Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 691 - Chương 691: Thôn Phệ Ngọn Lửa

Chương 691: Thôn Phệ Ngọn Lửa Chương 691: Thôn Phệ Ngọn Lửa

Khoảng cách đến trung tâm Viêm Hỏa Chi Địa hơn một trăm dặm, lấy tốc độ ngự khí của Lục Diệp, không mất một nén nhang đã tìm được.

Nơi trung tâm là một cái hố cực lớn, trong cái hố tuôn ra nhiệt độ cao làm cho không gian đều trở nên vặn vẹo.

Lục Diệp ngự khí đảo quanh ở chỗ cửa vào cái lỗ, thò đầu ra nhìn một chút, mơ hồ có thể thấy được dưới đáy cái hố này có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.

Nữ yêu nói không sai, nơi này quả thật có một đám lửa, chỉ là một đám lửa này có uy lực lớn lạ thường, ngay cả đại địa cũng giống như bị đốt thủng.

Cho tới bây giờ cũng không có ai biết trung tâm của Viêm Hỏa chi địa này sẽ là một bộ quang cảnh như thế này.

Tu sĩ sinh sống trong chiến trường Linh Khê, dù sao cũng chỉ là cấp độ Linh Khê cảnh, cho dù là cường giả như Phong Nguyệt Thiền, Lý Bá Tiên cũng không thể bình yên đến đây.

Nữ yêu bá chủ như thế cũng chỉ có thể tồn tại ở cách đó hơn một trăm dặm.

Nếu không phải Lục Diệp mượn uy lực của Thiên Phú Thụ thì chắc chắn sẽ không tới được đây.

Đầu có chút hỗn loạn, đó là dấu hiệu tiêu hao quá độ lực lượng tâm thần, loại tư vị này hắn đã thử qua rất nhiều lần khi xông vào Bách Trận Tháp.

Lấy ra nửa bình Tẩy Hồn Thuỷ cuối cùng, uống một giọt, lúc này sự mệt mỏi trên người hắn mới nhanh chóng biến mất.

Trì hoãn không nổi nữa, linh chu dưới chân truyền ra âm thanh ken két, giống như ngay cả linh khí này cũng không chịu nổi nhiệt độ cao ăn mòn.

Hắn thúc dục linh chu, bay xuống cái hố to lớn, bay thẳng xuống dưới vài dặm, mới tính tới đáy.

Thu Linh Chu, Lục Diệp nhìn về phía ngọn lửa cháy mạnh phía trước, trong lòng lấy làm kỳ lạ.

Đây là một ngọn lửa chỉ to cỡ chậu rửa mặt, màu sắc của nó thể hiện ra màu sắc như vỏ quýt, cho người ta một loại cảm giác cực kỳ cao quý thánh khiết, mà trong ngọn lửa kia chẳng những ẩn chứa lực phá hoại cuồng bạo, còn có một luồng sinh cơ không nói rõ được.

Lục Diệp không biết ngọn lửa này là cái gì, cũng không có tâm tư đi tìm hiểu quá nhiều, hắn tới đây chính là muốn mượn Thiên Phú Thụ thôn phệ ngọn lửa này.

Trong Nguyên Linh Khiếu, Thiên Phú Thụ rõ ràng trở nên sinh động, nếu như gia trì Động Sát linh văn mà nói, thậm chí có thể nhìn thấy sợi rễ của Thiên Phú Thụ trải rộng ở bên ngoài Lục Diệp đang không ngừng vặn vẹo kéo dài, như muốn đưa sợi rễ vào trong ngọn lửa này.

Chưa từng có lần nào Thiên Phú Thụ truyền cho Lục Diệp tin tức khát vọng như thế.

Lục Diệp lấy tay đóng lại, có sợi rễ của Thiên Phú Thụ bao trùm ở bên ngoài thân thể, hắn không cảm giác được quá nóng rực.

Dưới sự quan sát của nội thị, trong rễ của Thiên Phú Thụ liên tục không ngừng có năng lượng màu vỏ quýt bị hấp thu tới, tràn vào thân cây.

Lục Diệp nhìn lá cây của Thiên Phú Thụ, rất ngạc nhiên nếu như Thiên Phú Thụ cắn nuốt một đoàn lửa này thì có thể làm cho bao nhiêu lá cây bị thiêu đốt.

Một màn kỳ quái xuất hiện, lực lượng vỏ quýt chảy qua thân cây, cũng không từng bước để một mảnh lá cây gần nhất bị thiêu đốt, mà là vượt qua rất nhiều lá cây chưa từng bị thiêu đốt, đến nửa bộ phận trên thân cây.

Chỉ trong chốc lát, mảng lớn lá cây phát ra ánh sáng, nói ít cũng có một hai trăm lá.

Lục Diệp nhìn khẽ giật mình.

Đây chính là chuyện chưa bao giờ xảy ra, trước kia hắn thúc dục Thiên Phú Thụ cắn nuốt Địa Tâm Hỏa, lá trên cây đều là một mảnh bốc cháy lên, sau đó mới có phản ứng lần lượt.

Lần này, một hai trăm lá cây cùng có phản ứng chưa bao giờ xảy ra.

Hắn thầm nghĩ chẳng lẽ là do ngọn lửa này quá cường đại hay sao?

Nhưng rất nhanh hắn đã phát giác không đúng, ngọn lửa không biết tên này quả thật mạnh, nếu không cũng không thể làm cho hoàn cảnh mấy ngàn dặm xung quanh Viêm Hỏa chi địa trở nên khốc liệt như vậy, những lá cây có phản ứng cũng không bốc cháy lên, chỉ là sáng lên đường vân.

Khi Thiên Phú Thụ không ngừng cắn nuốt lực lượng của ngọn lửa, ánh sáng của lá cây càng ngày càng sáng ngời, càng ngày càng loá mắt.

Cuối cùng cũng đến một đoạn thời khắc, rất nhiều lá cây kia đã bốc lên ngọn lửa hừng hực.

Không giống với những lá cây khác của Thiên Phú Thụ, những lá cây này thiêu đốt ra màu sắc vỏ quýt, không khác gì ngọn lửa bị cắn nuốt.

Hơn nữa Lục Diệp cũng mơ hồ cảm giác được, ngọn lửa này hội tụ vào một chỗ, giống như phác thảo ra một đồ án kỳ quái.

Liếc mắt nhìn qua, giống như là một con chim toàn thân cháy lên ngọn lửa ngồi xổm trên cây Thiên Phú, ngọn lửa lắc lư diễn hóa động tác giống con chim kia như đúc.

Nhìn rất giống như là Chu Tước Tứ Tượng Thánh Thú, kéo theo lông đuôi thật dài, rất là lộng lẫy.

Lục Diệp không rõ ràng đây rốt cuộc có phải là trùng hợp hay không.

Không vội vã điều tra linh văn gì trong lá cây, lần này lá cây thiêu đốt có chút nhiều, chờ có thời gian từ từ điều tra là đủ.

Một đoàn màu lửa màu vỏ quýt trước đó đã biến mất không thấy đâu nữa, tất cả đều bị Thiên Phú Thụ cắn nuốt hầu như không còn, lúc này Lục Diệp mới buông xuống tâm thần vẫn luôn căng thẳng.

Thiên Phú Thụ không có cách nào thư giãn, kiên trì đến bây giờ rất không dễ dàng.

Đang muốn rời khỏi thì trên đỉnh đầu vang lên tiếng xé gió, một bóng người rơi thẳng vào phía trước hắn cách đó không xa.

Bóng dáng thon dài yểu điệu, trước ngực căng phồng, con ngươi màu đỏ thẫm ở trong cái hố mờ tối này giống như hai điểm quỷ hỏa phiêu đãng.

Vẻ mặt Lục Diệp căng thẳng, đưa tay đè Bàn Sơn Đao xuống.

Cái hố dưới mặt đất này không coi là nhỏ, nhưng cũng tuyệt đối không lớn, mà quanh năm chịu đủ nhiệt độ cao thiêu đốt, vách đá xung quanh đều xuất hiện lưu ly hóa.

Ở trong môi trường này, đối đầu với một bá chủ, hiển nhiên là cực kỳ không khôn ngoan.
Bình Luận (0)
Comment