Càng huống chi, lần này người tìm đến cửa là thiên kiêu như Quách Thái Bình.
Cuối cùng, tam đệ tử Trình Tuyết không ngồi nổi nữa, đứng phắt dậy, đi nhanh đến một cánh cửa phía sau, nói vọng vào trong: “Nghĩa phụ, để hài nhi tiếp chiến trận này!”
Cửa phòng “kẹt” một tiếng mở ra, một người trung niên dung mạo bình thường đi ra, ngũ quan của hắn không có bất kỳ chỗ nào đặc biệt, mặc áo gai bằng vải thô, tay to chân thô, làn da ngăm đen, thoạt nhìn giống như một đại thúc nhà nông chất phác.
Người này chính là quán chủ Thiên Tâm võ quán có được thanh danh cực lớn trong dân gian, Trình Thiên Tâm.
Hắn vẻ mặt thản nhiên, biết rõ có kẻ địch mạnh đến đây nhưng lại không hề có vẻ lo lắng gì.
Hắn lắc đầu nói: “Ngươi không phải là đối thủ của Quách Thái Bình.”
“Nhưng mà nghĩa phụ…”
Trình Tuyết vẻ mặt lo lắng, còn định nói tiếp, Trình Thiên Tâm lại vỗ mu bàn tay nàng, nói: “Nên tới cuối cùng sẽ tới. Hôm nay cho dù có ngươi ngăn cản Quách Thái Bình, về sau xuất hiện Lý Thái Bình, Trương Thái Bình, ai sẽ che chắn thay vi sư? Được rồi, đừng nói nữa.”
Trình Thiên Tâm nói xong, thấy nữ nhi không ở đây, hỏi: “Thanh Vũ đâu? Ta có mấy câu muốn dặn dò nàng.”
“Mới vừa rồi còn ở đây… Không ổn rồi!” Trình Tuyết nói xong, đột nhiên biến sắc.
Sắc mặt Trình Thiên Tâm cũng thay đổi, hắn quá hiểu rõ tính khí của nữ nhi này, thời điểm này không ở đây, vậy sẽ đi đâu đây?
“Khách quan, đã đến.”
Xe ngựa dừng lại, người đánh xe hơi nơm nớp lo sợ nói. Mới vừa rồi hắn đã tận mắt nhìn thấy xe ngựa của Quách Thái Bình tự nhiên vỡ tan tành, sao còn không biết ngồi trên xe ngựa này là một vị võ giả thực lực vô cùng cường đại chứ, có thể không sợ sao.
Cố Dương đẩy cửa xe ra, xuống xe.
Thiên Tâm võ quán được vinh danh là võ quán đệ nhất thiên hạ, nhưng vị trí lại hơi vắng vẻ, nằm ở góc trong cùng trên đường phố, bên cạnh đều là nhà trệt thấp bé, vừa nhìn chính là khu bình dân.
Ngoài cửa cũng không có gì đặc biệt, nhìn giống như một trạch viện bình thường.
Kể cả chữ trên tấm bảng cũng chỉ có thể nói là kiểu chữ ngay ngắn, không hề có mỹ cảm.
Cố Dương đang quan sát võ quán này, đột nhiên có một bóng người xuất hiện ở trước mặt hắn, chỉ vào hỏi hắn: “Ngươi chính là Quách Thái Bình sao?”
Người đến là một nữ hài, tầm mười hai mười ba tuổi, mặc một xiêm y màu xanh biếc, dáng vẻ mắt ngọc mày ngài, giờ phút này lại có vẻ hầm hầm giận dữ, trong giọng điệu tràn đầy thù địch.
Cố Dương thoáng nghĩ đã đoán được thân phận của nàng, nhớ rõ trong mô phỏng đã từng đề cập đến, Trình Thiên Tâm có một nữ nhi, không ngờ rằng mới lớn bằng chừng đó.
Không đợi hắn mở miệng, nữ hài đã hỏi liên tục như bắn liên thanh: “Tại sao ngươi lại muốn tới khiêu chiến cha ta? Thiên Tâm võ quán bọn ta có thù hằn gì với ngươi sao? Cha ta chỉ muốn để cho một vài người xuất thân nghèo khó có một con đường để học võ thôi, vì sao đệ tử thế gia các ngươi lại không ưa, muốn đuổi tận giết tuyệt vậy?”
Cố Dương nghe xong, cảm thấy thú vị, nữ nhi của Trình Thiên Tâm mới nhỏ như vậy thôi đã đanh đá thế rồi.
May phúc gặp được hắn, nếu đứng ở đây là Quách Thái Bình tên điên mất trí kia, nàng đã gặp nguy hiểm rồi.
“Câm miệng!”
Đúng lúc này, cùng với một tiếng quát lớn, một bóng người chắn trước người nữ hài. Đó là một người trung niên mặc áo gai bằng vải thô, dáng người không cao lắm, nhưng có một khí độ tài đức thâm hậu.
Đây chắc chắn là quán chủ Thiên Tâm võ quán Trình Thiên Tâm rồi.
Cố Dương mới vừa nhìn, cảm thấy hắn hoàn toàn khác với Trình Thiên Tâm trong tưởng tượng, nhưng khi nhìn kỹ lại cảm thấy Trình Thiên Tâm nên như vậy.
Cố Dương đổi thị giác, thấy chân nguyên trong cơ thể hắn là màu trắng thuần, bàn về sức mạnh thì không tính là xuất chúng, nhưng cực kỳ tinh khiết.
Trình Thiên Tâm chắp tay nói: “Tiểu nữ tuổi nhỏ không biết gì, kính xin các hạ thứ lỗi.”
Nữ hài ở sau lưng hắn không phục nói: “Cha, ta không nói sai.”
Lúc này Trình Tuyết đã chạy tới, đứng bên cạnh nữ hài, một tay giữ chặt lấy nàng, không để cho nàng nói tiếp nữa, vừa ngẩng đầu, khi thấy rõ được tướng mạo của nam tử đối diện kia thì không khỏi ngây ngẩn cả người, thất thanh nói: “Cố công tử?”
“Cố công tử?”
Mới vừa rồi Trình Thiên Tâm đã cảm thấy nghi hoặc, nhìn khí khái của người này không giống như đệ tử thế gia, nếu thật sự là Quách Thái Bình, sao có thể cưỡi một chiếc xe ngựa phổ thông như vậy được?
Trình Tuyết kích động nói: “Người này chính là Cố Dương Cố công tử.”
“Cái gì?”
“Cái gì?”
Cha con Trình Thiên Tâm đồng thời thất thanh kêu lên.
Bởi vì người có tên, cây có bóng, nếu nói năm nay, không, là gần mười năm nay, ai có thanh danh lớn nhất, không phải Cố Dương thì còn ai vào đây.
Từ mấy tháng trước, sau khi hắn leo lên Tiềm Long bảng, lời bàn luận về hắn càng lúc càng nhiều.
Câu chuyện về hắn vô cùng ly kỳ, vả lại còn một chuyện nối tiếp một chuyện, một việc nối tiếp một việc.
Không lâu sau, tin đồn Cố Dương đao bại Thần Thông cảnh của Lâm gia ở Giang châu thành lưu truyền ra càng khiến thanh danh của hắn đã đạt đến đỉnh phong.
Những việc người này từng trải qua thật sự giống như thần thoại, không thể nào tưởng tượng nổi.
Cho dù rất nhiều chuyện mặc kệ ngươi có tin hay không, chuyện khác có thể giả được, nhưng bảng danh sách do Hồng Lâu tuyên bố ra lại tuyệt đối không thể giả.
Hồng Lâu đã xây dựng được danh dự từ ngàn năm tới nay, đã sớm đi sâu vào lòng người.
Hôm nay, nhân vật trong truyền thuyết này lại đi tới Thiên Tâm võ quán.
Trình Thiên Tâm vội vàng tạ lỗi: “Hóa ra là Cố công tử đến, xin thứ cho tại hạ mắt vụng về, tiểu nữ nói lời vô nghĩa, đụng chạm đến công tử, còn mong công tử đừng trách.”
Cố Dương mỉm cười nói: “Trình quán chủ không cần khách khí như vậy, lệnh thiên kim thật hồn nhiên, tính cách ngay thẳng, ta cảm thấy rất đáng yêu.”
Lúc này, Trình Thanh Vũ đã không còn đanh đá như mới vừa rồi, ý thức được mình nhận sai người, trốn ở sau lưng phụ thân, trên mặt đỏ bừng.
“Cố công tử, ngươi tới Thần Đô lại không báo trước một tiếng.”
Trong lòng Trình Tuyết vẫn luôn rất cảm kích ân nhân cứu mạng này.
Cố Dương cười nói: “Không phải ta đây đã tới rồi sao, ta ở Thần Đô không có người quen, chỉ có thể tới quấy rầy mấy ngày.”