Chương 953: Người này vận khí làm sao có thể tốt như vậy?
Chương 953: Người này vận khí làm sao có thể tốt như vậy?
Trong sơn cốc, toàn thân Giang Lưu Tử đều nguội lạnh, nhìn qua thân ảnh đang lao tới đánh giết mình, giống như thấy được một đầu hung thú thượng cổ. Cảm giác áp bách khó nói nên lời khiến hắn gần như không thể thở nổi.
Thằng nhãi này... Lại là binh tu! Cho tới giờ phút này, Giang Lưu Tử mới chính thức xác định được lưu phái của Lục Diệp, các loại vừa rồi đối phương thi triển ra, chẳng qua là mê hoặc thủ đoạn của mình!
Quả nhiên là gian trá!
Hắn ra sức vung trường kiếm trong tay lên, xua tan tạp niệm trong lòng, kiếm quang lạnh thấu xương, từng đóa hoa kiếm bắt đầu nở rộ.
Trên Bàn Sơn Đao bám đầy những linh lực màu lửa đỏ, bên ngoài linh lực bọc lấy đao, càng thêm sắc bén, trường đao chém và đâm, dưới ánh đao lập lòe, từng đóa kiếm hoa nở rộ nhanh chóng bị chôn vùi.
Trong tiếng vang giòn giã, đốm lửa văng khắp nơi, thân hình Giang Lưu Tử không khỏi lui về phía sau, trên ngực có thêm một vết thương thật lớn thật sâu có thể thấy được xương, đó là vết thương mà hắn vừa rồi nhất thời không để ý bị Lục Diệp chém.
Đại chiến vốn đã diễn ra một trận, tiêu hao to lớn, lại bị trọng thương, Giang Lưu Tử không còn bình tĩnh được nữa, ngay cả khí tức đều có chút hỗn loạn.
Mỗi một đòn của đối thủ đều khiến hắn cảm thấy khó chống đỡ được, sức mạnh và tốc độ cuồng bạo kia căn bản không phải một tu sĩ cảnh giới Vân Hà tầng ba có thể có được, đơn thuần từ sức mạnh đối phương tuôn ra, hắn gần như cho rằng đối thủ là một thể tu chuyên tu thân thể.
Chỉ có thể tu mới có sức mạnh cường đại như vậy.
Mà tốc độ xuất đao nhanh chóng kia, ngay cả kiếm tu như hắn cũng không theo kịp.
Càng làm cho Giang Lưu Tử cảm thấy khó chịu chính là, trên trường đao của đối phương thỉnh thoảng hiện lên một vòng linh quang, có khi bổ xuống nhẹ như không, có khi lại nặng như núi cao, khiến hắn khó lòng phòng bị.
Cho dù hắn không ngừng lui về phía sau, cũng không suy yếu được công kích như mưa rền gió dữ của đối thủ, chỉ ngắn ngủi chưa đầy mười nhịp thở, trên người đã có thêm mấy vết thương sâu tới tận xương, vết thương nghiêm trọng nhất rõ ràng là một đạo đâm thủng, chỉ cần không phải đâm vào chỗ quan trong, kỳ thật cũng không đáng lo, nhưng Giang Lưu Tử rõ ràng phát giác được khi trường đao của đối phương đâm vào trong cơ thể mình, có thứ gì đó đang nổ tung trong cơ thể hắn, đó là từng cây gai dài sắc bén đến cực điểm đâm xuyên qua lục phủ ngũ tạng của hắn!
Một thân sức mạnh đang nhanh chóng biến mất, trước mắt Giang Lưu Tử đã xuất hiện ảo ảnh, nhưng cho dù tình hình có ác liệt đến mức này, hắn cũng cắn răng kiên trì.
Hắn là kiếm tu, là kiếm tu thà gãy chứ không cong, muốn hắn hô lên hai chữ nhận thua kia, còn không bằng để hắn chết trận ở chỗ này!
Hắn giờ phút này chỉ hận mình quá mức ngây thơ, thấy thuật pháp người ta thi triển tinh diệu liền cho rằng đối phương là pháp tu, nếu không phải quá mức tin tưởng phán đoán của bản thân, bị đối phương đâm một đao, tình cảnh của hắn chưa chắc đã khó coi như vậy.
Gặp qua nhiều người âm hiểm rồi nhưng hắn chưa từng thấy ai âm hiểm như vậy, chủ yếu là khuôn mặt hồ ly trước mặt giống như một pháp tu, cho dù là ai cũng không thể tin được thân phận thật sự của người này lại là một binh tu.
Binh tu nhà ai có thể thi triển nhiều thuật pháp như vậy, hơn nữa tốc độ thi pháp còn nhanh như vậy...
Giờ phút này nhìn hồ ly mắt xếch, trong biểu lộ gian xảo kia tựa như ẩn chứa vô cùng trào phúng, ngực bực tức không thôi, một ngụm máu tươi áp chế không nổi, từ trong miệng vọt ra.
Giang Lưu Tử cắn răng, một thân linh lực điên cuồng rót vào trường kiếm trong tay, trong nháy mắt trường kiếm đại phóng linh quang.
Phía đối diện, Lục Diệp phát giác được ý đồ của đối thủ, hiển nhiên là muốn lập công một trận, cũng không biết đối phương muốn thi triển đòn sát thủ gì, nhưng giờ phút này hắn đang chiếm vị trí trên cơ, đương nhiên không có chút sợ hãi nào.
Khí huyết quanh thân cuồn cuộn, giao hòa với khí huyết của hổ phách càng thêm thâm thúy, hội tụ về phía cánh tay phải.
Bất quá còn không đợi hắn thi triển ra đao thuật của mình, liền nhướng mày, bỗng nhiên nhảy lùi ra sau, liên tiếp lùi lại vài chục trượng.
Giang Lưu Tử đã bao hàm sát chiêu, một đạo kiếm mang kinh thiên ầm ầm chém xuống, lại bị một bóng người giơ tay ngăn lại.
Rõ ràng là thanh niên cảnh giới Vân Hà tầng chín kia, dù cho hắn là cảnh giới tầng chín, cứng rắn ngăn cản chiêu này của Giang Lưu Tử cũng không khỏi lui về sau mấy bước, trên người bắt đầu khởi động linh lực.
Sau đó hắn xoay người, nhìn về phía Lục Diệp, cau mày nói: “Nhận thua!”
Lúc trước có Hạ Thiển Thiển nhận thua thay binh sĩ phe mình, bây giờ hắn chạy ra nhận thua thay Giang Lưu Tử, cũng không tính là hỏng quy củ, chỉ vì hắn biết, nếu mình không ra mặt, chỉ sợ Giang Lưu Tử thật sẽ chết trận ở chỗ này.
Kiếm tu đều là tính tình thối này, nếu như tu vi của Lục Diệp cao hơn Giang Lưu Tử một bậc, vậy thì không có liên hệ gì, mấu chốt là tu vi của Lục Diệp còn thấp hơn Giang Lưu Tử hai cấp độ, điều này làm cho hắn sao có thể nguyện ý tạm thời mà nhận thua.
Không làm hỏng kiếm tâm của mình.
Hô lên hai chữ này, phía sau truyền đến một tiếng phù phù. Thanh niên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Giang Lưu Tử toàn thân máu tươi bổ nhào xuống mặt đất, hiển nhiên là một kiếm vừa rồi đã hao hết tất cả khí lực của gã.