Chương 660: Đến Phá Quán 2
Chương 660: Đến Phá Quán 2
Chương 660. Đến Phá Quán 2
Đại trận phòng ngự là có thể ngăn cản tu sĩ ngoại tông ra vào, nhưng nếu như là tu sĩ bản tông có ấn ký chiến trường trên người thì có thể tự do ra vào, cho nên lúc nam tử áo xanh này nhảy vào nhảy ra cũng không ảnh hưởng đến vận chuyển của đại trận.
Hắn một lần nữa lui về trong đại trận, cúi đầu nhìn xuống, trên mặt hiện lên vẻ giật mình, bởi vì quần áo trước ngực của mình bị chém ra một vết rách, máu tươi rất nhanh đã thẩm thấu ra ngoài.
Hắn kinh hoảng kiểm tra thương thế của bản thân, xác định chỉ là bị thương ngoài da, lúc này mới yên lòng lại.
"Ngô sư huynh..."
Tu sĩ bên cạnh khẩn trương hô một tiếng.
Nam tử áo xanh tên Ngô sư huynh ngẩng đầu nhìn lại, không nhịn được gầm thét một tiếng:
"Càn rỡ!"
Không gì khác, một đao Diệt Môn Chi Diệp kia bức hắn về phía sau, mở ra một vết nứt trên đại trận phòng hộ nhà mình, thật giống như mở màn, trực tiếp nhấc lên một góc đại trận, thản nhiên đi đến.
Cho tới bây giờ, không ai được tự tiện xâm nhập đại trận nhà mình, còn là người của Bích Huyết tông thì càng đáng đánh!
Đây là khiêu khích trắng trợn.
Đi vào trong đại trận, Lục Diệp nhìn về phía Cự Giáp, nghiêng đầu ra hiệu một chút.
Cự Giáp bước nhanh chân, đi theo vào.
Phùng Nguyệt đều choáng váng, biến cố liên tiếp trước mắt này làm cho nàng hoàn toàn bừng tỉnh khỏi tưởng tượng, Ngũ sư huynh mang nàng tới đây đâu phải là muốn trực tiếp tu hành, đây rõ ràng chính là đến đập quán!
Đây chính là trụ sở của tông môn nhị phẩm Đan Tâm môn!
Lá gan to tới mức nào cơ chứ?
Hai đôi mắt bỗng nhiên nhìn về phía nàng, chính là Lục Diệp và Cự Giáp đã đi vào trong đại trận.
Phùng Nguyệt Sắt phát run:
"Ta... ta... ta chờ ở bên ngoài!"
đầm rồng hang hổ trước mắt này, nàng nào dám đi vào, nếu thật sự xông vào thì mười mạng cũng không đủ để bù đắp.
Cự Giáp quay người đi tới, bàn tay lớn giống như quạt hương bồ cầm lấy tay của nàng, đưa nàng vào trong đại trận.
Vừa mới đứng vững thân hình, một bên đã có linh lực kịch liệt ba động thoải mái dâng lên, âm thanh phẫn nộ mà kiềm chế theo đó mà đến:
"Ngươi dám đánh lén ta!"
Giờ phút này, rõ ràng Ngô sư huynh có chút tức giận, vốn chỉ muốn đi ra đại trận ngăn cản hành động của Lục Diệp, nhưng lại bị người khác dùng một đao bức trở về, nghĩ đến tu vi Thiên Cửu cấp của hắn đối mặt với một Thiên Thất như Lục Diệp lại biểu hiện không chịu nổi, hắn là cảm thấy bị mất mặt.
Nhưng bị đánh lén, đó cũng là chuyện không có cách nào khác.
Cũng may lúc này hắn đã chuẩn bị vạn toàn, trong lúc quát khẽ, từng đạo thuật pháp đã thành hình, phô thiên cái địa đánh về phía vị trí của Lục Diệp và Cự Giáp.
Trái tim trong Phùng Nguyệt nháy mắt lạnh thấu, mắt thấy gió trời tản ra công kích tới, nàng căn bản không có bất kỳ thủ đoạn ngăn cản nào, còn lại cũng chỉ có nhắm mắt chờ chết.
Ngay khi nàng đang nghĩ như vậy thì một bóng người cao lớn chắn trước mặt nàng, khí huyết và linh lực hùng hồn nồng đậm bắt đầu phun trào, kèm theo một tiếng vang trầm thấp, bóng dáng khôi ngô chắn trước người nàng khẽ chấn động, hóa thành một mặt bình chướng kiên cố.
Trong nháy mắt đó, trong mắt chỉ còn lại bóng dáng có thể che chắn mưa to gió lớn này, cảm giác an toàn sinh sôi.
Tu vi của Ngô sư huynh là Thiên Cửu, kinh nghiệm chiến đấu cũng cực kỳ phong phú không thể nghi ngờ, sau khi ăn thiệt thòi vừa rồi, hắn cũng không lựa chọn những thuật pháp uy lực to lớn kia, bởi vì giờ khắc này khoảng cách giữa hắn và Lục Diệp cũng không tính là quá xa, đối phó với binh tu như Lục Diệp thì phải dùng thuật pháp cỡ nhỏ thủ thắng.
So với những thuật pháp uy lực to lớn, thuật pháp cỡ nhỏ thì tốc độ thi triển nhanh, tần suất công kích cao, thích hợp nhất với tình huống trước mắt.
Sau đó hắn nhìn thấy một màn suốt đời khó quên, tốc độ của Lục Diệp trong nháy mắt tăng lên tới trình độ lưu lại tàn ảnh, trong rất nhiều thuật pháp nhẹ nhàng xuyên qua, hắn gần như chỉ trong nháy mắt, đối phương đã tránh được tất cả công kích, khoảng cách vốn cách nhau mấy chục trượng, trong nháy mắt đã bị hắn rút ngắn đến ba trượng.
Linh lực màu đỏ lửa leo lên trường đao chém ra đường cong trí mạng, Ngô sư huynh bay lên, linh lực quanh người tuôn ra, trùng kích to lớn quét sạch bốn phương, muốn đẩy Lục Diệp ra.
Đấu với pháp tu nhiều lần như vậy, Lục Diệp đã sớm có đề phòng đối với thủ đoạn của pháp tu.
Loại thuật tỏa linh lực gần người này giống như bình chướng linh lực của pháp tu, mỗi một pháp tu đều tinh thông, khoảng cách đến pháp tu càng gần thì sức đẩy càng mạnh, nhưng chỉ cần có thể nắm được khoảng cách đủ tốt thì thuật pháp này cũng không có tác dụng gì.
Thân hình vọt tới trước trong nháy mắt có chỗ dừng lại, chờ Ngô sư huynh thi triển xong thuật pháp này, Lục Diệp mới lại lần nữa tới gần hắn.
Tên này có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, hắn đã đánh một trận với bao nhiêu Pháp Tu cơ chứ, trong lòng Ngô sư huynh kêu to, mắt thấy đối phương cắt ngang một đao, không cần suy nghĩ, vội vàng cúi đầu.
Không dám không cúi đầu, không cúi đầu thì không còn gì để nói, sau đó hắn lại nhìn thấy một cái đầu gối từ dưới đánh tới.
Nhìn tư thế kia, giống như là hắn chủ động tiến tới.
Bịch...
Tiếng động truyền ra, cả người Ngô sư huynh xoay tròn bay ra ngoài, sau đó ngã xuống đất.
Trước mắt sao vàng bay loạn, trán đau đớn không gì sánh được, Ngô sư huynh hoài nghi xương đầu của mình đều rách ra, trong lúc vội vã muốn đứng dậy lại có trường đao giống như hỏa diễm thiêu đốt chống đỡ ở trên trán của hắn.
Từ trường đao nhìn lại, đã thấy Lục Nhất Diệp bình tĩnh đứng ở một bên, từ trên cao nhìn xuống quan sát mình.
mí mắt Ngô sư huynh nhảy một cái, nói thật ra, hắn không hiểu rõ mình thua như thế nào, bởi vì thời gian giao thủ giữa hai bên quá ngắn, ngắn đến mức hắn còn chưa phát huy ra thực lực của bản thân đã mơ mơ hồ hồ bị người khác cầm đao đặt ở cổ.
Nhớ lại vừa rồi hắn còn chuẩn bị giáo huấn đối phương một trận, kết quả ngược lại bị đối phương giáo huấn.
"Ngô sư huynh!"
Tu sĩ Thiên Thất cấp bên cạnh lại kêu to một tiếng.