Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 964 - Chương 964: Trêu Chọc Vào Người Nào? 2

Chương 964: Trêu chọc vào người nào? 2 Chương 964: Trêu chọc vào người nào? 2

Bây giờ Y Y và Lục Diệp vừa động thủ, hắn phát hiện phán đoán của mình quả nhiên không sai, nữ pháp tu thân hình nhỏ nhắn xinh xắn này là Vân Hà cảnh tầng một, binh tu đeo mặt hồ ly là Vân Hà cảnh tầng ba!

Đây là thịt mỡ đưa đến bên miệng, không có đạo lý buông tha.

Đối mặt hai kẻ địch như vậy, gã thậm chí không triển ra linh khí đại thuẫn, chỉ một quyền đã đánh nát thuật pháp của Y Y.

Ánh đao sáng như tuyết hiện lên trong tầm mắt, nụ cười của thể tu vừa nở rộ đã trở nên cứng ngắc, máu tươi bắn tung tóe, thể tu đánh ra một quyền, đồng thời bức lui Lục Diệp, vội vàng lui về phía sau.

Cúi đầu nhìn xuống, bụng thế mà lại xuất hiện một vết thương lớn, điều này khiến cho hắn phải nhíu mày, âm thầm kinh hãi, một tên binh tu cảnh giới tầng ba tại sao lại có sát thương kinh khủng như vậy?

Thân là thể tu một cảnh giới thứ năm, thể phách của hắn cường đại đến cực điểm, cho dù là binh tu cùng cấp bậc chém trúng một đao vào hắn, cũng đừng mơ mang đến thương thế như vậy cho hắn, nhưng một binh tu cảnh giới thứ ba lại đổi mới nhận thức của hắn.

Hắn không tế ra đại thuẫn, mà tự tin về bản thân, nhưng giờ phút này sự tự tin này đã vỡ nát.

Lại có thuật pháp liên miên đánh tới, nữ tử xinh xắn cảnh giới tầng một tốc độ thi pháp vô cùng nhanh.

Hai tên gia hỏa này... không phải là Vân Hà cảnh bình thường! Nhất là binh tu kia, tuyệt đối là đã từng lên Linh Khê bảng.

Ý niệm trong đầu như tia chớp xẹt qua, thể tu không dám khinh thường, vội vàng lấy ra linh khí đại thuẫn của mình, ngăn lại đủ loại thuật pháp của Y Y.

Sát khí hung hãn chợt từ phía sau đánh úp lại, trước mắt đã mất đi bóng dáng binh tu kia, thể tu lại không phát hiện đối phương đã chạy đến phía sau mình từ lúc nào.

Tốc độ này... nhanh đến mức khoa trương!

Hắn vội vàng xoay người, linh lực đại thuẫn hướng về phía trước , vừa vặn ngăn cản một đao Lục Diệp đâm tới, tia lửa văng khắp nơi, sức mạnh cuồng bạo khiến cánh tay thể tu tê dại.

Sức mạnh này... cũng không thích hợp!

Trong lòng thể tu gào thét, chính mình rốt cuộc trêu chọc phải người nào? Vốn tưởng rằng là đưa đến miệng hai khối thịt mỡ, lại không nghĩ khó giải quyết như thế.

Hắn mãnh liệt dùng sức, linh khí đại thuẫn hướng về phía trước, ngăn cản trường đao của Lục Diệp, trên tay kia chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một thanh linh khí như đinh đầu chùy, nở rộ ánh sáng, hung hăng đập xuống Lục Diệp.

Về phần thuật pháp đánh từ phía sau tới, hắn đã không quản nổi nữa, chỉ có thể thúc giục linh lực cùng khí huyết ngăn cản.

Tiếng vang đùng đùng đùng không ngừng truyền ra, cho dù thể tu da dày thịt béo, cứng rắn chấp nhận công kích của Y Y như vậy, thân hình cũng bị lay động mãnh liệt, sau lưng máu tươi đầm đìa, bất quá một tầng cảnh giới cùng ngũ tầng thực lực chênh lệch quả thật chênh lệch quá lớn, thương thế như vậy chỉ là vết thương da thịt mà thôi, đối với một thể tu khí huyết tràn đầy mà nói, căn bản không đáng kể chút nào.

Phía đối diện của hắn, một thân khí huyết của Lục Diệp giao hòa với khí huyết của hổ phách, hội tụ lại trên cánh tay phải, đối mặt với một kích ầm ầm đánh xuống, Bàn Sơn Đao trở tay vung tới.

Oanh một tiếng, thể tu tròng mắt trợn tròn, chỉ vì trong khoảnh khắc linh khí chạm vào nhau, hắn cảm nhận được một sức mạnh không kém chút nào từ đối diện truyền đến, dưới sức mạnh trùng kích này, hắn suýt nữa không thể cầm chặt linh khí của mình, cả người cũng càng giương về sau, trung môn mở rộng ra!

Lục Diệp đã thu đao, Bàn Sơn đao vắt ngang trước người, bày ra tư thế đâm thẳng.

Lông tơ toàn thân thể tu dựng thẳng lên, có lòng ngăn cản, nhưng tốc độ đổi chiêu kém xa Lục Diệp, thật vất vả mới ổn định được thân hình, Lục Diệp đã đâm ra một đao.

Hồn Thể tu như đang trào ra ngoài, điên cuồng xuất ra linh lực của bản thân, linh khí đại thuẫn muốn ngăn ở trước người.

Hắn đã lĩnh giáo qua sát thương khủng bố của binh tu đeo mặt hồ ly này, biết bằng phòng ngự của bản thân, căn bản không có khả năng ngăn được một đao này!

Nhưng mà đúng vào lúc này, một tiếng hổ gầm rung trời truyền ra, mắt thường có thể thấy được khí tức, bay thẳng lên não của Thể Tu.

Dường như có ai xốc lên đầu của hắn, cầm một thanh đại chùy vô hình, hung hăng gõ vào đầu hắn một cái.

Thể tu chỉ cảm thấy mình bị một cỗ trùng kích nhìn không thấy, tư duy ngắn ngủi ngưng trệ trong một cái chớp mắt.

Một cái chớp mắt này... chính là sự sống và cái chết.

Trường đao dán lên linh khí đại thuẫn, đâm vào bụng của thể tu, trực tiếp đâm xuyên qua.

Ánh sáng trên thân đao lóe lên, linh văn gia trì.

Đau đớn kịch liệt khiến cho thể tu gào thét, linh khí đại thuẫn hung hăng hướng về phía đỉnh đầu Lục Diệp bay ra ngoài, đồng thời đinh chùy nện xuống, Lục Diệp lập tức xoay đao chắn trước người.

Sức mạnh khổng lồ từ trường đao truyền đến đè ép cả người hắn trùng xuống, cả người trượt dài vài chục trượng sát mặt đất, để lại trên mặt đất hai dấu vết thật sâu.

Thuật pháp không ngừng oanh kích lên thân hình khôi ngô của thể tu khiến hắn lảo đảo, phần bụng thể tu phun ra máu tươi, cảm giác đau đớn khiến mặt hắn trở nên vặn vẹo.

Hắn có thể cảm giác được bản thân bị thương rất nghiêm trọng, bởi vì khi thanh trường đao của binh tu kia đâm vào trong cơ thể mình, có một thứ giống như một cây gai nhọn nổ tung trong cơ thể, quấy cho tạng phủ của hắn rối tinh rối mù.

Sinh mệnh nhanh chóng trôi qua, thể tu mạnh mẽ xoay người, dữ tợn nhìn Y Y không ngừng tấn công mình, cắn răng gầm lên: “Muốn chết!”

Hắn ta biết mình đã lành ít dữ nhiều, nhưng trước khi chết, hắn ta nhất định phải kéo theo một người chôn cùng.

Binh tu tầng ba kia động tác quá nhanh nhẹn, với trạng thái hiện tại của hắn căn bản không thể giết được đối phương, vậy chỉ còn một lựa chọn duy nhất.

Một pháp tu tầng một, nếu như hắn có thể tới gần đối phương, chỉ cần một kích đã có thể khiến nàng hóa thành thịt nát.
Bình Luận (0)
Comment