Chương 981: Người này rất may mắn!
Chương 981: Người này rất may mắn!
Bên ngoài khu vực săn bắn, một đạo kiếm quang rơi xuống, lộ ra hai bóng người, rõ ràng là Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền.
Hai người một đường bụi bặm mệt mỏi, không chút trì hoãn, cuối cùng trong vòng hai ngày chạy tới nơi đây.
Không lập tức xông vào, bởi vì hai người đều tiêu hao không ít linh lực, tuy rằng bọn hắn chưa bao giờ trải qua khu vực săn bắn, nhưng đối với chuyện có tiếng tăm xa xôi đột ngột này cũng nhiều hơn nghe thấy, biết ở thời điểm này, bên cạnh khu vực săn bắn sẽ có rất nhiều người mai phục, đánh lén những người từ bên ngoài tiến vào khu vực săn bắn, để thu hoạch điểm săn bắn này.
Tìm một chỗ ẩn nấp, hai người tự mình ngồi xuống khôi phục.
Trọn vẹn ba canh giờ sau, hai người mới đứng dậy, liếc mắt nhìn nhau, hết thảy chuẩn bị thỏa đáng.
Từng đạo kiếm quang bén nhọn nổi lên, quanh quẩn ở bốn phía hai người, nhìn kiếm quang kia, chừng hơn năm mươi đạo.
“Chuẩn bị xong chưa?”
Lý Bá Tiên hỏi.
Phong Nguyệt Thiền gật đầu.
“Đi!”
Theo tiếng nói của Lý Bá Tiên vừa dứt, rất nhiều kiếm quang vừa thu lại, hóa thành một con Kiếm Long xoay tròn, Kiếm Long bao bọc thân ảnh hai người vào bên trong, ầm ầm đâm vào trong màn sáng màu đỏ.
Thanh kiếm rung lên, Kiếm Long bay lên.
Ngay sau đó, ở rìa khu vực săn bắn, những tu sĩ ẩn nấp khí tức mai phục ở đây liền thấy một con Kiếm Long xông tới, kiếm quang sáng ngời khiến cho trời đất bị che lấp, kiếm ý kinh khủng càng làm cho người ta sợ hãi.
Kiếm long từ giữa không trung xẹt qua, thẳng hướng xa xa lao đi, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Mà trong lúc này, tu sĩ mai phục ở một chỗ biên giới, không một người nào ra tay ngăn cản.
Người tiến vào là kiếm tu, chỉ nhìn kiếm quang như dải lụa kia liền biết là một kiếm tu không dễ chọc, ai lại đi ra tay chặn đường, nhỡ chọc phải một tên gia hỏa khó lường, chẳng phải là tự mình chuốc lấy cực khổ sao?
Ngược lại có một ít cường giả rất nhanh phát giác được kiếm tu tiến vào tu vi không cao, nhưng giờ muốn ra tay ngăn cản đã muộn, kiếm quang kia đã đi mấy dặm, nhanh như lôi đình.
Một lát sau, trong vùng hoang dã, Kiếm Long tan đi, kiếm quang thu lại, Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền trước sau rơi xuống đất.
Hai người nhanh chóng điều tra bốn phương, xác định bốn phía không người, lúc này mới yên lòng lại.
“Cũng không biết tình huống của tiểu sư đệ như thế nào.” Lý Bá Tiên đầy lo lắng, nói xong, liền giơ tay điểm lên ấn ký chiến trường trên mu bàn tay, bắt đầu liên hệ với Lục Diệp.
Lúc trước không liên hệ với Lục Diệp, là để tránh cho Lục Diệp lo lắng, hiện giờ đã tiến vào thì đương nhiên hắn phải gặp Lục Diệp trước.
Mặc dù tu vi của hắn và Phong Nguyệt Thiền không tính là cao, nhưng hai người liên thủ, tình huống so với Lục Diệp tốt hơn rất nhiều, miễn cưỡng cũng có thể bảo vệ hắn chu toàn.
Bên này đang liên hệ, Phong Nguyệt Thiền cảm thấy rất nhàm chán, nhìn đông nhìn tây, lần đầu tiên vào khu săn bắn, nàng cũng cảm thấy tò mò đối với nơi này, trước đây chỉ nghe nói trong khu vực săn bắn có rất nhiều cơ duyên, đáng tiếc vô duyên gặp mặt, lần này thì lại có cơ hội.
Chẳng mấy chốc, bảng săn giết lệnh bài màu máu trên bầu trời đã khiến nàng ta chú ý.
Ánh mắt đảo qua, đôi mắt đẹp của Phong Nguyệt Thiền trừng lớn lên rất nhiều, kinh ngạc nhìn chằm chằm đỉnh Sát Lục bảng, gần như hoài nghi mình nhìn lầm, nhưng cẩn thận nhìn lại, quả thật không sai.
Thứ hạng đầu rõ ràng là ba chữ Lục Nhất Diệp, phía sau điểm săn giết chừng một nghìn năm trăm năm mươi điểm.
Hạng hai Hạ Lương kia, khó khăn lắm mới là phá thiên!
“Sư huynh...” Phong Nguyệt Lam đưa tay kéo kéo y phục của Lý Bá Tiên.
“Hả?” Giờ phút này Lý Bá Tiên đang liên hệ với Lục Diệp, hỏi thăm vị trí của hắn, phát giác động tĩnh, quay đầu nhìn về phía Phong Nguyệt Thiền.
“Ngươi nhìn cái kia đi.” Phong Nguyệt Thiền ngẩng đầu chỉ lên trời.
Lý Bá Tiên nhìn theo hướng ngón tay nàng chỉ, ngay sau đó, mí mắt co rụt: “Đệ nhất?”
Phản ứng đầu tiên của hắn là tiểu sư đệ nhà mình không thể nào mạnh như vậy. Toàn bộ khu vực khu săn bắn này có tới mấy chục vạn dặm, trong đó cường giả tập hợp. Tiểu sư đệ nhà mình tiến vào chiến trường Vân Hà cũng chỉ mới hai tháng, làm sao có thể chiếm được vị trí đầu tiên, hơn nữa còn bỏ xa vị trí thứ hai nhiều như vậy.
Một ngàn năm trăm điểm săn giết, thế này phải giết bao nhiêu người?
Có phải có ai đó trùng tên với tiểu sư đệ rồi không?
Nhưng cái tên Lục Nhất Diệp này cũng không phải tên bình thường, cho dù trên đời này thực sự có trọng danh, cũng không đến mức vừa vặn ở trong khu vực săn bắn, trên đời không có chuyện trùng hợp như vậy.
Thật sự là tiểu sư đệ?
Lý Bá Tiên có chút choáng váng, hắn vốn cho rằng Lục Diệp ở trong khu săn bắn này tất nhiên là nguy cơ khắp nơi, như đi trên băng mỏng, nhưng nếu như thật sự là tiểu sư đệ, vậy lúc trước hắn đã hoàn toàn nghĩ sai rồi.
Có thể đạt được nhiều điểm săn giết như vậy, không thể nghi ngờ chính là tiểu sư đệ ở trong khu săn bắn này đại sát tứ phương, đánh đâu thắng đó!
Nhưng rốt cuộc có phải hay không, hắn cũng không dám khẳng định, việc này cần phải hỏi một chút.
“Tiểu sư đệ, tên săn giết Lục Nhất Diệp trên bảng, là ngươi?”