Chương 911: Tình huống không đúng lắm!
Chương 911: Tình huống không đúng lắm!
“Cửa vào đã là một cái giếng cạn, chờ sau khi chúng ta đi vào thì có thể đánh sập nó, ngăn chặn lối ra.” Có người đề nghị.
“Quá nguy hiểm, nếu không cẩn thận, chúng ta sẽ bị chôn ở bên trong.” Cũng có người lo lắng.
“Hay là dụ bọn chúng đi cùng?”
“Cũng là một biện pháp, bất quá những Yêu thú này nếu là thủ hộ trùng sào, chỉ sợ rất khó dẫn dắt chúng rời đi, cho dù có thể dẫn đi một phần, cũng không thể dẫn toàn bộ.”
“Dù sao cũng phải thử một chút.”
“Ai đến?”
Một đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai nói chuyện, không phải là nói phụ trách dẫn đi Yêu thú chuyện này hung hiểm bao nhiêu, nơi đây Yêu thú tuy nhiều, nhưng nhiều không quá Lưỡng Giới thành bên kia, mọi người đều là từ thành Lưỡng Giới giết ra, tự nhiên sẽ không e ngại yêu thú nơi này truy kích.
Chỉ là nếu như phụ trách dẫn dắt yêu thú đi, sẽ không có biện pháp tham dự việc phá hủy trùng sào tiếp theo.
Đối với tu sĩ Cửu Châu mà nói, đây chính là cơ hội kiếm chiến công rất tốt, nếu thật sự có thể phá huỷ trùng sào ở chỗ này, tiếp theo giải quyết toàn bộ nguy cơ của Vạn Thú Vực, nhất định có một lượng lớn công đức vào tay.
Một lát sau, một đám người đều nhìn về phía Lục Diệp, ý tứ kia đã rất rõ ràng.
Đương nhiên Lục Diệp biết bọn họ đang suy nghĩ gì, nhìn về phía Đại trưởng lão: “Đại trưởng lão, các ngươi phụ trách tận lực dẫn yêu thú đi!”
Đại trưởng lão nói: “Nhưng mà, lão phu phải đi theo Thiếu chủ.”
Bên phía Vạn Thú Tông chỉ còn lại sáu người, ngoại trừ Đại trưởng lão thì còn lại năm người. Chuyện dẫn dụ yêu thú đi càng nhiều người càng tốt, nhưng năm người không khác gì sáu người.
Hơn nữa Đại trưởng lão là Vân Hà tầng chín, nếu như có thể đi theo Lục Diệp, cũng có thể cung cấp cho hắn một sự che chở ở một mức độ nhất định.
Lục Diệp lập tức tỏ thái độ: “Không thành vấn đề.”
Bà lão nói: “Thiếu chủ cẩn thận.”
Nói xong, liền dẫn mấy tu sĩ Vạn Thú Tông hướng phía dưới lao đi, rất nhanh, phía dưới truyền đến ba đợt linh lực kịch liệt, còn có tiếng oanh tạc. Mọi người đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy mấy tu sĩ Vạn Thú Tông thân hóa thành lưu quang, xẹt qua trên không di chỉ Huyền Vũ Tông, không ngừng xuất thủ.
Rất nhanh, sau lưng mấy người này có một đoàn Yêu thú rậm rạp chằng chịt đi theo, mấy người này còn không vội vã bỏ chạy, mà là đi vòng vài vòng ở phía trên Huyền Vũ tông, lúc này mới dẫn bầy thú bỏ chạy về hướng phương xa.
Yêu thú tụ tập ở bên Huyền Vũ tông, nháy mắt đã mất đi một nửa.
Tình huống không coi là lạc quan, nhưng cũng nằm trong dự đoán.
Lúc này lại chia quân đã không quá hiện thực, trong trùng sào còn có không ít Yêu thú, nếu lại chia quân dẫn đi Yêu thú trên mặt đất, vậy người tiến vào trùng sào chỉ còn lại có mấy người, cũng khó làm được gì.
“Diệp đạo hữu, ngươi dẫn đường!” Chu Hải nói.
Lục Diệp không nói một lời, hóa thành lưu quang lao xuống phía dưới, mọi người cũng theo sát phía sau.
Linh lực dao động rất nhanh đưa tới sự chú ý của yêu thú, rất nhiều yêu thú loài chim chủ động tiến lên nghênh đón, mọi người theo sát sau lưng Lục Diệp đồng loạt ra tay, thuật pháp ngự khí bao lấy khí tức tử vong, đánh vào trong bầy thú, mạnh mẽ oanh ra một thông đạo.
Rơi thẳng xuống, một cái giếng khô thu vào tầm mắt, thân hình Lục Diệp là người thứ nhất lọt vào, ngay sau đó là Đại trưởng lão vẫn luôn bảo vệ ở bên cạnh hắn, sau đó là Thẩm Tiểu Miêu và Lan Tử Y, sau đó mới đến Hạ Thiển Thiển và các trợ thủ mà nàng triệu tập tới, hai vị thể tu ở phía sau cùng.
Trong lúc rơi xuống, hai tên tu sĩ ở phía sau điện không ngừng ra tay oanh kích vách giếng bốn phía. Khi thân hình mọi người rơi xuống, theo sát là một tảng đá lớn rơi xuống.
Giếng khô không tính quá sâu, chỉ có không đến mười trượng, trong nháy mắt Lục Diệp rơi xuống đáy giếng, hổ phách liền từ trên đầu vai hắn nhảy xuống, lướt qua một bên, Lục Diệp vội vàng đuổi theo.
Lúc trước Y Y đã dò xét thông đạo đi thông xuống dưới đất, có nàng âm thầm chỉ dẫn, Hổ Phách sẽ không lạc phương hướng.
Phía sau tiếng vang ầm ầm không dứt bên tai, vách giếng bị triệt để đánh sập, mọi người tiến vào cửa đã bị phong kín, không cần lo lắng sẽ có truy binh đuổi giết tới.
Nhưng mà động tác của mọi người dường như đã kinh động đến đám yêu thú dưới lòng đất, không ngừng có tiếng gào thét của yêu thú truyền ra, cùng thú gầm trên mặt đất, cộng hưởng với nhau.
Thông đạo dưới lòng đất không chỉ có duy nhất một lối đi, mà là đường cong khúc khuỷu, thỉnh thoảng lại rẽ ngang. Nếu không có Y Y âm thầm chỉ dẫn, dù cho mọi người có đi vào nơi này, muốn tìm được hang trùng thì cũng phải tốn không ít công sức.
Thỉnh thoảng lại có yêu thú từ trong ngã rẽ xông ra, hai tròng mắt đỏ tươi trong bóng tối càng dễ làm người khác chú ý hơn.
Lục Diệp có Đại trưởng lão thủ hộ ở bên cạnh, dựa vào tu vi cửu tầng Vân Hà của hắn, không có yêu thú nào có thể tới gần Lục Diệp trong vòng ba trượng, phàm là kẻ dám ngoi đầu lên đều bị Đại trưởng lão một quyền giết chết.
Thành thật mà nói, bên người có một người trung thành bảo vệ là Vân Hà tầng chín, quả thật là vô cùng an toàn.
Một đường xâm nhập, thuận lợi đến cực điểm.
Vân Hà tầng chín trong đội ngũ không chỉ có một mình Đại trưởng lão, còn có ba người Hạ Thiển Thiển, Bàng Đại Hải cùng Chu Hải, nhất là kiếm tu Chu Hải, một tay ngự kiếm chi thuật cực kỳ giỏi, thường thường chỉ là kiếm quang lóe lên, liền có yêu thú đền tội, dựa vào nhãn lực cùng tu vi của Lục Diệp, đúng là nhìn không rõ hắn ra tay như thế nào.
Dù sao tu vi chênh lệch quá lớn, đặc biệt là kiếm tu vốn lấy thuật sát phạt nổi danh trên đời.