Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 889 - Chương 889: Thuật Mệnh Nguyên

Chương 889: Thuật Mệnh Nguyên Chương 889: Thuật Mệnh Nguyên

Chương 889. Thuật Mệnh Nguyên

“Ngoài ra, còn có rất nhiều bí pháp, tu hành công pháp gì gì đó, cũng đều là thông qua phương thức này lưu truyền, Cửu Châu tu hành giới hiện tại bách hoa tề phóng, là dung hội rất nhiều diệt vong thế giới tinh hoa, đi Vu Tồn Tinh chậm rãi hình thành.”

Với tư cách là tu sĩ cảnh giới Vân Hà tầng chín, hiểu biết của Hạ Thiển Thiển đối với tu hành giới Cửu Châu không thể nghi ngờ là nhiều hơn Lục Diệp, dù sao thời gian nàng tu hành dài hơn một chút, kiến thức và trải nghiệm cũng nhiều hơn.

Đây là lần đầu tiên Lục Diệp nghe được loại lời này, không khỏi chăm chú lắng nghe.

“Loại đồ vật có thể thay đổi bố cục của một lưu phái, đối với tu hành giới ở Cửu Châu có ý nghĩa rất trọng yếu, nếu chúng ta bán nó cho Thiên Cơ bảo khố, vậy có thể đạt được thiên cơ chú ý, tăng lên vận thế của bản thân, đây là chuyện đã từng xảy ra trước kia. Từng có người đem phương pháp tu hành của một tiểu lưu phái mang ra khỏi bí cảnh, bán cho Thiên Cơ bảo khố, sau đó để cho tu hành giới ở Cửu Châu có thêm một loại lưu phái tu hành, từ đó về sau, người này vận thế thông thiên, không dám nói chuyện gì, nhưng vô luận hắn làm cái gì đều thuận lợi. Cho nên Diệp Lục, chúng ta đem nó bán đi, đoạt được công huân, ngươi chiếm bảy phần, ba người chúng ta một phần!”

Như nàng nói, bán thứ này cho Thiên Cơ Bảo Khố, công huân nhận được ngược lại là thứ yếu, không nhìn thấy chỗ tốt mới là quan trọng nhất, nhưng có thể được thứ này chủ yếu là bởi vì Lục Diệp, cho nên phương diện công huân hắn độc chiếm bảy phần là hợp tình hợp lý.

Một bên, Thẩm Tiểu Miêu và Lan Tử Y cũng không tu hành, đều trông mong nhìn Lục Diệp, đại đa số tu sĩ cả đời khó có thể làm được chuyện khiến cho Thiên Cơ chú ý, bây giờ cơ hội bày ra trước mắt, các nàng đương nhiên không muốn bỏ qua.

Lục Diệp hơi trầm ngâm, gật đầu nói: “Được, chờ ra ngoài rồi nói.”

Hạ Thiển Thiển vỗ vỗ vai Lục Diệp: “Về sau ngươi sẽ là bạn thân của ta, trên Vân Hà chiến trường có chuyện gì không giải quyết được, truyền tin cho ta, ta giúp ngươi!”

Tình bằng của nữ nhân này hiển nhiên không tính là rẻ...

Ba nữ tử tiếp tục tu hành khôi phục, Lục Diệp thì bắt đầu nghiên cứu bí thuật đem bản thân cùng Hổ Phách Mệnh Nguyên tương liên, bí thuật này đặt ra để ký kết Thú Ấn chi pháp, là ghi chép ở trong ngọc giản, thi triển cũng không tính là quá phức tạp, nhưng lại có yêu cầu rất cao đối với tu sĩ và yêu thú.

Giữa tu sĩ cùng yêu thú phải đạt tới loại tín nhiệm vô điều kiện này, thậm chí nguyện ý dâng ra trình độ sinh mệnh cho đối phương!

Hổ Phách nguyện ý dâng sinh mệnh cho Lục Diệp sao? Đó là tự nhiên, từ nhỏ tới lớn liền một đường đồng hành, vào sinh ra tử nhiều lần như vậy, bất kể là Hổ Phách, hay là Lục Diệp, đều đã sớm xem đối phương là một bộ phận sinh mệnh của nhau.

Chớ đừng nói chi là, giữa một người một thú còn có sợi dây liên kết với Y Y.

Bất luận là đối với hổ phách hay là đối với Lục Diệp, Y Y đều là người nhà quan trọng.

Đối với tu sĩ cùng yêu thú khác mà nói, muốn đạt thành điều kiện này cần lượng lớn thời gian tích lũy cùng bồi dưỡng, nhưng Lục Diệp và Hổ Phách cũng không cần, một người một hổ đã sớm thỏa mãn điều kiện ở phương diện này.

Bí thuật mệnh nguyên tương liên lẫn nhau cũng không phức tạp, trong mắt Lục Diệp, đây hoàn toàn chính là một loại linh văn kỳ lạ, là một loại linh văn mà trước đây hắn chưa từng gặp qua.

Trên đời có ngàn ngàn vạn Linh văn, mặc dù từ Thiên Phú thụ Lục Diệp đã lấy được rất nhiều Linh văn, lại thông qua học tập kiến thức được càng nhiều, nhưng vẫn luôn có một số chuyện hắn không biết.

Linh văn này cũng không phức tạp, xây dựng ra không khó, nhưng không thể dùng linh lực xây dựng nó, mà dùng máu tươi của đối phương.

Vốn dĩ trong Vạn Thú Tông, người có thể thi triển bí thuật linh văn này cũng không nhiều, dù sao Linh Văn sư ở Vạn Thú Vực là tồn tại hiếm có, người của Vạn Thú Tông muốn kết mệnh nguyên thuật đều cần các trưởng lão ra tay.

Bản thân Lục Diệp chính là Linh Văn sư, đương nhiên không cần cầu đến người khác.

Từ trong không gian trữ vật lấy ra một dụng cụ đặt dưới đất, lại rút Bàn Sơn đao ra, khai triển linh văn sắc bén gia trì, một tay cầm đao, một tay cầm chặt lưỡi đao, vạch một cái lên lòng bàn tay.

Thời điểm nắm chặt, máu tươi theo bàn tay chảy xuôi, rơi vào trong bình chứa kia.

Mùi máu tươi tràn ngập, ba nữ tu hành ở một bên đều trợn mắt nhìn, cũng không biết Lục Diệp đang bận cái gì, nên không quản hắn nữa.

Để cho máu tươi của mình đựng trong bình, Lục Diệp lại giơ Bàn Sơn Đao ra hiệu với Hổ Phách.

Hổ Phách lui về sau, lắc đầu thành trống bỏi.

Đừng nhìn nó hiện ra chân thân uy phong lẫm liệt, lúc cùng địch chiến đấu cũng dũng mãnh vô vị, nhưng kỳ thật gia hỏa này rất sợ đau...

Đây cũng là một trong những nhược điểm của Hổ Phách mà Lục Diệp và Y Y mới biết.

Lục Diệp làm sao có thể để ý tới nó, một tay bắt lấy nó, khoa tay múa chân trước của nó một cái, cắt xuống một đao.

Hổ Phách lúc này a a một tiếng, đồng tử hai con mắt thú đều co lại thành kích cỡ mũi kim.

Tiếng vang tí tách truyền ra, máu tươi của hổ phách nhỏ vào trong dụng cụ.

Một lát sau, Lục Diệp thả hổ phách xuống, nó lập tức nằm sấp xuống, dùng đầu lưỡi liếm láp miệng vết thương của mình, thỉnh thoảng còn âm thầm oán hận liếc nhìn Lục Diệp một cái, vẻ mặt như kiểu ngươi làm ta đau vậy.

Lục Diệp nâng bình chứa kia lên, nhẹ nhàng lắc lắc, khiến cho máu tươi của đối phương hòa cùng một chỗ.

Lục Diệp lại đi ra ngoài cửa, tìm Đại trưởng lão đang nghỉ ngơi trong tiểu viện, đòi hắn một ít nước thuốc.
Bình Luận (0)
Comment