Trong viện nhỏ này, Phùng Thiên Tứ nhìn thấy trên bầu trời có một tia chớp xé toang đêm tối trước mắt, ánh sáng vô cùng rực rỡ chói mắt.
Nhờ ánh sáng này, hắn cũng thấy rõ được hình dáng của bóng người trên cây, toàn thân hắn bao phủ trong một trường bào màu đen, không thấy rõ tướng mạo.
Trên trường bào còn thêu một đồ án hình ngọn lửa màu đỏ, không biết dùng sợi tơ gì thêu thành, thoáng nhìn giống như ngọn lửa thật sự đang bùng cháy.
Trong phòng, giọng nói già nua kia cất lên: “Hay cho một chiêu Lôi Đình Tru Diệt, truyền nhân của Bích Tiêu cung lại một lần nữa hiện thế. Các ngươi chọn nhầm thời điểm rồi.”
“Hừ!”
Cùng với một tiếng hừ lạnh, bóng người trên cây đã biến mất.
Cuối cùng, lão giả trong phòng kia vẫn không ra tay.
Một cơn gió thổi vào trong viện nhỏ khiến cành lá trên cây kia vang lên rì rào.
Lúc này, Phùng Thiên Tứ cảm thấy áp lực bốn phía đã buông lỏng, dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa tê liệt ngã xuống đất. Hắn thở phì phò, sinh ra cảm giác sống sót sau tai kiếp.
Hắn đang định đứng lên, nhưng không vận nổi chút chân khí nào, chân khí trong cơ thể không biết từ khi nào đã tiêu hao sạch sẽ.
Cao Phàm không để ý đến đồ đệ đã ngồi phịch trên mặt đất, thoáng nhìn về phía tia chớp vừa đánh xuống, vẻ mặt phức tạp nói: “Hắn tiến bộ còn thần tốc hơn nữ nhân hai mươi mấy năm trước kia.”
Trong phòng, Hoàng Cực Kiếm Thánh nói: “Ngươi thật sự cho rằng người này là truyền nhân của Bích Tiêu cung sao?”
Bích Tiêu cung là một trong tứ đại thánh địa trong truyền thuyết kia.
Tổ sư sáng lập ra môn phái Đạo môn - một trong sáu môn phái lớn, năm đó chỉ là đệ tử ký danh của Bích Tiêu cung mà thôi.
Tứ đại thánh địa là nơi hư vô mờ mịt đối với phần lớn mọi người, chưa từng có ai biết rõ bốn thánh địa này ở nơi nào, cái gọi là đệ tử thánh địa hiện thế, thường đều là thoáng qua, rất nhanh đã không thấy tung tích.
Cho dù là tổ sư Đạo môn hay là nữ nhân hai mươi mấy năm về trước kia, người từng thấy chân dung của họ không nhiều lắm, thứ để lại chỉ có truyền thuyết mà thôi. Trong đó có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả, không ai biết cả.
Giọng nói thong thả của Hoàng Cực Kiếm Thánh truyền từ trong phòng ra: “Ngay cả là nữ nhân hai mươi mấy năm trước kia cũng chưa bao giờ thừa nhận nàng chính là truyền nhân của Bích Tiêu cung.”
Cao Phàm hơi giật mình, năm đó Hoàng Cực Kiếm Thánh có quan hệ không hề tầm thường với nữ nhân kia, nếu nói như vậy thì tuyệt đối không phải giả.
Nếu như nữ nhân kia không phải đệ tử của Bích Tiêu cung, vậy thì thật đáng sợ. Thú vị, nàng đùa giỡn cả Tiên Hoàng Đại Chu và Vũ gia, thậm chí đem toàn bộ thiên hạ xoay mòng mòng.
Phải biết rõ, trong truyền thuyết, hoàng hậu của thái tổ Đại Chu chính là truyền nhân của Bích Tiêu cung. Hoàng thất Đại Chu từ trước đến giờ đều tự nhận mình là một nhánh huyết mạch của Bích Tiêu cung.
Nếu không có tầng quan hệ kia, sao vị hoàng đế Đại Chu đời trước lại tín nhiệm nữ nhân kia như thế?
Mà Hoàng Cực Kiếm Thánh vốn là cung phụng của hoàng thất …
Kết quả sau cùng, Vũ gia bị diệt, một cường giả Trường Sinh cảnh ngã xuống.
Đại Chu tổn thất một vị Kiếm Thánh, mấy vị Thần Thông, võ giả phía dưới Thần Thông thì nhiều vô số kể.
Thế lực tham gia trận chiến ấy đều thương vong nghiêm trọng…
Cao Phàm càng nghĩ càng thấy kinh hãi.
Giọng điệu của Hoàng Cực Kiếm Thánh lại hơi hờ hững: “Ngươi đừng quên, môn công pháp Phượng Vũ Cửu Thiên này xuất phát từ Thẩm gia. Địa vị của Thẩm gia, ngươi còn hiểu rõ hơn ta. Nếu hắn thật sự xuất thân từ Bích Tiêu cung, vậy thì tuyệt đối sẽ không tu luyện môn công pháp này.”
Cao Phàm rơi vào trầm tư.
Một lúc sau, Hoàng Cực Kiếm Thánh mới hỏi ý đồ đến đây của hắn: “Ngươi đến tìm ta làm gì?”
Lúc này Cao Phàm mới nhớ tới chính sự, nghiêm túc nói: “Gần đây trong giang hồ có tin đồn về triều Đại Hạ tám trăm năm trước, khi vương triều sụp đổ đã giấu tất cả của cải của hoàng thất và Nhân Hoàng kiếm trong truyền thuyết kia vào trong một bí cảnh. Mà vị trí và phương pháp mở bí cảnh này được giấu trong một tấm bản đồ bảo tàng.”
“Nhân Hoàng kiếm?”
“Kẹt” một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, lão giả trong phòng đi ra ngoài.
…
“Hả?”
Khi thi thể kia rơi xuống, Cố Dương kinh ngạc thốt lên, bởi lẽ thi thể kia không phải là tên thánh tử đó, mà là một gã hộ vệ trong vương phủ.
“Đây là thân pháp gì?”
Mới vừa rồi hắn rõ ràng đã tập trung vào vị thánh tử kia, nhưng trong chớp mắt cuối cùng, đối phương trao đổi vị trí với một tên hộ vệ vương phủ.
Tốc độ cực nhanh, ngay cả hắn cũng bị qua mắt, có thể nói cực kỳ quỷ dị.
Xích Tôn giáo này không hổ danh là một trong sáu môn phái lớn, không thể xem thường.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bí thuật di hình hoán vị này.
Lúc này, từ rất xa, có một giọng nói lạnh lùng truyền đến: “Một đao được ban này, ngày sau nhất định báo đáp.”
Cố Dương không thèm để ý, dù cho có để lại lời nói hung ác thì cũng không che giấu được sự thật đối phương chạy trốn như chó nhà có tang.
Lần sau nếu có gặp mặt lại, chém một đao nữa là được.
Người mà hắn cần đề phòng hơn là cường giả Thần Thông cảnh của Xích Tôn giáo.
Chín thế gia trong thiên hạ đều có cường giả Trường Sinh cảnh trấn giữ, sáu môn phái lớn có thể được thừa nhận là thế lực cùng cấp bậc thì ít nhất cũng phải có vài vị Thần Thông cảnh.
Cố Dương quét mắt nhìn sang bên cạnh, không thấy nữ nhân mới vừa cứu đâu, không biết đã chạy đi đâu rồi.
Quả nhiên những nữ nhân xuất thân thế gia này không biết cảm ơn gì cả, cứu nàng hai lần, ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không có.
Tính ra còn chẳng bằng Thanh Chỉ.
“Đa tạ ơn cứu giúp của Cố công tử, trên dưới vương phủ khắc ghi trong lòng.”
Đúng lúc này, Đặng Tử Ngôn bị thương khá nhẹ đỡ Tiêu Nguyệt bị trọng thương đến đây, trịnh trọng nói lời cảm ơn với hắn.
Hôm nay nếu không có hắn ở đây, bọn họ chết thì không sao, lỡ như thế tử có gì mệnh hệ gì, bọn họ sẽ muôn lần chết cũng không chuộc hết tội.
Cảm kích trong lòng hai người không cần nói cũng hiểu.
Ngay cả Tiêu Nguyệt bị bỏng diện tích lớn trên toàn thân cũng cố gắng chống đỡ tới đây.
Vương phủ vẫn có người hiểu cấp bậc lễ nghĩa.
Cố Dương mỉm cười nói: “Tiện tay mà thôi, vương phi và thế tử không có việc gì chứ?”
Đặng Tử Ngôn đáp: “Vương phi và thế tử đều ở bên trong, nhưng mà thế tử còn chưa tỉnh lại, không có cách nào tự mình nói cảm tạ công tử.”
“Không có việc gì.”
Ngày đó Cố Dương đã phát hiện ra, vị thế tử kia bị hôn mê là do thanh thần kiếm đó tạo thành. Lúc ấy, hắn vội vã trả người lại cho thị nữ đánh xe ngựa chính là vì cảm thấy đây là một củ khoai nóng bỏng tay.
Quả nhiên, nhiều ngày như vậy rồi, hắn vẫn còn chưa tỉnh lại.
“Hôm nay không tiện quấy rầy, tùy tiện sắp xếp cho ta một chỗ ở lại là được.” Cố Dương rất quan tâm mà chủ động đề nghị ở lại đây.
Tránh cho người của Xích Tôn giáo lại đánh úp, vẫn ở lại đây trông chừng thì hơn, đợi đến khi Tĩnh Hải vương trở về thì không cần hắn quan tâm nữa.
Hắn khó khăn lắm mới cứu được người, vì thế còn định dùng hết cơ hội mô phỏng hai lần cuối cùng, trước khi nhận được thù lao, sao hắn có thể đi chứ.
Đặng Tử Ngôn vốn có lo lắng chuyện này, nghe được đề nghị hắn chủ động đưa ra, trong lòng càng cảm kích: “Tại hạ lập tức cho người đi sắp xếp.”
Cố Dương không nhịn được nói: “Ngươi cứ tranh thủ thời gian đưa nàng đi điều trị đi, ta thấy nàng sắp không ổn rồi.”
…
Trong tẩm cung, Bùi Thiến Lan nhìn Cố Dương được quản gia dẫn đi, trái tim vẫn thấp thỏm cuối cùng buông lỏng xuống. Không biết vì sao, nàng rất không hy vọng hắn biết được thân phận chân thật của mình.
Nếu mới vừa rồi hắn nói muốn tới bái kiến vương phi, nàng cũng không biết nên làm thế nào mới được.
Tay nàng buông khỏi trước ngực, hít sâu một hơi, đi vào bên trong.
Sau vài chục bước, nàng lại biến trở về vị vương phi duyên dáng cao quý.
“Bái kiến vương phi.”
Mấy thị nữ trông cửa nhìn thấy nàng thì đồng loạt bái kiến.
Bùi Thiến Lan hỏi: “Tiểu Long không sao chứ?”
Thị nữ Thu Nguyệt nói: “Không có việc gì, Mạc a di đang ở cùng trong đó.”
“Mở cửa đi.”
Sau khi cửa mở, nàng đi vào, chỉ thấy nhi tử trên danh nghĩa còn nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, trong lòng vô cùng lo lắng.
Hắn đã hôn mê sắp được mười ngày.
Mạc Phi Yến ở bên cạnh cũng không thiếu lễ phép: “Bái kiến vương phi. Kẻ địch ở bên ngoài đâu?”
“Đã bị đánh chạy.”
Mạc Phi Yến nghe được câu trả lời này mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại cảm thấy hơi sợ hãi thực lực của Cố Dương kia.
Hôm nay trong vương phủ có hai cường giả nhất phẩm, Tiêu Nguyệt và Đặng Tử Ngôn đều đã từng trải qua chiến trận, hơn nữa còn được vương gia tự mình chỉ điểm, thực lực đều không kém.
Hai người bọn họ đều không đỡ nổi kẻ địch đêm nay, nhưng một mình Cố Dương lại đánh lùi bọn họ, thực lực của hắn cường đại đến mức độ nào rồi?
Nàng lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Khi nào vương gia về? Tiểu Long mà tiếp tục như vậy, chỉ sợ tình huống không ổn.”
Bùi Thiến Lan nghe được nàng nhắc đến vương gia là lập tức thất thần.
Đúng vậy, nàng là phụ nhân có trượng phu, là vương phi của Tĩnh Hải vương phủ!
Nàng lập tức siết chặt tay, móng tay cắm thật sâu vào trong lòng bàn tay.
Mạc Phi Yến phát hiện nàng không đúng lắm, lại hiểu sai, khẩn trương hỏi: “Làm sao vậy? Chẳng lẽ bên chỗ vương gia,xảy ra điều gì ngoài ý muốn?”
Lúc này Bùi Thiến Lan mới giật mình tỉnh lại, nói: “Ta đã phái người đi thông báo cho vương gia rồi, có lẽ mấy ngày nữa sẽ nhanh chóng quay về thôi.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Bùi Thiến Lan nói mấy câu rồi rời đi.
Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng ra mặt trấn an hạ nhân trong vương phủ, miễn cho lại xảy ra nhiễu loạn gì.
Dù sao nàng đã là vương phi bảy tám năm rồi, cho nên xử lý những chuyện này cũng vô cùng thuần thục.
Đợi đến khi trấn an hạ nhân trong vương phủ xong đã là nửa đêm về sáng.
Lúc này, nhị tổng quản bị đứt một tay tới đây bẩm báo: “Đã sắp xếp cho Cố công tử ở Xuân Tùng viện, có thể bảo vệ phu nhân và thế tử ở khoảng cách gần nhất.”
Xuân Tùng viện nằm ngay giữa tẩm cung của vương phi và tẩm cung của thế tử.
“Ừm. Vết thương của ngươi thế nào?”
Nhị tổng quản không thèm để ý nói: “Vết thương nhỏ mà thôi, không có gì đáng ngại. Phu nhân mệt nhọc đêm hôm, về nghỉ ngơi trước đi ạ.”
“Phu nhân!”
Lúc này, Xuân Đào đã chạy như bay từ ngoài cửa đến, nhìn thấy Bùi Thiến Lan mà nước mắt ào ào chảy xuống: “Ngươi không sao, thật sự quá tốt rồi.”
Nàng mới vừa tỉnh lại, biết được kẻ địch đã lui, chạy tới trước, nhìn thấy vương phi bình yên vô sự, trong lòng vô cùng kích động.
“Đi thôi, quay về tẩm cung.”
Bùi Thiến Lan không muốn nói chuyện mình đã gặp phải sát thủ, vội vã mang nàng rời đi.
Nhị tổng quản vốn định phái người bảo vệ, nhưng bị nàng từ chối.
Hiện giờ trong vương phủ, hai cường giả nhất phẩm đều bị thương, nhị phẩm còn lại thì không có ai thực lực vượt trên nàng, nếu thật sự có nguy hiểm thì còn không biết là ai bảo vệ ai đâu.
Xuân Đào cầm đèn lồng đi phía trước, chỉ chốc lát đã đến Xuân Tùng viện.
Bùi Thiến Lan nhìn viện kia, ánh mắt hơi ảm đạm.
“Ngươi đặc biệt đến cảm ơn ta sao?”
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc trêu đùa nói.
Bùi Thiến Lan chấn động, chỉ thấy trong bóng tối, một bóng dáng từ trong viện đi ra, dáng người cao to, không phải Cố Dương thì là ai.