Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 982 - Chương 982: Người Này Rất May Mắn! 2

Chương 982: Người này rất may mắn! 2 Chương 982: Người này rất may mắn! 2

Lục Diệp đang ngồi xếp bằng trên Truyền Tống Trận, nghe những lời này mà ngẩn ra, lập tức phủ nhận: “Không phải, sao có thể là ta.”

Thời điểm lúc trước hắn bài danh tốt nhất, cũng chính là mười mấy người mà thôi, về sau mặc dù lại giết một pháp tu sáu tầng, nhưng qua thời gian dài như vậy, tên của hắn có lẽ đã rớt ra Sát Lục bảng rồi.

Từ khi tiến vào khu săn bắn đến nay, trước sau hắn tổng cộng giết ba người, được năm trăm năm mươi điểm săn giết, cho dù như thế nào con số này cũng không thể xếp hạng đầu được.

“Vậy thì có người trọng danh với ngươi, người này rất giỏi, thế mà có một ngàn năm trăm năm mươi điểm săn giết.” Lý Bá Tiên đầy thổn thức, gia hỏa cùng tiểu sư đệ nhà mình trọng danh, không thể nghi ngờ là cảnh giới thứ chín, nếu không không không có đạo lý mạnh như vậy.

Hắn biết rõ người Hạ Lương này. Trước đây trong trận chiến Linh Khê đã từng giao thủ với nhau, xuất thân Cuồng Đao môn, từng là cường giả trong mười thứ hạng đầu Linh Khê bảng. Đến chiến trường Vân Hà tất nhiên sẽ không tệ, hơn nữa Hạ Lương lúc này cũng là cảnh giới Vân Hà tầng chín. Người trùng tên với tiểu sư đệ này có thể lấn át Hạ Lương một bậc, tất nhiên càng thêm lợi hại.

Quả nhiên kẻ này là người rất may mắn!

Trong sơn động, mặc dù Lục Diệp cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, trong nhận thức của hắn, mình chỉ có năm trăm năm mươi điểm săn giết, bất luận như thế nào cũng không thể xếp hạng đầu được.

Thế nhưng khiến hắn cảm động lại là, tứ sư huynh rõ ràng tìm tới, hiển nhiên là lo lắng cho an nguy của hắn.

Hơn nữa trước đó một chút gió thổi cũng không lộ ra, tiến vào khu săn bắn mới báo cho mình biết việc này.

Lấy ra thập phần bản đồ, điều tra phương vị, sau đó báo cho Lý Bá Tiên.

“Bọn ta tới tìm ngươi, tiểu sư đệ chờ ta.”

Sau khi kết thúc đưa tin, Lý Bá Tiên mang theo Phong Nguyệt Thiền lao về hướng Lục Diệp đang đứng, vị trí của bọn họ cách Lục Diệp không quá xa, ngày thường nếu như ngự kiếm phi hành, không đến một hai canh giờ, nhưng ở trong khu vực săn bắn tự nhiên không thể rêu rao khắp nơi như vậy, cho nên tốc độ sẽ chậm hơn rất nhiều.

Một đường đi về phía trước.

Trong sơn động, Lục Diệp lẳng lặng chờ đợi.

Tứ sư huynh đến tìm mình, cũng là một chuyện tốt, không nói đến hai người liên thủ, thực lực tăng nhiều, dù gặp địch nhân gì đánh không lại, mượn Truyền Tống Trận còn có thể chạy trốn.

Nhưng mà trước đó thời điểm Tứ sư huynh truyền tin, dùng chính là hai chữ “chúng ta”, như thế xem ra, là có người cùng đi với hắn, tỷ lệ lớn là Phong Nguyệt Thiền.

Cũng không biết thực lực đám Tứ sư huynh bây giờ như thế nào, tính ra, bọn họ so với mình tiến vào chiến trường Vân Hà sớm hơn mấy tháng, thực lực hẳn là sẽ không kém, hơn nữa hai người này tích lũy chừng mười mấy năm ở Linh Khê cảnh, thực lực hùng hồn, từ xưa đến nay chưa ai có thể so sánh, vượt cấp giết địch khẳng định không thành vấn đề.

Dù sao từ xưa đến nay, còn không có người nào có tư cách như bọn họ dừng lại ở Linh Khê cảnh hơn mười năm.

Đừng nói bọn họ thực lực như vậy, cho dù là nhân tài, dừng lại vài chục năm ở Linh Khê cảnh cũng là hành vi mất nhiều hơn được, thời gian dài như vậy, đủ để một tu sĩ tấn thăng Vân Hà thậm chí là Chân Hồ rồi.

Sau khi suy nghĩ một hồi, Lục Diệp không ở lại chỗ này nữa, mà đi ra khỏi sơn động, ở bên ngoài tìm một chỗ, hắn dùng linh văn ẩn nấp ẩn nấp.

Tứ sư huynh đang đi tới bên này, nếu như hắn tiếp tục ở lại trong sơn động, vạn nhất có người tiến vào bên trong phá tan hành tung của hắn, hắn sẽ không đi hay là đi?

Đi thôi, sẽ trì hoãn thời gian hội hợp với Lý Bá Tiên, nếu không đi, nói không chừng sẽ cùng người tới đại chiến một trận, trái phải đều là phiền phức, dứt khoát không ở bên trong.

Che giấu thân hình cho tốt, nhớ tới chuyện Tứ sư huynh hỏi lúc trước, hắn ngẩng đầu nhìn về phía bảng săn giết, nhíu mày.

Quả nhiên đúng như Tứ sư huynh nói, ba chữ to Lục Nhất Diệp xếp hạng đầu trong Sát Lục Bảng!

Thật sự có người trùng tên với mình? Điều này ngược lại có chút ý tứ.

Ánh mắt lướt xuống, tiếp tục điều tra.

Rất nhanh, Lục Diệp đã phát hiện có gì đó không ổn.

Bởi vì người xếp hạng cuối cùng của bảng Liệp Sát, có năm trăm ba mươi điểm săn giết!

Theo tính toán toán của hắn, điểm săn giết có lẽ được năm trăm năm mươi điểm. Nói cách khác, năm trăm năm mươi điểm đủ để bước lên bảng săn giết, xếp hạng thứ chín mươi.

Mà trên hơn 90 vị trí, căn bản không có tên của hắn!

Toàn bộ bảng Sát Lục bảng chỉ có một Lục Nhất Diệp, chính là người đứng đầu bảng kia.

Mình tính sai rồi? Được điểm săn giết không chỉ có năm trăm năm mươi điểm?

Thế nhưng là không đúng a, mình tam tầng cảnh, trước sau giết một cái ngũ tầng cảnh, một cái thất tầng cảnh, một cái lục tầng cảnh, điểm săn giết đạt được là một trăm hai mươi, hai trăm năm mươi, một trăm tám mươi, cộng lại đúng là năm trăm năm mươi điểm không sai, săn giết điểm cùng công huân trực tiếp móc nối, con số khẳng định sẽ không sai.

Lại nhìn điểm săn giết xếp hạng đầu, 1550 điểm...

Con số này cũng có chút ý vị sâu xa, so với tính toán của bản thân thì đúng là nhiều hơn một ngàn điểm!

Cái tên xếp hạng nhất kia, chẳng lẽ là mình?

Không có đạo lý, vậy nhiều ra một ngàn điểm săn giết từ đâu mà có?

Đang lúc nghi ngờ, cách đó không xa chợt có dao động chiến đấu truyền đến, Lục Diệp lập tức thu lại tâm trí, nghiêng tai lắng nghe, mơ hồ nghe được từng đợt âm thanh kiếm minh, lại ngẩng đầu nhìn lại, phía chân trời bên kia không ngừng có quang mang, hình như có thuật pháp uy lực cực lớn nở rộ.

Hắn ta vội vàng truyền tin cho Lý Bá Tiên, không trả lời.

“Y Y!” Lục Diệp khẽ quát một tiếng, Y Y ngầm hiểu, lập tức từ trong cơ thể Hổ Phách lóe ra, trốn vào lòng đất, lẻn về nơi phát ra tranh đấu.

Lục Diệp cũng vội vàng đi về phía bên kia.

Tứ sư huynh không có trả lời, nói rõ không rảnh để hồi đáp mình. Tính toán thời gian, bọn họ hẳn là đã đến gần đây, hơn nữa bên kia có kiếm pháp cùng thuật pháp phóng thích động tĩnh, không thể nghi ngờ trong hai bên giao thủ, có một bên chính là Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền.

Chỉ chốc lát sau, Lục Diệp đã chạy đến nơi, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy bên kia kiếm quang lạnh thấu xương, kiếm khí tung hoành, mấy đạo thân ảnh xê dịch đan xen trong phạm vi không lớn, khí thế ngất trời.

Trong đó hai đạo, không phải Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền thì là ai?

Giờ này khắc này, Lý Bá Tiên đã khai triển toàn bộ thực lực, trăm đạo kiếm quang quanh quẩn bên người, phi kiếm ngự không qua lại, kiếm tu sát phạt khủng bố lộ rõ ràng không thể nghi ngờ.
Bình Luận (0)
Comment