Chương 754: Có chút thất vọng... 2
Chương 754: Có chút thất vọng... 2
Chín đạo ngự khí lưu quang từ hai bên đánh tới, Trác Kiếm Thần trong thân hợp kiếm quang trước tiên cảm nhận được sát ý, trường kiếm trong tay liên tục điểm, đem ngự khí đánh tới đỡ lấy, nhưng trùng kích cực lớn kia lại làm cho cổ tay hắn run lên, thầm kinh hãi Lục Nhất Diệp này chỉ là binh tu, tốc độ ngự khí cùng lực đạo sao lại lớn như thế?
Bên này vừa phân tâm, kiếm trận kia liền có sơ hở.
Lục Diệp thu đao đâm thẳng, Bàn Sơn Đao đâm xuyên qua khe hở của kiếm trận, linh lực cuồng bạo ầm ầm quét qua, ngưng tụ thành một kiếm trận lập tức tiêu tán, hóa thành từng đạo lưu quang bay vụt ra khắp nơi.
Lục Diệp dừng lại, sau một khắc, hắn như một con mãnh hổ xuống núi nhào về phía Trác Kiếm Thần.
Đao kiếm giao nhau, tiếng ma sát chói tai vang lên. Giữa không trung, thân hình hai người cách nhau không đến một trượng nhìn nhau, một ánh mắt hùng hồn, phảng phất cùng đối phương có thù hận không đội trời chung gì đó, một biểu lộ bình tĩnh.
“Ta muốn giết ngươi!” Trác Kiếm Thần cắn răng quát khẽ.
Trước khi khai chiến, thật ra hắn cũng rất lo lắng, bởi vì cho tới tận bây giờ, tu sĩ Vạn Ma lĩnh tiếp nhận Lục Diệp khiêu chiến đều không có kết cục tốt đẹp gì, nhưng sau khi thật sự động thủ hắn mới phát hiện, bên ngoài đều đánh giá cao Lục Nhất Diệp này rồi, quả thật, tên này thực sự có chút thực lực, bằng không cũng không thể có tư cách tới khiêu chiến mình, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi!
Thậm chí hắn cảm thấy mình có thể nỗ lực một chút, còn có thể thắng đối phương.
Nếu thật sự như vậy, tất nhiên có thể vì Vạn Ma lĩnh mà tranh hào quang, vì sư môn mà tranh hào quang!
Hắn gầm lên, trường kiếm trong tay liên tục điểm, từng đóa kiếm hoa bắn về phía Lục Diệp.
Ánh đao lóe lên chém vào chân trời, kiếm hoa đầy trời tiêu tán không còn bất cứ thứ gì .
Trác Kiếm Thần chỉ cảm thấy chỗ ngực mát lạnh, theo bản năng lui về sau mấy bước, kinh ngạc, bất định nhìn Lục Diệp một chút, lại cúi đầu nhìn một chút lồng ngực của mình.
Trên ngực hắn xuất hiện một vết thương máu thịt quay cuồng.
Một đao vừa rồi của đối phương, nhanh như vậy khiến hắn ta không kịp phản ứng.
“Ngươi...” Trác Kiếm Thần bỗng nhiên hoài nghi nhân sinh, vốn tưởng rằng đối phương không làm như vậy, kết quả đối phương bỗng nhiên tấn công, hắn lập tức ý thức được một vấn đề nghiêm trọng.
Vậy thì trước đó mình nhìn thấy, chẳng lẽ là tất cả thực lực của gia hỏa này?
Trước đó không nghĩ đến, chủ yếu là không nghĩ tới có người tại thời điểm khiêu chiến Linh Khê bảng lại còn có thể lưu thủ.
Dứt lời, bóng người trước mặt hiện lên, Lục Diệp vốn đang cách hắn vài chục trượng đã đến gần, đối mặt với một đao của đối phương bổ xuống, Trác Kiếm Thần chỉ có thể chống đỡ.
Lực lượng hùng hậu khó có thể chống cự lại, chúng cuồn cuộn kéo tới, thân thể Trác Kiếm Thần và cả Linh Khí phi hành dưới chân giống như thiên thạch từ trên trời rơi xuống trực tiếp nện xuống mặt đất.
Ầm một tiếng, bụi đất bay loạn xạ.
Trác Kiếm Thần chật vật đứng dậy, khóe miệng tràn ra máu tươi, cảm giác xương cốt toàn thân đều sắp rã ra, trong mắt của hắn tràn đầy vẻ khó có thể tin, tựa hồ không nghĩ ra tại sao ngay cả một đao của Lục Diệp cũng không thể đỡ được, hơn nữa loại lực lượng cuồng bạo như đối phương bỗng nhiên bộc phát ra, quả thực làm cho người nghe kinh hãi.
Linh Khí phi hành dưới cú trùng kích này của hắn cơ bản đã hỏng mất rồi, Linh Khí phi hành cũng không có lực phòng hộ quá mạnh.
Hắn lảo đảo vài bước, ngẩng đầu nhìn lại, không thấy được bóng dáng Lục Diệp, đúng lúc hắn đang cảnh giác, lại nghe một tiếng bước chân truyền đến, quay đầu lại thấy Lục Diệp xách Bàn Sơn đao từng bước một đi tới bên này.
Bước chân của đối phương không nhanh, nhưng lại có áp lực vô biên đè lên trong lòng Trác Kiếm Thần khiến hắn hít thở không thông.
Trác Kiếm Thần giơ kiếm trong tay lên, chỉ vào Lục Diệp ở phía xa, quát chói tai: “Tại sao ngay từ đầu không dùng toàn lực?”
Thẳng đến giờ phút này hắn mới hiểu được, lúc ban đầu Lục Nhất Diệp căn bản không dùng toàn lực, lúc này mới ảo giác cho hắn “Người này” ta cố gắng một chút là có thể thắng.
Đây tính là cái gì? Nhục nhã sư muội không đủ, còn muốn làm nhục mình sao?
Nghe xong lời của Trác Kiếm Thần, Lục Diệp vốn không muốn để ý tới, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn nói: “Muốn xem một chút thực lực xếp hạng ba mươi.”
Mấy trận chiến trước hắn không có cơ hội đánh, bị từng tu sĩ Vạn Ma lĩnh trực tiếp từ chối, dẫn tới thực lực của hắn hiện tại chỉ xếp hạng trên dưới năm mươi, những người xếp hạng bốn mươi kia, hắn một mực không rõ ràng lắm.
Trác Kiếm Thần thật vất vả mới tiếp nhận khiêu chiến của hắn, hắn tự nhiên muốn thu lại một chút.
“Kết quả thì sao?”
“Có chút thất vọng!”
Khóe mắt Trác Kiếm Thần kịch liệt nhảy lên, đang muốn nói cái gì nữa, đã thấy linh lực quanh thân Lục Diệp bắt đầu khởi động, thân hình đã cấp tốc lướt tới mình.
“Ta...”
“Rống!” Dưới tiếng hổ gầm, Trác Kiếm Thần chỉ kịp phun ra một chữ, đầu óc như bị búa tạ đập mạnh, lập tức trở nên mơ màng.
Nhưng hắn tốt xấu gì cũng là kiếm tu, có thể ngự kiếm bảy đạo, không thể nghi ngờ chứng minh tâm trí của hắn cường đại hơn so với tu sĩ Linh Khê cảnh bình thường, cho nên ảnh hưởng của tiếng gầm của hổ phách đối với hắn, so với những người khác thì yếu hơn một chút.
“Nhận thua!” Trác Kiếm Thần khôi phục ý thức trước tiên liền hô lên hai chữ này, nhưng mà trước mắt đã không còn Lục Diệp, chỉ có âm thanh rút đao vào vỏ truyền đến.
Trác Kiếm Thần nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn ngẩng đầu nhìn mây trôi trên bầu trời, nỉ non một tiếng: “Thì ra là thế!”
Thì ra đây chính là căn nguyên mà Lục Nhất Diệp có thể để cho các đạo hữu Vạn Ma lĩnh tiếp nhận khiêu chiến kia hô không được nhận thua...
Tuy hắn gọi ra, nhưng cuối cùng vẫn hơi muộn một chút.
Tên thứ ba mươi bốn trên Linh Khê bảng sau khi hơi rung rung, tan vỡ vô hình, tên của Bích Huyết tông Lục Nhất Diệp thay vào đó.