đan Tâm môn bao vây tụ ở giữa, thuật pháp và ánh sáng ngự khí không ngừng va chạm ở giữa không trung.
Thế công của Đan Tâm môn như sóng sóng mãnh liệt, từng lớp từng lớp đánh đến, lại bị từng lớp từng lớp ngăn lại.
"Tất cả thúc thủ chịu trói cho ta, nếu không ta giết nàng."
Tiếng gầm giận dữ bỗng nhiên từ giữa không trung truyền đến.
Đám người Lục Diệp đồng thời ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bên kia có một đệ tử Đan Tâm môn không biết lúc nào đã bắt được Phùng Nguyệt, một thanh trường kiếm gác ở trên cổ trắng như tuyết của Phùng Nguyệt, lưỡi kiếm sắc bén cắt vỡ làn da của Phùng Nguyệt, có máu tươi đỏ thẫm từ chỗ cổ chảy ra.
Phùng Nguyệt rõ ràng đã bị hù doạ.
Yên lặng trong chốc lát, mấy người Lục Diệp thu hồi ánh mắt, tiếp tục ngăn cản công kích từ bốn phương tám hướng, thỉnh thoảng lại phản công.
Tu sĩ Tâm môn bắt được Phùng Nguyệt không hiểu ra sao.
Phùng Nguyệt khóc không ra nước mắt:
"Đại ca, ngươi thấy ta giống như là cùng một bọn với bọn hắn sao? Ta là bọn hắn nhặt được trên đường,."
hối hận không gì sánh được, tại sao lại muốn đi theo Lục Diệp đến vòng hạch tâm, bằng tu vi của nàng thì rõ ràng phải tiến vào trong ngoài mới đúng.
Tiến vào vòng hạch tâm coi như xong đi, vậy mà lại chạy đến trụ sở của Đan Tâm môn đập quán, ngũ sư huynh nhà mình bị lừa đá đầu sao?
Lần này thì tốt rồi, bị nhiều người vây công như vậy, chỉ sợ tất cả mọi người đều phải chết ở đây.