Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 687 - Chương 687: Diệu Dụng Của Thiên Phú Thụ

Chương 687: Diệu dụng của Thiên Phú Thụ Chương 687: Diệu dụng của Thiên Phú Thụ

Chương 687: Diệu dụng của Thiên Phú Thụ

Mặt trời chói chang, bao trùm phạm vi mấy ngàn dặm trong Viêm Hỏa chi địa, Lục Diệp cởi áo ra, để trần, tay mang theo Bàn Sơn Đao, tiến lên từng bước một.

Không có linh lực thúc đẩy hộ thân, mặc cho bốn phía nóng rực ăn mòn, nhờ vào đó tăng lên khả năng nhục thân chống cự với hoàn cảnh ác liệt này, đồng thời cũng có thể cảm nhận trực quan cực hạn mà bản thân có thể tiếp nhận.

Lúc trước ở trong Tà Nguyệt cốc là quặng nô, bởi vì lao động cường độ lớn, thiếu ăn thiếu mặc, cho nên thân hình của Lục Diệp vẫn có vẻ hơi yếu.

Nhưng sau khi bước lên con đường tu hành, thể phách của hắn đã từ từ tăng cường, nhất là sau khi thu hoạch được lân giáp ở trong Long Tuyền, thể phách tăng cường mắt thường có thể nhìn thấy.

Giờ phút này trên người trần truồng tràn đầy cơ bắp cường tráng, còn có vết sẹo ngang dọc do lợi khí lưu lại.

Những vết sẹo này đều là ấn ký huyết chiến của hắn và kẻ địch.

Thật ra lần trước từ trong vòng về Bích Huyết tông chờ đợi một tháng, Nhị sư tỷ đã dùng thủ đoạn y tu tiêu trừ vết sẹo lưu lại trên người hắn.

Nhưng tu sĩ không thể thiếu chuyện tranh đấu chém giết với người khác, vết sẹo cũ biến mất, lại thêm vết sẹo mới, đây cũng là chuyện bình thường.

Mồ hôi từ sống lưng và lồng ngực chảy xuống, lại nhanh chóng bốc hơi, cho dù là tu sĩ cấp Thiên Thất như Lục Diệp cũng cần thỉnh thoảng lại lấy ra túi nước bổ sung lương nước hao hụt.

Hắn đi cũng không nhanh, để từ đó, hoàn cảnh xung quanh có thể rèn luyện thân thể của hắn không ngừng, không ngừng tăng cường nhục thân ngăn cản sự nóng rực kia, cho nên mặc dù không nhanh, nhưng bộ pháp lại chưa bao giờ dừng lại.

Thỉnh thoảng hắn còn dừng lại, đại chiến với yêu thú gặp phải ven đường.

Yêu thú sinh tồn ở đây đều là yêu thú Hỏa hệ, là bị hoàn cảnh đặc biệt hấp dẫn tới, bởi vì ở đây, tốc độ phát triển của bọn chúng sẽ hơn xa những nơi khác.

Càng xâm nhập sâu vào bên trong thì yêu thú gặp phải sẽ càng mạnh, cũng may là không gặp phải loại yêu thú khiến Lục Diệp khó mà ứng đối.

Chém giết yêu thú không lãng phí, máu của yêu thú có tác dụng tốt, một số bộ vị đặc biệt trên người yêu thú đều là vật liệu luyện khí, da lông của yêu thú càng có thể cầm lấy đi bán, thậm chí ngay cả máu thịt của yêu thú cũng là đồ vật đại bổ đối với tu sĩ.

Hổ Phách thích ăn nhất những thứ này.

Liên lạc với Y Y một chút, biết được Cự Giáp đã mang theo nàng và Hổ Phách rời khỏi Vụ Ẩn Sơn, đang ẩn núp ở một chỗ, Lục Diệp để cho bọn hắn chú ý ẩn núp, chờ mình giúp xong chuyện thì đi tụ hợp với bọn hắn.

Bóng đêm buông xuống, trăng tròn lên cao, nhưng Viêm Hỏa chi địa cũng không bởi vì đêm tối đến mà có thay đổi quá lớn, vẫn khốc nhiệt khó khăn như cũ.

Không ngừng tiến lên, không ngừng lại.

Sáng sớm ngày thứ ba sau khi thoát khỏi bầy ong, Lục Diệp đã thâm nhập vào nơi cực sâu trong Viêm Hỏa chi địa, từ trên Thập Phân Đồ nhìn thấy thì khoảng cách đến vị trí hạch tâm của Viêm Hỏa chi địa chỉ có không đến hai trăm dặm.

Mà xâm nhập đến loại vị trí này, cho dù là thể phách của Lục Diệp cũng có chút không chịu nổi.

Mượn nhờ nhiệt độ cao ở đây ăn mòn để tăng lên nhục thân là có cực hạn, từ đêm qua Lục Diệp đã thúc giục linh lực hộ thân, lúc này mới miễn cưỡng đi tới đây.

Mà tới được vị trí này, cho dù có linh lực bảo vệ thì cũng rất khó tiếp tục tiến lên.

Loại vị trí này, xung quanh đã không còn bất kỳ một con yêu thú nào sinh tồn, cho dù là những yêu thú Hỏa hệ kia cũng không chịu nổi hoàn cảnh khốc liệt nơi này.

Cái tên hung địa, cấm khu của tu sĩ cũng không phải chỉ nói suông mà thôi.

Điều này làm cho Lục Diệp cũng có chút không cam lòng.

Nếu như Viêm Hỏa Chi Địa thật sự có bảo vật hệ Hỏa gì đó thì chắc chắn ở vị trí trung tâm nhất, nếu như khoảng cách của hắn thật sự quá xa thì cũng không bắt buộc, nhưng bây giờ khoảng cách chỉ còn không đến hai trăm dặm mà thôi...

Từ bỏ ở đây, tất cả kiên trì trước đó đã uổng phí.

Nhưng hắn quả thật đã đến cực hạn của bản thân, nếu tiếp tục kiên trì nữa thì chỉ là tự mình chuốc lấy cực khổ.

Hắn xem kỹ mình, muốn xem thử có thứ gì hoặc là thủ đoạn có thể lợi dụng, nhìn tới nhìn lui, giống như chỉ có thể dùng Thiên Phú Thụ một chút.

Thiên Phú Thụ có thể cắn nuốt lực lượng thuộc tính Hỏa, nếu có thể mượn lực lượng của nó, ngăn cản nhiệt độ ở đây cũng không thành vấn đề.

Nhưng mấu chốt là món đồ chơi này cắm rễ trong Nguyên Linh Khiếu của mình, giống như hư không phải hư, giống như thật không phải thật, từ trước tới giờ không thể hiện ra bên ngoài, làm sao mới có thể mượn dùng?

Suy nghĩ một hồi, Lục Diệp ý thức được một vấn đề, hoàn cảnh nơi này đã khốc liệt như vậy, điều này nói rõ nơi này có linh lực thuộc tính Hỏa, chỉ là nhìn bằng mắt thường không thấy mà thôi, đây hiển nhiên là nằm trong phạm vi thôn phệ của Thiên Phú Thụ.

Mình cần gì phải để Thiên Phú Thụ hiện ra bên ngoài che chở mình, chỉ cần thôi động Thiên Phú Thụ, cắn nuốt hết lực lượng nóng rực xung quanh thì không được sao?

Nghĩ tới đây, Lục Diệp chợt phát hiện cho tới việc nay, nhận thức của mình về Thiên Phú Thụ giống như đều rơi vào một lầm lẫn, nếu thật sự là như vậy thì sau này hắn cũng sẽ chiếm cứ ưu thế khi đối đầu với kẻ địch tu hành công pháp Hỏa Hành.

Suy nghĩ vừa động, thôi động lực lượng của Thiên Phú Thụ, trong một cái chớp mắt tiếp theo, rễ của Thiên Phú Thụ trong Nguyên Linh Khiếu đột nhiên trở nên nhiều hơn không ít, lại cùng nhau biến mất không thấy đâu nữa, giống như thăm dò vào trong không gian không biết.

Lục Diệp mơ hồ có phát giác, lập tức thôi động Động Sát linh văn, gia trì hai con ngươi.

Hắn cúi đầu nhìn về phía hai tay của mình, cảnh tượng trong tầm mắt làm cho hắn hơi ngẩn ra.

Tầm nhìn gia trì Động Sát linh văn, không giống với tầm nhìn bình thường, bởi vì Động Sát linh văn có thể nhìn thấy một ít gì đó mà mắt thường không thể nhìn thấy, ví dụ như linh lực chảy xuôi.
Bình Luận (0)
Comment