Chương 890: Thuật Mệnh Nguyên 2
Chương 890: Thuật Mệnh Nguyên 2
Chương 890. Thuật Mệnh Nguyên 2
Đại trưởng lão ngầm hiểu: “Thiếu chủ đây là muốn dùng thuật kết Mệnh Nguyên sao?”
Đồ vật mà Lục Diệp mong muốn tại Vạn Thú Vực cũng không quá trân quý, nhưng công dụng cũng không nhiều, ngoại trừ dùng để luyện chế Linh đan ra, chính là Kết Mệnh Nguyên thuật.
Lục Diệp gật đầu.
Đại trưởng lão lập tức hỏi:”Có cần lão phu hỗ trợ không?”
“Để ta tự làm là được.”
Đại trưởng lão nói: “Lão phu biết thiếu chủ muốn mau chóng khôi phục thực lực, cũng biết tiểu thú kia tinh thông nhân tính, nhưng thuật Kết Mệnh Nguyên yêu cầu đối với người và yêu thú đều rất cao, thiếu chủ tùy duyên là được, không cần quá mức cưỡng cầu.”
Đứng trên lập trường của hắn, bản mệnh yêu thú của Lục Diệp mới chết trận không bao lâu, tuy rằng trước mắt đã thu phục được một con yêu thú tinh thông nhân tính, nhưng có thể kết thành Mệnh Nguyên thuật hay không thì không biết, rất có khả năng là không thành, dù sao Thiếu chủ và con yêu thú kia ở chung quá ngắn, làm sao có thể nhanh như vậy mà có thể đến trình độ hai bên nguyện ý trả giá sinh mệnh.
Hơn nữa trước đây cũng chưa từng nghe nói thiếu chủ nhà mình học qua thuật Mệnh Nguyên.
Nhưng giờ phút này hắn cũng không tiện đả kích quá mức với Lục Diệp, chỉ có thể uyển chuyển khuyên bảo như vậy.
“Ta hiểu rồi.” Lục Diệp đáp một tiếng, xoay người đi trở về trong phòng.
Đem mấy loại nước thuốc đòi sẵn từ Đại trưởng lão bỏ vào trong dụng cụ khuấy một cái, máu tươi vốn đỏ như máu trở nên càng thêm đỏ tươi.
Lục Diệp chuẩn bị sẵn sàng, lúc này mới truyền linh lực, dùng linh lực dẫn, lấy máu tươi và dược dịch hỗn hợp làm bằng, Lục Diệp không tạo ra Mệnh Nguyên Linh văn kia.
Linh văn này chỉ có mấy trăm đạo Dương nhị nguyên, dựa vào tạo nghệ Linh Văn của Lục Diệp, cũng không phức tạp lắm, dù sao ngay cả Linh Văn Hư Không Lục Diệp hiện tại cũng có thể dễ dàng xây dựng, đây chính là linh văn do hơn ba nghìn Âm Dương Nhị Nguyên tạo ra, so sánh một chút, chỉ có mấy trăm đạo lại tính là cái gì.
Cho dù là lần đầu tiên tiếp xúc, Lục Diệp cũng không có xảy ra bất kỳ sai lầm gì.
Một lát sau, Mệnh Nguyên Linh Văn xây dựng thành công, vật liệu trong dụng cụ cũng tiêu hao sạch sẽ.
Liếc mắt nhìn sang, linh văn này cùng đồ án Thái Cực có chút tương tự, hiện lên một hình tròn, trái phải đối xứng.
Lục Diệp nháy mắt ra hiệu cho Hổ Phách, Hổ Phách nhảy lên Linh văn, Lục Diệp thì đi tới chỗ đối diện nó, ngồi xếp bằng xuống.
Linh lực phun trào, kích phát uy lực của linh văn.
Chỉ một thoáng, trong phòng lập tức hiện lên một ánh sáng màu đỏ, chọc cho bà người đang khôi phục lại trợn mắt nhìn, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Mà động tĩnh bên trong phòng cũng kinh động đến bọn người Đại trưởng lão bên ngoài, nhao nhao quay đầu nhìn lại. Chỉ có điều không nhìn thấy tình huống trong phòng, lại không tiện đẩy cửa quấy rầy, chỉ có thể lo lắng chờ đợi.
Trong phòng, uy năng của Mệnh Nguyên Linh Văn bị kích phát, từng đạo hồng quang giống như dây thừng vây quanh Lục Diệp và Hổ Phách, cùng lúc đó, Lục Diệp rên lên, hổ phách gầm nhẹ, một người một hổ đều cảm giác huyết dịch của mình sôi trào lên, theo ánh sáng đỏ quấn quanh, bên ngoài thân đều trào ra sương mù màu đỏ, đó là khí huyết của bản thân.
Vốn chỉ có hổ phách lớn cỡ mèo con, giờ phút này càng không chịu khống chế hiện ra chân thân, nếu không phải Lục Diệp sớm có phòng bị, Mệnh Nguyên Linh Văn xây dựng đủ lớn, chỉ sợ thật sự không chứa được nó.
Huyết khí từ trong cơ thể lẫn nhau càng ngày càng nồng đậm, cho đến khi trong phòng tràn ngập mùi máu tanh gay mũi.
Huyết khí lẫn nhau dường như nhận lấy dẫn dắt khó hiểu, hội tụ giao hoà vào giữa.
Ánh sáng quấn quanh Lục Diệp và Hổ Phách nhanh chóng xoay tròn vặn vẹo, Lục Diệp chỉ cảm thấy khí huyết của bản thân đang không ngừng trôi qua, lại không ngừng được bổ sung, loại cảm giác này rất kỳ diệu, giống như có một cỗ lực lượng rút máu của mình ra, sau đó lại chú vào trong cơ thể mình.
Mà trong quá trình này, hắn rõ ràng cảm giác khí huyết của mình chậm rãi có một ít biến hóa, trở nên có sức sống hơn, càng thêm nồng đậm, còn có một loại thú tính khó tả đang cuộn trào trong cơ thể mình.
Đó là thú tính tới từ hổ phách!
Ánh sáng màu đỏ chói mắt kéo dài hơn mười hơi thở mới từ từ ảm đạm xuống.
Ánh sáng màu đỏ ảm đạm đi, Mệnh Nguyên Linh Văn được xây dựng trước đó cũng biến thành mơ hồ không rõ, sau đó biến mất không thấy gì nữa, mùi máu tanh tràn ngập phòng đều biến mất.
Ngồi ngay ngắn ở trước mặt hổ phách, đối mắt với nó.
Vào lúc này, một người một hổ đều sinh ra một loại cảm giác cực kỳ kỳ kỳ diệu. Đó chính là sinh mệnh của mình và đối phương liên thông cùng một chỗ!
Cảm giác giữa hai bên càng thân mật hơn.
Nguyên nhân vốn có sự sủng ái, Lục Diệp ít nhiều có thể đoán ra một ít ý nghĩ trong lòng hổ phách, nhưng so với Y Y vẫn kém rất nhiều, Y Y có thể biết rõ hổ phách đang suy nghĩ cái gì.
Hiện tại có Mệnh Nguyên chi thuật này, mặc dù Lục Diệp vẫn chưa đạt đến trình độ Y Y, nhưng so với trước kia lại tốt hơn rất nhiều.
Hổ Phách hiển nhiên cũng có cảm giác
Không chỉ biến hóa như thế, Lục Diệp chợt có cảm giác, hai tay kéo y phục trước ngực mình ra, cúi đầu nhìn về phía lồng ngực của mình.
Chẳng biết từ lúc nào trên ngực hắn đã xuất hiện thêm một cái đầu hổ trông rất sống động, đầu hổ kia thoạt nhìn giống như là dùng máu tươi đâm vào trên lồng ngực Lục Diệp một đạo thứ văn, uy vũ sinh uy.
Thú ấn!
Nguyên bản Mệnh Nguyên chi thuật cùng Thú Ấn chi pháp là tách ra đấy, muốn sáng lập Thú Ấn, thế nào cũng phải trước tiên kết Mệnh Nguyên chi thuật, có thể nói Mệnh Nguyên chi thuật là nhu cầu đặt trước Thú Ấn chi pháp, nhưng trong lúc Lục Diệp cùng Hổ Phách kết Mệnh Nguyên chi thuật, thú ấn cũng đã hoàn thành.
Đây ngược lại là bớt đi một ít phiền toái.
Giọng nói của Đại trưởng lão bỗng vang lên từ bên ngoài: “Thiếu chủ, ngài không sao chứ?”
Lão già này rõ ràng là không đợi được nữa, rất muốn biết hiện tại Lục Diệp đang có tình huống gì.