Chương 688: Diệu dụng của Thiên Phú Thụ 2
Chương 688: Diệu dụng của Thiên Phú Thụ 2
Chương 688. Diệu dụng của Thiên Phú Thụ 2
Sau khi biết được, Lục Diệp nhìn thấy thế giới là ngũ thải ban lan, đó là các loại linh khí thuộc tính hiện ra các sắc thái chói lọi.
Cảnh tượng trong tầm mắt lúc này là một mảnh màu đỏ như lửa, không có bất kỳ màu sắc khác.
Đây là do linh lực ở đây thuộc tính Hỏa quá nồng đậm.
Linh lực chảy trên hai tay cũng là màu đỏ lửa, còn xen lẫn một tia màu vàng kim nhàn nhạt, bởi vì linh lực của Lục Diệp cũng là chủ hỏa phụ kim.
Nhưng bây giờ, trên linh lực chảy xuôi của hai tay lại có vô số bộ rễ, đang không ngừng lắc lư theo linh lực chảy xuôi.
Sợi rễ kia rõ ràng là rễ của Thiên Phú Thụ.
Chẳng những trên hai tay có, tầm nhìn đi tới, trên người các nơi đều có.
Liếc mắt nhìn qua, Lục Diệp giống như là một con quái vật hình người lông mượt mà.
Trước kia, khi Thiên Phú Thụ cắn nuốt Địa Tâm Hỏa, Lục Diệp thật đúng là chưa từng thúc dục Động Sát Linh Văn đến quan sát, cho đến lúc này, hắn mới hiểu được Thiên Phú Thụ cắn nuốt Địa Tâm Hỏa như thế nào.
Nó hiển nhiên là coi thân thể của mình là trung chuyển, lấy rễ làm cầu nối.
Chẳng trách mỗi lần Thiên Phú Thụ cắn nuốt Địa Tâm Hỏa, hắn lại không cảm giác được Địa Tâm Hỏa nóng bức, cho dù chộp Địa Tâm Hỏa vào tay cũng thế, bởi vì trên tay trải rộng sợi rễ của Thiên Phú Thụ mà mắt thường không nhìn thấy.
Thành quả hiển lộ của Thiên Phú Thụ, nóng rực xung quanh cấp tốc biến mất, hoàn cảnh bỗng nhiên biến hóa, làm cho Lục Diệp không duyên cớ sinh ra một loại cảm giác mát mẻ không quá chân thực.
Suy nghĩ có thể nghiệm chứng, Lục Diệp bước nhanh về phía trước.
Kích hoạt Thiên Phú Thụ này không tiêu hao linh lực của bản thân, nhưng tiêu hao rất nhiều đối với tâm thần, Lục Diệp đã cảm nhận được điều này rất rõ ràng, cho nên phải tăng thêm tốc độ mới được, thời gian càng kéo dài thì không có lợi cho hắn.
Đi được một đoạn, xác định không có vấn đề gì, Lục Diệp dứt khoát trực tiếp tế ra linh chu bay về phía trước.
Tốc độ phi hành của ngự khí còn nhanh hơn, mấy chục dặm rất nhanh đã vượt qua.
Lục Diệp ngự không bỗng nhiên dừng lại, đứng ở trên linh chu nhìn xuống phía dưới.
Trên đại địa màu đỏ sậm phía dưới, một bóng người đang nghiêng nghiêng bò lổm ngổm, đường cong linh lung uyển chuyển có lồi có lõm, da thịt trắng như tuyết cùng với đại địa màu đỏ sậm tạo thành sự chênh lệch cực kỳ rõ ràng, đánh thẳng vào thị giác, trên người nàng chỉ mặc một bộ áo ngực được chế tạo từ da thú, dưới thân cũng là một váy ngắn bằng da thú, thân hình thon dài không chỉ có cảm giác cực kỳ mỹ cảm, còn cho người ta một loại cảm giác lực lượng nổ tung.
Nơi này lại còn người á? Lục Diệp rất kinh ngạc.
Từ hôm qua trở đi, hắn ngay cả một con yêu thú cũng chưa từng gặp qua, lại gặp phải một người ở đây.
Hẳn là còn chưa chết, bởi vì Lục Diệp có thể cảm nhận được sinh cơ của đối phương.
Người này sợ cũng là đến Viêm Hỏa Chi Địa tầm bảo, có thể đi đến đây với hoàn cảnh khốc liệt như thế này, thực lực cường đại có thể nghĩ.
Nhưng nhìn tư thế của đối phương vào thời khắc này, hiển nhiên cũng là cực hạn của bản thân, nếu không thì cho dù như thế nào cũng khó có thể phủ phục ở chỗ này không nhúc nhích.
Ngay khi Lục Diệp chuẩn bị thúc dục Động Sát Linh Văn để quan sát tu vi của đối phương một chút, nữ tử kia bỗng nhiên ngồi thẳng lên, một đôi con ngươi màu đỏ thẫm lạnh như băng đối đầu với hai con ngươi của Lục Diệp.
Lục Diệp lập tức cảm thấy không ổn, không có chút do dự nào, linh chu cấp tốc bay lên trời, một đạo tàn ảnh lướt qua phía dưới, cách đó không xa, linh chu có chút chấn động, suýt nữa bỏ rơi Lục Diệp.
Lục Diệp quay đầu nhìn về một bên, nữ tử vừa rồi còn nằm sấp trên mặt đất, giờ phút này lại có thể hai tay hai chân chạm đất, ánh lửa trên người nàng giống như linh lực, mái tóc dài màu đỏ rực rỡ tung bay, nhìn về phương hướng Lục Diệp giống như là một con báo săn chuẩn bị chụp mồi.
Linh lực trên người đối phương cực kỳ cuồng bạo, ánh sáng loé lên làm cho Lục Diệp giật mình.
Cho dù là ở trên người Phong Nguyệt Thiền và Lý Bá Tiên thì hắn cũng không gặp phải linh quang sáng chói như vậy.
Hơn nữa linh lực trên người đối phương... Đây không phải là linh lực, mà là yêu lực sôi trào!
Nữ tử này là yêu, mà lại là đại yêu bá chủ!
Cảm giác nguy cơ lớn lao từ trong lòng sinh ra, trái tim Lục Diệp bỗng nhiên co vào, cảm giác đau đớn từ trong lòng truyền ra, lực lượng tâm thần cường đại làm cho hắn cảm giác được vị trí công kích sắp tới của đối phương.
Gần như ngay khi cảm nhận được nguy cơ, Lục Diệp đã theo bản năng tạo ra một mặt Ngự Thủ Linh Văn ở trước ngực.
Tầm mắt hắn liếc một cái, nữ yêu vốn còn ở trên mặt đất đã nhào đến gần, một tay thành trảo vồ xuống chỗ trái tim của hắn.
Tiếng tạch tạch vang lên, linh văn của Ngự Thủ cứng rắn bị móng tay sắc bén đâm thủng, nứt ra từng vết nứt, thậm chí Lục Diệp có thể cảm nhận được đau đớn do móng vuốt sắc bén của đối phương đâm rách ngực mình.
Lần này nếu như không có Ngự Thủ ngăn cản thì chắc là đã bị đối phương một trảo móc tim.
Tiếng nổ lớn đồng thời vang lên, chín đạo lưu quang bên hông binh hạp của Lục Diệp bắn chụm ra, đánh úp về phía nữ yêu trước mặt.
Nữ yêu thu tay lại, thân hình nhẹ nhàng xoay tròn, không thấy nàng có động tác gì, đồng thời tránh được tất cả công kích, chân dài như roi, lăng không kéo xuống.
Bàn Sơn Đao bên hông Lục Diệp ra khỏi vỏ, kèm theo một đao của Khí Linh Phong Duệ, hung hăng chém về phía mà đối phương vừa rút tới.
Một đao này chém hụt, tốc độ biến chiêu của đối phương cực nhanh, hẳn là đã nhận ra một đao này sắc bén, tạm thời đổi chiêu là đạp, tốc độ nhanh chóng, làm cho người ta không đáp ứng kịp.