Chương 685: Viêm Hỏa Chi Địa
Chương 685: Viêm Hỏa Chi Địa
Chương 685: Viêm Hỏa Chi Địa
Không đầy nửa ngày sau, Lục Diệp đã nhận ra không đúng, dường như không có tu sĩ của Vạn Ma Lĩnh tồn tại ở vùng này, không chỉ như thế, ngay cả yêu thú vốn sinh tồn ở đây cũng giống như phát giác được nguy hiểm tiến vào, nhao nhao thoát khỏi nơi này.
Bầy ong đuổi giết không ngừng, không buông tha, nếu không phải Lục Diệp có thể mượn Thiên Phú Thụ và Thao Thiết Xan tiếp tục bổ sung linh lực tiêu hao thì căn bản không kiên trì được.
Trước đó, mật ong hắn đã vơ vét từ trong tổ ong to lớn kia giúp đỡ rất nhiều, mật ong lương phẩm này so với các mật ong kém chất lượng trước đó thì càng thêm rõ ràng đối với việc khôi phục thể lực và linh lực.
Lúc này cũng không đoái hoài đến việc có thể lại nhiễm khí tức gì hay không, không bổ sung thể lực cho tốt thì căn bản không có cách nào tiếp tục trốn xuống.
Lục Diệp mấy lần thử ngự không phi hành, nhưng cho dù hắn không tiêu hao linh lực tiếp tục duy trì Phong Hành linh văn thì nhiều lắm cũng chỉ có thể tạm thời hất bầy ong ra, một khi hắn hơi dừng lại thì bầy ong rất nhanh sẽ đuổi đến.
Không dứt.
Vì kế hoạch hôm nay, muốn thoát khỏi bầy ong thì chỉ có thể kiếm tẩu thiên phong.
Trên biểu hiện của Thập Phân Đồ, chỗ sâu Vụ Ẩn sơn có một mảnh Viêm Hỏa chi địa bao phủ phạm vi mấy ngàn dặm, hoàn cảnh cực kỳ khốc liệt, có thể nói là một trong những hung địa trong chiến trường Linh Khê.
Theo đạo lý mà nói, nơi khốc liệt như vậy hẳn là không có một ngọn cỏ, nhưng trên thực tế, mặc dù Viêm Hỏa chi địa rất là khốc nhiệt, nhưng trong loại khốc nhiệt này lại không thiếu sinh cơ, điều này sẽ đưa đến cho toàn bộ Viêm Hỏa chi địa mặc dù không phải là xanh um tươi tốt, nhưng cũng không phải là đất cằn sỏi đá.
Hơn nữa, chỗ linh thực và khoáng vật còn thừa lại rất nhiều thuộc tính Hỏa.
Lúc ban đầu quyết định tiến vào Vụ Ẩn sơn, Lục Diệp đã phát hiện ra Viêm Hỏa chi địa, trong lòng suy tính là chờ giải quyết những người của Vạn Ma lĩnh đuổi giết hắn, sau đó đi Viêm Hỏa chi địa nhìn xem.
Dù sao thì Thiên Phú Thụ có thể cắn nuốt những năng lượng nóng rực vô chủ kia, nói không chừng có chút thu hoạch ở trong Viêm Hỏa chi địa.
Bây giờ tu sĩ của Vạn Ma lĩnh đã không thấy đâu, sau lưng bọn hắn còn có một đám người càng khó chơi hơn, bị bất đắc dĩ, Lục Diệp chỉ có thể tiến về phía Viêm Hỏa chi địa kia.
Hoàn cảnh nơi đây chỉ cần đủ ác liệt là có thể thay hắn ngăn cản bầy ong lại.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn có thể chịu đựng được!
Nhưng dù sao thì hắn cũng là một tu sĩ cấp Thiên Thất, thể phách lại có thể so với một thể tu ngang cấp, năng lực chịu đựng hẳn là mạnh hơn so với yêu ong.
Lục Diệp đã có quyết định, hắn thuận theo chỉ dẫn của Thập Phân Đồ, đi thẳng về phía Viêm Hỏa.
Trong lúc đó, mấy lần ngự không phi hành, thử xem có thể thoát khỏi bầy ong sau lưng không, kết quả cuối cùng đều là thất bại.
Vừa đi vừa nghỉ, hai ngày sau, trong tầm mắt đã không thấy loại cây cối cao lớn kia, thảm thực vật rõ ràng thưa thớt không ít, mà trong hoàn cảnh xung quanh càng lưu động một loại nóng rực nhàn nhạt.
Bên ngoài Viêm Hỏa chi địa.
Hai ngày này đào vong gần như không gián đoạn, đã giày vò Lục Diệp quá sức, bây giờ đến Viêm Hỏa chi địa, xác định hoàn cảnh nơi này không khác gì so với ghi lại trên Thập Phân Đồ, trong lòng hắn lập tức bắn ra một tia hi vọng.
Tiếp tục đi về phía trước, thảm thực vật càng thưa thớt, không có tấm bình phong thiên nhiên và trở ngại, điều này sẽ làm cho tốc độ truy kích bầy ong sau lưng tăng lên.
Lục Diệp rơi vào đường cùng, chỉ có thể tế ra linh khí của mình phi hành, phi hành cách mặt đất mấy thước.
Càng đi về phía trước, hoàn cảnh càng trở nên nóng rực, ngay cả đại địa cũng bắt đầu trở nên khô cạn.
Nhưng đúng như ghi chép trên Thập Phân Đồ, nơi này nóng rực cũng không phải là loại nóng rực không còn sinh cơ, ngược lại còn tích chứa một loại sức sống kỳ lạ, nếu không có thì ở vào tình thế như vậy thì sẽ không có thực vật nào sống sót.
Có truyền ngôn nói, trong Viêm Hỏa chi địa có chí bảo, đây mới là ngọn nguồn cổ quái tạo thành hoàn cảnh của Viêm Hỏa chi địa, những năm gần đây, cũng không ít tu sĩ bị hấp dẫn đến đây, tiến vào trong Viêm Hỏa chi địa để tìm bảo vật.
Nhưng hoặc là tay không mà về, hoặc là phơi thây nơi hoang dã.
Phải biết rằng Viêm Hỏa Chi Địa được đánh dấu là hung địa trên Thập Phân Đồ của Thiên Cơ Thương Minh, phàm là vị trí được đánh dấu là hung địa thì chính là câm khu với tu sĩ.
Nơi này hung hiểm không đơn giản đến từ hoàn cảnh bản thân, mà còn đến từ một số nhân tố bên ngoài.
Ví dụ như... Yêu thú!
Hoàn cảnh của Viêm Hỏa chi địa đặc biệt như vậy, hấp dẫn rất nhiều yêu thú thuộc tính Hỏa sinh tồn ở đây, rất nhiều yêu thú đều có thực lực phi thường cường đại, tu sĩ bình thường căn bản không phải là đối thủ của chúng.
Ví dụ như Hoả Tích mà Lục Diệp gặp phải lúc này, thứ này nằm sấp trên mặt đất, cùng với hoàn cảnh xung quanh hoà hợp một thể, cũng không thua kém bao nhiêu so với quỷ tu xuất sắc nhất ẩn nấp.
Khi Lục Diệp bay qua trên không trung, một cái lưỡi dài trực tiếp bắn ra ngoài, dính chặt vào linh chu đang phi hành, nếu không phải Lục Diệp nhìn thấy thời cơ nhanh, mấy đạo ngự khí trong binh hạp bay ra chém xuống thì chỉ sợ thật sự đã bị nó giật xuống.
Cái lưỡi dài của con rắn màu xanh kia vô cùng có co dãn, nhưng uy lực ngự khí của Lục Diệp lại không hoàn toàn chặt đứt, mà sau khi ăn đau đớn, nó lại vẫn há miệng phun ra lửa nóng hừng hực.
Lúc này, Lục Diệp cất cao thân hình, vội vàng tránh đi.
Kết quả bầy ong đuổi theo hắn tới đã không may, dưới ngọn lửa thiêu đốt, ít nhất đã chết mấy chục con yêu ong.
Càng nhiều đốm lửa hiện ra gần đó, từng ngọn lửa phun ra, từng mảng lớn yêu ong rơi xuống giống như mưa.