Chương 989: Săn giết!
Chương 989: Săn giết!
Trong sơn động, Lục Diệp luyện chế đã đủ nhiều trận kỳ, tất cả đều đã chuẩn bị thỏa đáng, Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền cũng đã khôi phục hoàn toàn.
Ba người đứng dậy, Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền mỗi người lấy ra một vật, dán lên mặt mình.
Lục Diệp định thần nhìn lại, chỉ thấy trên mặt Lý Bá Tiên dán một khuôn mặt đồng tử môi hồng răng trắng, nụ cười tủm tỉm, còn trên mặt Phong Nguyệt Thiền dán một khuôn mặt nữ đồng đầy ủy khuất, mắt ngấn nước mắt.
Lý Bá Tiên còn lấy ra một cái khuôn mặt đưa cho Lục Diệp: “Tiểu sư đệ mang theo cái này, thuận tiện làm việc.”
Lục Diệp lặng lẽ lấy một khuôn mặt ác quỷ mặt xanh lè từ trong không gian trữ vật của mình ra, dán lên mặt.
Lý Bá Tiên nhìn sửng sốt, bật cười nói: “Thì ra sư đệ đã sớm có chuẩn bị.”
Đều là mục tiêu rất dễ dàng bị các tu sĩ Vạn Ma lĩnh để mắt tới, lần này mọi người ngược lại đều có tâm ý tương thông, đều có mặt nạ chuẩn bị trên người.
Đi ra sơn động, tự mình thu liễm khí tức, tùy ý tìm một phương hướng đi tới phía trước.
Tuy nói muốn tranh đoạt bảng săn giết nhưng vẫn phải lấy bảo toàn bản thân làm mục tiêu chủ yếu, như vậy, không thể rời khỏi sơn động này quá xa, nếu không gặp phải nguy hiểm thì không kịp trốn trở về.
Chỉ cần cách sơn động không quá xa, dù là gặp phải cường giả không thể địch lại, chỉ cần có thể trốn về sơn động, vậy liền có thể mượn truyền tống trận chạy thoát.
Mười mấy hai mươi dặm đã là cực hạn.
Có hạn chế cự ly tự nhiên không thể chủ động xuất kích, kể từ đó, cũng chỉ có thể ôm cây đợi thỏ.
Lúc đi về phía trước, Lục Diệp nói ra suy nghĩ của mình, Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền đều đồng ý, đương nhiên phần thưởng săn giết trên bảng cũng khiến người ta động lòng, nhưng có mạng làm mất mạng cũng không được, mọi thứ đều ổn thỏa một chút, chủ động xuất kích tất nhiên sẽ có nhiều cơ hội hơn, đồng thời cũng mang theo nguy cơ lớn hơn nữa.
Điều chỉnh lại kế hoạch làm việc, kế tiếp liền thuận tiện.
Một nén nhang sau, Lục Diệp dừng lại ở vị trí cách sơn động không đến hai mươi dặm, hắn quan sát xung quanh một lát rồi khẽ vuốt cằm với Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền.
Không cần nhiều lời, hai người nhanh chóng phân ra các phương hướng khác nhau, phụ trách cảnh giới, cùng lúc đó, Y Y cũng từ trong cơ thể Hổ Phách lóe ra, hướng một phương hướng khác lao đi.
Lưu lại một mình Lục Diệp, một cây trận kỳ được lấy ra, bắt tay vào bố trí trận pháp.
Trận pháp cần bố trí lần này không lấy giết địch làm chủ mà lấy vây địch làm chủ. Như vậy, nếu thật sự gặp phải địch nhân nào đánh không lại thì có thể dựa vào trận pháp trì hoãn bước chân truy kích của địch.
Cũng không phải loại trận pháp kích phát kia, mà là cần chủ động khống chế, như vậy có thể bảo đảm tại thời điểm mấu chốt khởi động trận pháp.
Trong lúc đó có cường giả rêu rao bay qua không trung, Lục Diệp nhận được tín hiệu trước hết là vội vàng che giấu thân hình, cũng không sợ bại lộ.
Một lúc lâu sau, mấy tòa đại trận đã được bố trí thỏa đáng.
Mọi chuyện đã được chuẩn bị ổn thỏa, mọi người lẳng lặng ẩn nấp chờ đợi.
Sân săn bắn mở ra đã hơn ba ngày, hiện nay tu sĩ hành động trong sân săn phần lớn đều túm năm tụm ba, làm như vậy chỗ tốt mặc dù sẽ bị chia đều, nhưng nguy hiểm cũng có thể giảm xuống.
Người vẫn lẻ loi một mình hành động như trước ít nhất cũng trên cảnh giới tầng bảy, chỉ có tu sĩ trên tầng bảy đối với thực lực bản thân có đủ tự tin đi lẻ.
Thời gian trôi qua, bốn phía yên tĩnh.
Sát Lục bảng trên bầu trời treo cao, xếp hạng của các cường giả không ngừng xảy ra sự thay đổi, Hạ Lương xếp hạng thứ hai từng bước đuổi theo, chênh lệch với điểm săn giết của Lục Diệp càng ngày càng nhỏ, mắt thấy đã sắp vượt qua Lục Diệp trở lại vị trí đầu bảng.
Một canh giờ, hai canh giờ...
Dạng đơn thuần ôm cây đợi thỏ quả thật không dễ dàng gặp được địch, hôm nay số lượng tu sĩ trong khu săn bắn tuy rằng không ít, nhưng phạm vi cũng lớn, hơn nữa mọi người làm việc đều cẩn thận từng li từng tí, ai cũng sẽ không dễ dàng bại lộ bản thân, nhất là đám quỷ tu kia, người nào cũng đến vô ảnh đi vô tung.
Đột ngột, một điểm sáng nhỏ đánh vào tầm mắt Lục Diệp, hắn giương mắt nhìn lại, chỉ thấy dưới một gốc cây lớn cách mình không xa có thêm một chút ánh sáng trắng sáng ngời.
Có thể xác định chính là, vừa rồi còn không có điểm ánh sáng này, thứ này là bỗng nhiên xuất hiện.
Lục Diệp đã hiểu rõ, đây là cơ duyên Thiên Cơ tản mát rơi xuống, trước đó hắn cũng đã từng nhìn thấy một đạo linh ký màu trắng từ trong đó.
Hóa ra loại cơ duyên này là được sinh ra như vậy... Lục Diệp có thêm một chút nhận thức đối với sự tàn khốc của Thiên Cơ.
Trong khu vực săn bắn, mỗi ngày Thiên Cơ đều chọn một người ban xuống một đạo linh ký màu vàng, mỗi một ngày đều có đám mây màu trời giáng linh ký, còn có các loại cơ duyên thỉnh thoảng sẽ xuất hiện, còn có trên trời cao, tất cả mọi người có thể nhìn thấy Sát Lục bảng...
Loại lợi ích và cơ duyên này không. phát động tranh đấu chém giết giữa các tu sĩ. Thiên Cơ giống như một đôi bàn tay to lớn vô hình, ở phía sau thúc đẩy các tu sĩ tranh đấu, làm máu tươi của các tu sĩ rải đầy sân săn.
“Tiểu sư đệ...”
Lý Bá Tiên truyền tin tới.