Chương 983: Tụ hợp
Chương 983: Tụ hợp
Quả thực là Lý Bá Tiên đi cùng với Phong Nguyệt Thiền, giờ phút này, trong chiến trường phạm vi nhỏ, hắn đang dùng kiếm giết địch nhưng thân hình không rời khỏi vị trí bên cạnh Phong Nguyệt Thiền để bảo vệ nàng chu toàn, mà linh lực quanh người Phong Nguyệt Thiền bắt đầu dâng trào, từng đạo thuật pháp không ngừng bùng phát, đánh về phía bốn phương.
Đối thủ của bọn họ có ba người, không đúng, là năm người!
Một người trong đó đã ngã xuống mặt đất, dòng máu đỏ thẫm chảy xuôi dưới thân, không rõ sống chết, xem vết thương thì quả nhiên là Lý Bá Tiên làm ra.
Còn có một người đang ở bên ngoài chiến trường, toàn thân linh lực dâng trào, cầm trong tay một trận kỳ không ngừng lắc lư.
Người này là trận tu, xem linh lực ba động trên người hắn, rõ ràng là trận tu cảnh giới thứ năm.
Mà ba người giao đấu cùng Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền tu vi cũng đều là cảnh giới thứ tư hoặc thứ năm
Ngay lúc này, vẻ mặt của ba người đều rất khó coi, trong mắt mỗi người đều tràn đầy kinh hãi chỉ vì Lý Bá Tiên cùng Phong Nguyệt Thiền thể hiện thực lực hết sức quỷ quái.
Bọn họ mai phục trước, lấy ưu thế về số lượng mà ra tay, chẳng những không thể bắt được hai người này mà ngược lại còn bị đối phương giết một người, nếu như không phải người bạn trận tu kia ra tay kịp thời kích hoạt trận pháp bố trí ở chỗ này, thì ba người bọn họ chắc chắn không phải là đối thủ.
Nhưng dù có trận pháp trợ giúp, ba người bọn họ lúc này cũng rơi vào tình thế khó. Từng đạo kiếm quang như cầu vồng kia, bất luận là tốc độ hay sát thương đều cực kỳ đáng sợ, còn có từng đạo thuật pháp kia sức mạnh cũng vô cùng lớn.
Đây là hai quái vật từ nơi nào xuất hiện!
Mấy người miệng đầy đau khổ nhét Hoàng Liên vào, trong lòng biết lần này là đá sai rồi.
Một người cảnh giới thứ năm ý thức được có gì đó không ổn, nếu như cứ tiếp tục giao đấu như vậy, không nói đến mấy người bọn họ có thể kiên trì bao lâu, động tĩnh đánh nhau bên này nhất định sẽ thu hút người bên ngoài tới, nếu người tới là bên Vạn Ma lĩnh thì không sao, có thể cùng nhau chém giết hai quái vật này, nhưng nếu có mấy người của Hạo Thiên minh tới, vậy bọn họ sẽ thảm rồi.
Xác suất 50-50, không ai dám đánh cược.
Hắn lập tức hô to: “Hiểu lầm, hiểu lầm, chúng ta cùng nhau dừng tay thì thế nào?”
Vốn đã có ý định rút lui, nhưng Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền ra tay hung mãnh, bọn họ không dừng tay, căn bản không có cơ hội rút lui.
Về phần người bạn đã chết kia... Vốn là liên minh tạm thời, cũng không phải sư huynh đệ nhà mình, chết liền chết, chỉ có thể nói hắn quá mức xui xẻo thôi.
Nghe được hô hoán, Lý Bá Tiên khẽ cau mày, động tác trên tay chậm lại một chút.
Cũng không phải hắn không có tự tin có thể giết mấy người này, chỉ là bây giờ bị vây trong trận pháp, đối phương có trận tu tương trợ, bất luận là hắn hay là Phong Nguyệt Thiền đều khó mà phát huy toàn bộ thực lực, hai người bây giờ chỉ phát huy được tám phần thực lực so với ngày thường.
Nhưng dù vậy, dưới sự liên thủ của hai người họ, cho dù bị vây trong trận pháp bọn họ cũng chắc chắn có thể đuổi cùng giết tận mấy người này.
Trận pháp này dù sao cũng không phải là trận pháp cao thâm gì.
Hắn cùng với Phong Nguyệt Thiền ở Linh Khê cảnh tích lũy trọn vẹn hơn mười năm, tuy nói lãng phí không ít thời gian, nhưng dưới sự tích lũy như vậy, bất kể là a đều tích lũy được thực lực vô cùng cường đại.
Mấy người đối phương đều chỉ là canh giới tầng bốn, năm bình thường, làm sao có thể là đối thủ của bọn họ.
Nhưng nói cho cùng, nơi này là khu vực săn bắn, tranh đấu bên này kéo dài rất dễ gây thêm rắc rối, bây giờ bọn họ vẫn phải đi tìm Lục Diệp tụ hợp trước đã.
Vừa nghĩ đến đây, Lý Bá Tiên quát: “Được!”
Tư thế công kích lại chậm lại một chút.
Người đang la hét kia trong lòng buông lỏng, đang định mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên một tiếng kêu thảm thiết cách đó không xa truyền đến, âm thanh lọt vào tai, người nói chuyện kia sắc mặt thấy đổi lớn, chỉ vì hắn nghe ra người phát ra tiếng kêu thảm thiết kia là người bạn trận tu.
Khóe mắt liếc qua, thoáng nhìn phía sau trận tu chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một bóng người, ánh đao sáng như tuyết xuyên qua lồng ngực trận tu kia, lấp lóe tia sáng lạnh lẽo.
Xong đời!
Lục Diệp đi đến nơi đây, liếc mắt một cái đã thấy được tình cảnh của Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền, trên mắt hắn có linh văn nhìn rõ thấy được một tòa trận pháp đang vận hành, nào còn khách khí gì nữa, lúc này lặng lẽ ẩn núp đi tới chỗ trận tu kia.
Đối phương đang chuyên tâm khởi động trận pháp áp chế Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền, trong lòng cảm thấy chấn động vì sự cường đại của hai người này, căn bản không đề phòng bị Lục Diệp lấn đến gần, đến khi Lục Diệp hung hãn ra tay thì đã chậm.
Bàn Sơn Đao xuyên qua lồng ngực người này, trường đao rút ra, máu tươi phun trào, Lục Diệp lại vung đao chém xuống, đầu bay lên.
Gần như ngay trong nháy mắt khi hắn động thủ, phi kiếm của Lý Bá Tiên vốn đã chậm động tác lại nổi lên, đánh thẳng tới người cảnh giới tầng năm vừa hô hào kia, tiếng leng keng leng keng liên tiếp vang lên, phi kiếm đuổi theo như truy tinh đuổi ánh trăng, thân hình người nọ loạng choạng lui về phía sau, toàn thân dính đầy máu tươi của chính mình , thật vất vả mới ổn định được thân hình thì sát khí mãnh liệt đã từ phía sau đánh tới.
Lục Diệp đã bước vào trong trận pháp, vồ giết mà đến.
Người còn chưa tới, Bàn Sơn Đao đã chém ra một đao, đao quang như vầng trăng non cắt phá khoảng không, nặng nề chém vào lưng người nọ, phá vỡ linh lực phòng thân của đối phương, chém ra một vết thương máu chảy đầm đìa.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, sau đó lại im bặt.