Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 678 - Chương 678: Mật Ong 2

Chương 678: Mật ong 2 Chương 678: Mật ong 2

Chương 678. Mật ong 2

Ở trong trụ sở của Tam Thánh Viện đã sớm mua xong mấy ngàn trận kỳ và trận cơ, chính là vì suy tính phương diện này.

Chỉ là Lục Diệp có chút đánh giá thấp tính bền dẻo của Vạn Ma lĩnh, trong khoảng thời gian này, hắn mượn nhờ trận pháp giết nhiều người như vậy, nhưng Vạn Ma lĩnh vẫn không buông tha, bày ra một bộ dáng không chết không thôi.

Thế cục bây giờ đối với hắn thì không tính là quá tốt, nhưng cũng không phải là quá kém cỏi.

Hoàn cảnh của Vụ Ẩn sơn đương nhiên làm cho hắn rất khó bị một số người vây quanh, bằng vào thủ đoạn của hắn, chỉ cần không bị vây quanh là có thể giết ra một đường máu.

Một trận chiến vừa rồi là hắn chủ động đi tìm, nếu Vạn Ma lĩnh không buông tha thì hắn sẽ không thể lùi bước, bây giờ tu sĩ Vạn Ma lĩnh chết ở trên tay hắn đã có hơn 300, chỉ cần hắn tiếp tục giết, Vạn Ma lĩnh sẽ có lúc không chịu nổi.

Thương thế không tính là quá nghiêm trọng, Lục Diệp phục dụng một hạt Liệu Thương Đan yên lặng khôi phục.

Nhưng chỉ trong chốc lát, Y Y điều tra tình huống gần đây đã đưa tin tới, có tu sĩ Vạn Ma Lĩnh đang tới gần, số lượng không ít.

Lục Diệp chỉ có thể đứng dậy, mang theo Cự Giáp và Hổ Phách tiếp tục lao về phía chỗ sâu của Vụ Ẩn sơn.

Tu sĩ tầm thường bị bức bách như vậy, tiêu hao linh lực tuyệt đối là một vấn đề, tu sĩ không có linh lực để vận dụng thì còn tính là tu sĩ gì.

Nhưng Lục Diệp có Thiên Phú Thụ và Thao Thiết Xan kết hợp, linh lực bổ sung là cực kỳ nhanh chóng, huống chi, hắn còn thừa lại mười mấy bình Tức Quả Tửu có thể vận dụng.

Bên Vạn Ma Lĩnh muốn mượn loại phương thức quấn quýt này để nghiền áp thời gian khôi phục của hắn, hiển nhiên là tính sai.

Điều duy nhất Lục Diệp cần phải suy tính là vấn đề thể lực.

Nhưng thời gian khôi phục quá ngắn, mấy ngày này, Lục Diệp rõ ràng cảm giác có chút mỏi mệt, mà theo thời gian trôi qua, loại cảm giác mệt mỏi này đang không ngừng tăng lên.

Tiến lên hơn mười dặm, lần nữa dừng lại sửa chữa.

Lục Diệp từ trong túi trữ vật lấy ra một chút thịt khô, chia cho Hổ Phách và Cự Giáp, chính mình cũng nhét vào trong miệng từ từ ăn.

Trận truy sát này diễn biến đến bây giờ thì đã biến thành so đấu sức chịu đựng và tâm tính, xem ai không duy trì được trước, Lục Diệp không thể nào chủ động lùi bước, tu sĩ Vạn Ma Lĩnh dám đuổi giết hắn, vậy thì phải chuẩn bị tâm lý tiếp nhận phản kích.

Chợt có tiếng ong ong vang lên, Lục Diệp chuyển động con mắt, nhìn thấy một con ong bắp cày dài ba tấc đang đảo quanh Cự Giáp trước mặt.

Cự Giáp giương tay vồ một cái, liền chộp lấy con ong bắp cày kia vào trên tay, sau đó mở ra lòng bàn tay, không biết hắn đang nói chuyện gì với con ong.

Khi Cự Giáp lại buông nó ra, trên người con ong này đã quấn một sợi tơ gần như khó có thể phát hiện.

Đừng nhìn thấy Cự Giáp Sinh cao lớn thô kệch, thật ra hắn là một hán tử rất tinh tế, nhất là khi ngự sử linh khí phi hành, khi hắn khống chế linh khí phi hành thường xuyên có thể làm ra một số thao tác để cho Lục Diệp đều nhìn mà than thở.

Trên người ong bắp cày có một sợi tơ như vậy, rõ ràng cũng đến từ thiên phú của nó.

ong bắp cày vỗ cánh bay đi, Cự Giáp vẫy tay với Lục Diệp, cất bước đi theo.

Lục Diệp mơ hồ đoán ra mục đích của hắn.

Hai người một hổ theo con ong bắp cày kia một đường tiến lên, ngoặt trái ngoặt phải, đi về phía trước ước chừng mấy dặm, lúc này mới tìm được một tổ ong trên một cây đại thụ.

Tổ ong kia rộng khoảng một trượng, chỉnh thể hiện lên màu trắng xương, hình bầu dục.

Bốn phía không ngừng có ong bắp cày bay ra ngoài, bay vào trong tổ ong.

Cự Giáp tế ra linh khí phi hành của mình, bay đến trước tổ ong, đưa tay ra hái đại gia hỏa này xuống.

Chỉ trong chốc lát, ong bắp cày trong tổ dốc toàn bộ lực lượng, vây kín Cự Giáp không kẽ hở.

Nhưng Cự Giáp da dày thịt béo há lại sợ những vật nhỏ này đốt, tùy ý phất phất tay, rơi xuống trước mặt Lục Diệp, lúc đẩy tổ ong ra, mật ong màu vàng nhạt hiện ra, một mùi vị ngọt đập vào mặt.

Cự Giáp đưa một nửa tổ ong cho Lục Diệp, bản thân thì ôm lấy một nửa khác ngồi vào một bên, giống như ôm một quả dưa hấu to lớn, lấy tay múc mật ong bên trong, ăn như gió cuốn, ăn miệng đầy vàng, còn cười ngây ngô, vừa nhìn đã biết trước đây hắn đã làm không ít chuyện này, nếu không thì không có thói quen đi đường xa như vậy.

Lục Diệp cũng bốc một khối mật ong để vào trong miệng, cảm giác ngọt lập tức tràn đầy khoang miệng.

Càng làm cho Lục Diệp cảm thấy ngạc nhiên là món đồ chơi này chẳng những ngọt mà không ngán, mà còn chứa đựng một chút linh lực rất tinh khiết, cũng có một chút hiệu quả đối với việc khôi phục bản thân.

Trong lòng hắn hiểu rõ, mật ong này đều là linh hoa của Vụ Ẩn sơn do ong bắp cày thu thập mà thành, đương nhiên tích chứa linh lực.

Đây là đồ tốt, tu sĩ tu hành vừa bắt đầu nếu như có thể phục dụng mật ong dạng này thì cũng có lợi ích cực lớn đối với tu sĩ.

Đương nhiên, đối với tu vi của Lục Diệp thì trợ giúp cũng không phải là quá lớn.

Hai người há miệng ăn, Lục Diệp cho Hổ Phách một cái, chỉ có Y Y khổ hề hề ở bên cạnh nhìn xem...

Hai người một hổ ngồi ăn, ong bắp cày phô thiên cái địa bay quanh, tiếng ong ong không dứt bên tai, giống như cường đạo đang lên án trước mặt.

Một bữa ăn no, hai người một hổ đều nằm trên mặt đất, hài lòng thoả ý.

Rất nhanh, Lục Diệp ngạc nhiên phát hiện sự mệt mỏi của bản thân đang nhanh chóng biến mất, thể lực cũng khôi phục rất lớn, trong lòng hiểu rõ, mật ong kia nhìn không chỉ đơn giản là có thể khôi phục một chút linh lực.

Đây đúng là đồ tốt, đặc biệt là đối với tình hình trước mắt của Lục Diệp.

Mặc dù túi trữ vật của hắn có chứa một chút đồ ăn, nhưng cho dù là Cự Giáp hay là Hổ Phách thì cũng đều là hạng người sức ăn kinh người, đồ ăn dự trữ đã ăn gần hết từ sớm.

Bị người Vạn Ma lĩnh đuổi giết như vậy, ngay cả thời gian đi săn cũng không có, cho dù săn được con mồi thì cũng không có thời gian nấu nướng.

Mật ong này tới rất đúng lúc, nếu như có thể thì có thể dự trữ nhiều hơn một chút.
Bình Luận (0)
Comment