Trong một tiểu viện nào đó cách vương phủ mấy con phố, yên ắng không một tiếng động.
Phùng Thiên Tứ không chịu nổi bầu không khí áp lực này, lồng ngực khó chịu, nhưng chỉ có thể cố nén, việc đứng quá lâu khiến cơ bắp của hắn đều đã cứng ngắc lại.
Ngay khi hắn cho rằng cảnh yên lặng như vậy sẽ kéo dài liên tục mãi thì bóng dáng trên cây chợt nhúc nhích, giống như nhìn về phía bên trái.
Giây tiếp theo, Phùng Thiên Tứ cảm thấy bầu không khí gần như cứng lại cuối cùng bị phá vỡ, bèn len lén thở phào một hơi. Nếu tiếp tục như vừa rồi, hắn hoài nghi mình sẽ bị ngộp chết.
Lúc này, giọng nói già nua trong phòng kia lại vang lên một lần nữa: “Xem ra ngươi đã tính sai.”
“Phượng Vũ Cửu Thiên? Thẩm gia?”
Giọng nói của bóng dáng trên cây vẫn khiến người ta cảm thấy cực kỳ không thoải mái, sắc bén đến giống như muốn đâm rách màng nhĩ người ta.
Cao Phàm cũng nhìn về phía đó, mặc dù không cảm ứng được gì, nhưng trong lòng đã đoán được, nhất định là nam nhân kia lại đi ra phá rối.
Đến cả hắn cũng không thể nhìn thấu người trẻ tuổi tên Cố Dương kia.
Có người này ở đây thì nhất định có thể mang đến cho Xích Tôn giáo một kinh hỉ.
Cao Phàm vừa liếc nhìn bóng dáng trên cây kia đã nhìn ra được thân phận, là người của Xích Tôn giáo.
Từ phản ứng của đối phương, lần này Xích Tôn giáo chắc chỉ có một mình hắn là Thần Thông cảnh đến vương phủ cướp đoạt thần kiếm, còn lại đều là nhất phẩm.
Bóng người trên cây không nói thêm gì nữa, trong viện lại trở nên trầm mặc.
…
Vương phủ, trong tẩm cung của thế tử.
Một nữ tử cầm kiếm trong tay đứng trước giường, trên mặt tràn ngập lo lắng, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, thấy thế tử nằm trên giường vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, trong lòng lại càng nóng như lửa đốt.
Đặc biệt là khi đại môn ở bên ngoài bị phá vỡ, nàng lại càng kinh hãi đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Một lát sau vẫn không có kẻ địch xông tới.
Đột nhiên, thị nữ Thu Nguyệt canh giữ bên ngoài reo lên nói: “Là Cố công tử, Cố công tử tới rồi.”
Cố Dương tới rồi?
Đương nhiên nữ tử biết rõ Cố công tử trong lời Thu Nguyệt chính là Cố Dương đệ nhất Tiềm Long bảng, đánh bại đệ nhất Thiên Kiêu bảng, nhất phẩm trẻ tuổi nhất thiên hạ hiện giờ.
Vả lại, còn cứu ngoại tôn của nàng một mạng.
Nhưng mà khi nghe thấy cái tên này, trên mặt nữ tử chẳng những không hề vui mừng, trái lại nhiều thêm vài phần nặng nề.
Nàng tên Mạc Phi Yến, là muội muội ruột của Tĩnh Hải vương phi đã qua đời, dì của thế tử.
Sau khi Mạc gia biết được nữ nhi qua đời, Tĩnh Hải vương mới nạp một vương phi, cho nên đã phái nàng tới đây, chuyên môn chiếu cố đứa cháu này.
Nói trắng ra, chính là sợ địa vị của đứa cháu này bị dao động.
Năm đó, Tĩnh Hải vương có thể đuổi thế lực của vị vua hải tặc kia ra khỏi Tĩnh châu, Mạc gia cũng đã phải bỏ một phần sức, cho nên tuyệt đối sẽ không tha thứ cho việc địa vị của thế tử bị uy hiếp.
May mắn thay, đã nhiều năm như vậy, Bùi Thiến Lan không hề sinh hạ một người con nào.
Theo như Mạc Phi Yến được biết, vương gia chưa từng qua đêm chỗ Bùi Thiến Lan, ngay cả đêm tân hôn cũng như thế.
Nữ nhân này không hề có uy hiếp.
Nhưng mà điều này không có nghĩa rằng địa vị của cháu nàng sẽ vững như Thái Sơn.
Đừng quên, vương gia còn có một thứ tử đã từng đứng đệ nhất trên Tiềm Long bảng.
Ô Hành Vân mới là đối thủ cường đại nhất của cháu nàng.
Trước đó, hắn hoặc ở Thần Đô, hoặc trở thành tùy tùng của Sở Tích Nguyệt, thì coi như thôi.
Hiện giờ, hắn lại đến Tĩnh châu rồi.
Đây chính là hồi chuông cảnh báo cho Mạc Phi Yến.
Mà Cố Dương suốt đường đồng hành cùng Ô Hành Vân, hiển nhiên có giao tình rất sâu đậm.
Mặc dù hắn đã cứu Tiểu Long, nhưng mà hắn nhất định sẽ đứng về phía Ô Hành Vân, mà thực lực của hắn càng mạnh sẽ càng bất lợi cho Mạc gia.
Chỉ có điều trong lúc nguy cấp, tình thế cực kỳ nghiêm trọng trước mắt này, thực lực của Cố Dương càng mạnh càng tốt. Nếu như những kẻ địch kia xông vào, hắn giết sạch bọn chúng, vậy thì mọi thứ sẽ không còn gì đáng lo.
Trong lòng Mạc Phi Yến vô cùng mâu thuẫn, vừa hy vọng Cố Dương có thể giết hết tất cả những người bên ngoài kia, lại không hy vọng thực lực của hắn quá mạnh mẽ, rối rắm tới cực điểm.
…
Bên ngoài tẩm cung.
Cuối cùng Phượng Tiểu Tiểu cũng đuổi theo kịp, thấy Cố Dương chỉ coi Đường Duệ là đối thủ, vốn không để ý đến mình, trong lúc nhất thời tức đến phát điên.
Nàng hét lớn một tiếng: “Đối thủ của ngươi là ta!”
Khí thế trên người nàng tăng vọt, hai thanh dao găm rời khỏi tay, hóa thành hai vệt hào quang màu lam nhạt, bay về phía Cố Dương.
Cố Dương không thèm nhìn, thân thể bay lên trời, thoát khỏi nơi Phượng Tiểu Tiểu nhắm vào, khiến hai vệt hào quang kia mất đi mục tiêu, đánh lên trên mặt tường rồi xuyên qua, đảo mắt không thấy bóng dáng.
Tách tách…
Cơ thể Cố Dương đứng giữa không trung, không khí quanh người xuất hiện tiếng nổ rất nhỏ.
Đôi mắt hắn biến thành màu tím, một luồng dao động khiến lòng người sợ hãi truyền ra bốn phương tám hướng.
Đứng mũi chịu sào chính là người trong viện.
Hai bên địch ta, cho dù là Bùi Thiến Lan hay là Phùng Tử Ngôn đang đau khổ chèo chống, hay là Tiêu Nguyệt đang trọng thương trên mặt đất thì đều cảm thấy kinh hãi, trực giác của võ giả khiến cho các nàng sinh ra một loại hoảng sợ giống như tai họa sắp đến.
Tên giáo đồ Xích Tôn giáo đang điên cuồng công kích Phùng Tử Ngôn đột nhiên ngừng lại, lui sang bên, nhìn nam nhân đang đứng giữa không trung, như gặp phải kẻ địch mạnh.
Phượng Tiểu Tiểu mới vừa sẩy tay đang nổi trận lôi đình, bị khí thế của Cố Dương đè xuống, sắc mặt cuối cùng thay đổi, trong mắt lộ ra một chút sợ hãi, còn có một chút hưng phấn nhè nhẹ.
“Mạnh quá đi, ngươi luyện như thế nào vậy? Sao lại mạnh mẽ như vậy?”
…
Trong viện, thánh tử Đường Duệ của Xích Tôn giáo đã nhận lấy phần lớn áp lực, cảm ứng được khí tức giống như hủy thiên diệt địa trên đỉnh đầu kia, thầm kinh hãi.
Thần Tiêu Lục Diệt!
Hơn nữa còn là Lôi Đình Tru Diệt!
Đây là lần thứ ba Đường Duệ bị Cố Dương làm cho khiếp sợ.
Con mẹ nó, rốt cuộc đây là quái vật gì, còn chưa tới Thần Thông cảnh mà đã có thể nắm giữ được chiêu thức cấp bậc này.
Còn có để cho người ta sống hay không?
Mặc dù Đường Duệ cũng nắm giữ một sát chiêu cấp Thần Thông cảnh, nhưng ở trước mặt Lôi Đình Tru Diệt thì lại chẳng đáng nhắc đến.
Lôi Đình Tru Diệt vừa khéo có thể khắc chế “Xích Viêm Thần Công” của hắn.
Ở dưới chiêu này, cùng lắm thực lực của hắn chỉ có thể phát huy ra tám phần.
Đây chính là đao pháp tuyệt thế của thánh địa Bích Tiêu cung lưu truyền ra, trừ khi hắn có thể luyện thành kiếm pháp chí cao vô thượng trên thánh điển thì mới có nắm chắc phá vỡ chiêu này.
Cũng không thể trách Xích Tôn giáo tin tức lạc hậu, hiện giờ chỉ có rải rác mấy người biết được Cố Dương có “Thần Tiêu Lục Diệt”. Xuất phát từ nguyên nhân của từng người, cho nên không hề lan truyền rộng rãi chuyện này.
Cho nên người biết rõ việc này cực kỳ ít.
…
Bên kia, trong viện.
Phùng Thiên Tứ đột nhiên cảm thấy tim đập hơi nhanh, giống như từ xa xa có một uy hiếp đáng sợ đến cực điểm.
“Thần Tiêu Lục Diệt!”
Bóng người trên cây nói, vả lại cái cây còn khẽ rung, chứng minh tâm trạng của hắn không còn bình tĩnh.
Giọng nói già nua trong phòng vang lên theo: “Ngươi cho rằng, chỗ của ta ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?”
Trong những lời này ẩn chứa một tia sát ý.
Lông tơ toàn thân Phùng Thiên Tứ dựng đứng lên, cả người cứng đờ tại đó, dừng hít thở. Hắn cảm thấy có vô số chuôi kiếm chỉ lên người mình, chỉ cần khẽ nhúc nhích là có thể đâm hắn thành cái sàng.
Thật đáng sợ!
Trong viện, rõ ràng cái cây kia rung rung kịch liệt hơn.
Bên ngoài, một trận gió thổi tới, lúc thổi tới phạm vi trong viện lại đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi.
…
Toàn bộ Tĩnh Hải vương phủ, tất cả mọi người có một cảm giác sợ hãi như tai họa sắp ập đến.
Trên có võ giả cao phẩm, dưới có nô bộc không biết võ công, đều ngẩng đầu nhìn lên trời, đứng đó run cầm cập giống như thiên tai sắp giáng xuống.
“Đi!”
Đường Duệ biết rõ không thể làm gì, lập tức không do dự nữa, cả người hóa thành một luồng ảo ảnh, như biến mất vào hư không.
Một tên nhất phẩm khác cũng không chậm trễ, vèo một cái, trong chớp mắt đã biến mất không thấy gì nữa.
Ngay cả Phượng Tiểu Tiểu điên điên khùng khùng, lúc đối mặt sinh tử cũng lý trí lựa chọn chạy trốn.
Không thấy ngay cả Đường Duệ cũng chạy trốn à, chỉ dựa vào một mình nàng thì sao có thể tiếp được một đao kia của Cố Dương.
Thần Tiêu Lục Diệt, mỗi một chiêu đều có sức mạnh mang tính hủy diệt.
Đặc biệt là chiêu Lôi Đình Tru Diệt này ẩn chứa sức mạnh thiên lôi, cho dù là cương khí hộ thể gì đó cũng không thể ngăn cản. Nếu còn không đi, sẽ bị sét đánh thành xác cháy.
“Muốn chạy?”
Cố Dương hừ lạnh một tiếng, chém ra một đao.
Ầm ầm!
Trên bầu trời vang lên một tiếng sấm.
Một đường đao khí ẩn chứa lôi quang xé rách không gian, trong giây lát bay ra ngoài hơn mười mét, đánh trúng một bóng dáng.
Một tiếng nổ ầm vang lên, điện quang đáng sợ lập tức nuốt chửng bóng người kia.
Người nọ không kịp hừ một tiếng đã biến thành một thi thể, ngã thẳng xuống đất.