Chương 753: Có chút thất vọng...
Chương 753: Có chút thất vọng...
Trong Đấu Chiến trường, Lục Diệp lấy ra Linh thuyền của mình, ngự khí mà bay lên, đi tới vị trí bằng với Trác Kiếm Thần, cách xa nhau mấy chục trượng.
Tuy nói đoạn đường cày bảng này thuận lợi đến cực điểm, nhưng Lục Diệp cho tới bây giờ cũng không khinh thường đối thủ của mình, nhất là đối thủ trước mắt này rất có khả năng là một kiếm tu!
Đối phương có thể xếp hạng 32, không thể nghi ngờ là hắn rất có bản lĩnh.
Bốn mắt nhìn nhau, Trác Kiếm Thần nổi giận đùng đùng, quát hỏi: “Lục Nhất Diệp, ngươi đã làm gì sư muội của ta vậy?”
Lục Diệp suy nghĩ một chút, một đường đuổi Bạch Lan từ Linh Khê bảng bốn mươi tám đến chín mươi bảy vị trí, còn lừa bịp người ta là địa tâm hỏa giá trị bốn ngàn điểm công đức, hình như là có một điểm quá mức như vậy?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nữ nhân kia nên cảm tạ mình không có giết nàng mới đúng, lúc ấy nếu không phải vội vã muốn địa tâm hỏa, nữ nhân kia đã chết rồi.
So với tính mạng, xếp hạng Linh Khê bảng rơi xuống, mất đi chút tài vật, có đáng là cái gì?
Sư muội bị bắt nạt chạy ra ngoài sư huynh có thể hiểu được.
Lục Diệp trầm mặc không thể nghi ngờ khiến Trác Kiếm Thần càng thêm giận dữ, sắc mặt có chút tái xanh, cắn răng nói: “Được, nếu ngươi không có gì để nói, vậy thì đi chết đi!”
Dứt lời, bảy đạo kiếm quang hiện ra bên cạnh Trác Kiếm Thần, phi kiếm dài ngắn không đồng nhất nở rộ kiếm quang, tiếng xé gió vang lên, kiếm quang bắn về phía Lục Diệp, trong thời gian ngắn bổ nhào tới gần.
Tốc độ phi kiếm của kiếm tu cực nhanh, lực sát thương cũng cực mạnh, đây đều là kĩ năng để kiếm tu vượt cấp giết địch.
Thật ra Lục Diệp không hiểu rõ lắm thủ đoạn của kiếm tu, nhưng Trác Kiếm Thần trước mắt này có thể điều khiển bảy đạo phi kiếm, tâm trí không thể nghi ngờ mạnh hơn so với tu sĩ bình thường rất nhiều, nếu không thì căn bản không có khả năng khống chế được nhiều phi kiếm như vậy.
Bất quá so với Liên Châu thì chênh lệch rất lớn, theo Lục Diệp biết, cực hạn ngự kiếm của Liên Châu bây giờ là hai mươi đạo, cơ hồ gấp ba lần Trác Kiếm Thần này.
Lại càng không thể so sánh với Lý Bá Tiên, số lượng Lý Bá Tiên ngự kiếm ở Linh Khê Cảnh là một ghi chép không thể phá vỡ, bản thân hắn có thiên phú ở phương diện này là một nguyên nhân, một nguyên nhân khác chính là do hắn ở lại Linh Khê Cảnh thời gian quá dài.
Thời gian mười mấy năm, hắn không có cách nào thăng cấp tu vi, cho nên vẫn luôn làm tăng tâm trí của mình lên, như vậy mới có thể ngự kiếm trăm đạo.
Có thể nói, lấy nội tình như vậy đi tấn thăng Vân Hà, khởi điểm của Lý Bá Tiên ở Vân Hà cảnh cao hơn rất nhiều so với người bình thường.
Lúc bảy thanh phi kiếm đánh tới, hộp vũ khí bên hông Lục Diệp vù vù, chín đạo lưu quang nghênh đón. Chỉ trong nháy mắt, giữa không trung chỗ hai người đang đứng, lưu quang chớp động không ngớt, tiếng leng keng leng keng không dứt bên tai, thỉnh thoảng còn có cảnh tượng ánh lửa văng khắp nơi.
Trên con đường ngự khí, Lục Diệp vẫn có sự tự tin rất mạnh mẽ, dù sao thần hồn của hắn cường đại, thần hồn cường đại, lực lượng tâm trí sẽ cường đại, điều này có tác dụng tăng cường linh lực điều khiển linh khí.
Phóng nhãn nhìn khắp chiến trường Linh Khê, thần hồn cường đại hơn hẳn là chưa từng có, thuật ngự khí có thể vượt qua hắn hẳn là không có mấy người, trong đó tuyệt đối không bao gồm tên Trác Kiếm Thần này.
Hai người thân ở giữa không trung, ngự khí va chạm nhau không thể tách rời. Dưới sự khống chế của hai người, từng kiện linh khí như thể sinh mệnh của mình, đang từng đôi chém giết.
Nhưng chỉ trong chốc lát, phi kiếm của Trác Kiếm Thần liền rơi xuống hạ phong, ở vào thế bị áp chế hoàn toàn.
Không có gì khác, số lượng ngự khí của Lục Diệp chiếm ưu thế, hơn nữa Lục Diệp còn có thể củng cố cho ngự khí của mình các loại linh văn, đây là thứ mà Trác Kiếm Thần không so được.
Hắn hiển nhiên cũng phát hiện không ổn, lúc bảy đạo phi kiếm của hắn bị áp bách đến gần, linh lực quanh thân bỗng nhiên phun trào, trong chốc lát, bảy thanh phi kiếm đã tan rã không thành quân đều tề tụ lại, quấn quanh lẫn nhau, như con quay bắn ra ngoài.
Những nơi dọc đường mà Lục Diệp đi qua ngự khí đều bị đánh bay.
Kiếm trận! Lông mày Lục Diệp nhướng lên, mặc dù hắn đối với thủ đoạn của các kiếm tu hiểu biết không nhiều lắm, nhưng kiếm trận vẫn có nghe nói qua.
Trận pháp do tu sĩ tạo thành cần ít nhất ba người, nhưng kiếm tu cường đại có thể một người thành trận, bởi vì bọn họ có thể điều khiển nhiều thanh phi kiếm.
Bảy thanh phi kiếm tạo thành kiếm trận uy lực không thể khinh thường, kiếm âm gào thét, kiếm thế như sấm, trong thời gian ngắn đã đánh tới trước mặt Lục Diệp.
Ngự khí của Lục Diệp bị đánh bay, viện binh đã không kịp trở về.
Ngay khi kiếm trận đánh tới trước mặt Lục Diệp, Bàn Sơn đao ầm ầm ra khỏi vỏ, đao quang đỏ rực chém xuống, lực trùng kích cường đại từ phía trước quét tới, còn có kiếm ý lạnh lẽo.
Trên mặt đất, Y Y ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Lục Diệp tay cầm Bàn Sơn đao ngăn ở trước người, kiếm trận trước đao vù vù, đẩy thân thể của hắn, không ngăn được lui về phía sau, mà sau kiếm trận còn có Trác Kiếm Thần thân hợp kiếm quang, nhân kiếm hợp nhất, cầm kiếm đánh tới!
Sắc mặt Y Y bình tĩnh quan sát, cũng không định nhúng tay vào.
Khiêu chiến Linh Khê bảng đối với Lục Diệp mà nói, đã muốn trong thời gian ngắn nhất xông đến vị trí cực hạn của mình, đồng thời cũng là một loại thủ đoạn mài giũa bản thân.
Chiến đấu với các cường giả của các lưu phái, không có một ai có thể tăng nhanh thực lực phát triển hơn cái này.
Lúc trước đụng phải đối thủ đều yếu ớt không chịu nổi một kích, thật vất vả mới có được một tên ra dáng, Y Y sao có thể nhúng tay phá hoại được.