Chương 683: Thật Điên Rồi
Chương 683: Thật Điên Rồi
Chương 683: Thật Điên Rồi
Mắt thấy Lục Diệp hoảng sợ chạy trốn, tu sĩ Trảm Diệp Minh đều có chút không rõ ràng cho lắm.
Không đợi bọn họ thay đổi thân hình, bên tai đã truyền đến tiếng ong ong.
Lúc này có người nghi hoặc:
"Giọng nói gì?"
Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt đã hoảng sợ.
Lục Diệp hiện thân, mây mù kia quay cuồng ngọ nguậy, như có thứ gì đó muốn từ đó phá ra, kèm theo tiếng ong ong liên tục không dứt, tầm mắt bị mảng lớn yêu ong tràn ngập.
Những tu sĩ Trảm Diệp Minh này lập tức tê cả da đầu, cuối cùng hiểu rõ Lục Diệp vì sao lại chạy nhanh như vậy, gia hỏa này không biết tại sao lại trêu chọc một đám yêu ong như thế, giờ phút này đang bị đuổi giết.
Tốc độ của yêu ong cực nhanh, gần như là chỉ vừa mới hiển lộ thân ảnh đã nhào đến gần.
Các tu sĩ Trảm Diệp Minh nhao nhao thúc dục linh lực bảo vệ bản thân, vội vàng rơi xuống phía dưới, nhưng cuối cùng vẫn chậm một chút, trong yêu ong bao vây, linh lực hộ thể của những tu sĩ này cấp tốc tán loạn, tiếp theo bị gai độc đốt vào người, kêu thảm từ trên không trung ngã xuống.
Yêu phong lướt qua, bóng dáng của mười tu sĩ Trảm Diệp Minh đã không thấy đâu nữa.
Các tu sĩ từ phương xa lao tới thấy tình hình này đều hoảng hốt, nhao nhao dừng lại, đưa mắt nhìn về phía đám mây đen do yêu ong tạo thành.
Mãi đến lúc này, Lục Diệp mới có thười gian rút độc trên người mình ra, mỗi lần rút ra một cây đều mang theo một chùm máu tươi.
Những gai độc này rất dài, vào thịt cũng sâu, cũng may không có tổn thương đến điểm trọng yếu.
Ngay cả mười mấy cây gai độc Lục Diệp nhìn lại, bầy ong sau lưng giống như giòi trong xương không thoát khỏi được, càng làm cho hắn cảm thấy bất đắc dĩ là tốc độ của những Yêu ong này còn nhanh hơn cả tốc độ ngự khí phi hành bình thường của hắn.
Cũng may lúc này hắn thúc giục là Phi Dực Linh Văn, cho nên chỉ cần cho hắn một chút thời gian là có thể hất bay bầy ong ra.
Hữu kinh vô hiểm!
Đang lúc hắn nghĩ như vậy thì Phi Dực Thứ Văn phía sau truyền đến một chút cảm giác khác thường, linh lực thúc đẩy đi qua lại hơi chậm một chút.
Vẻ mặt Lục Diệp nghiêm túc, hắn ý thức được rằng sợ là mình đã gặp phải chút phiền phức.
Phi Dực Thứ Văn này vẫn là lúc trước khi hắn tham gia chiến trường Linh Khê, do Vân phu nhân tự tay đâm xuống, ngày đó Vân phu nhân đã nói, loại thứ văn lnày chỉ có thể kéo dài thời gian ba canh giờ, nói cách khác, vượt qua thời hạn này, thứ văn sẽ mất đi tác dụng.
Trải qua thời gian dài như vậy, Lục Diệp đứt quãng vận dụng Phi Dực Thứ Văn này, thời gian cộng lại đã sắp đến giới hạn.
Bản thân hắn cũng mơ hồ có phát hiện, cho nên sau khi tấn thăng đến cảnh giới Ngự Khí, dưới tình huống không cần thiết, hắn sẽ rất ít khi sử dụng Phi Dực Thứ Văn, thứ này ở thời khắc mấu chốt là có thể dùng để bảo mệnh.
Lại không ngờ hôm nay ở trước tình huống này, Phi Dực Thứ Văn sắp đạt tới cực hạn.
Rơi vào đường cùng, Lục Diệp chỉ có thể tế ra linh chu của mình, trước khi Phi Dực Thứ Văn mất đi tác dụng thì đổi thành ngự khí phi hành.
Hắn lại thúc dục Khí Linh phi hành trên linh chu của mình, lúc này mới miễn cưỡng duy trì tốc độ trước đó.
Hắn lấy ra mấy hạt linh đan nhét vào trong miệng uống xuống, lại lấy ra một bình Tức Quả Tửu uống xuống, linh lực tiêu hao trong cơ thể có thể nhanh chóng khôi phục.
Vận dụng Phi Dực Thứ Văn tiêu hao rất lớn đối với linh lực, giờ phút này bảo trì Phong Hành Linh Văn cho linh chu cũng tiêu hao rất lớn, cho nên Lục Diệp nhất định phải đảm bảo linh lực của bản thân đầy đủ.
Chạy trốn ở giữa, một đường hướng về phía trước.
Mãi cho đến một canh giờ sau, Lục Diệp mới hất bay bầy ong đuổi theo sau lưng ra, hắn thở phào một hơi, từ trong ánh sáng yếu ớt, tìm một chỗ an toàn để sửa sang sơ qua.
Ngay khi Lục Diệp đang chỉnh sửa, các tu sĩ của Trảm Diệp Minh đều nhận được tin tức Lục Diệp bị bầy ong đuổi giết, đã chạy trốn.
Điều này làm cho một đám tu sĩ Trảm Diệp Minh rất là nổi nóng, bọn hắn đuổi giết nhiều ngày ở trong Vụ Ẩn sơn như vậy, tổn thất mấy trăm người, kết quả lại còn để cho người ta chạy trốn, điều này làm cho bọn hắn làm sao cam lòng?
Tuy Lục Nhất Diệp kia không biết tại sao lại bị một đám yêu ong đuổi giết, nhưng gia hỏa này thủ đoạn phong phú, tốc độ ngự khí cũng nhanh, xác suất lớn là có thể bình yên chạy trốn.
Dưới mắt Trảm Diệp Minh đã mất bóng dáng của Lục Diệp, đã không còn cần phải tiếp tục nữa.
Các phương đưa tin trao đổi một lát, không thể không thừa nhận kết quả thất bại của hành động lần này, từng đạo lưu quang bay lên trời, xuyên thẳng qua trên Vụ Hải, chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà đúng vào lúc này lại có tin tức truyền đến, Lục Nhất Diệp lại chạy về, sau lưng còn có bầy ong đen, tu sĩ mà hắn đối mặt nhất thời không thể tránh được, lại tổn thất mười mấy người, có thể nói là chật vật đến cực điểm.
Một đám tu sĩ Trảm Diệp Minh đều có chút mắt trợn tròn, thực sự không biết Lục Nhất Diệp kia đến cùng là trêu chọc đám yêu ong kia như thế nào, lại đuổi giết không buông tha như thế.
Nhưng chuyện này đối với bọn hắn lại là chuyện tốt, vốn chỉ có bọn hắn đang đuổi giết Lục Diệp, dưới mắt lại có một đám yêu ong tương trợ, làm cho tu sĩ Trảm Diệp Minh đại khoái nhân tâm, nhao nhao cảm khái việc thiện hữu thiện báo ác hữu ác báo.
Tuy bản thân bọn hắn cũng tổn thất một ít nhân thủ trước mặt đám yêu ong này, nhưng trong khoảng thời gian này tổn thất nhân thủ còn ít sao, chỉ cần có thể giết Lục Diệp thì tổn thất trước đó đều là có giá trị.
Một phen thương nghị đơn giản, Trảm Diệp Minh vốn đã chuẩn bị rời khỏi thì lại không đi nữa, cho dù không thể tự tay giết Lục Nhất Diệp thì cũng phải nhìn thấy hắn đi vào mạt lộ!
Nếu như có thể phối hợp với đám yêu ong kia thì sẽ càng tuyệt vời hơn.