Trình Tuyết thầm mừng rỡ, hận không thể lập tức đáp ứng, có Cố Dương ở đây, nhất định có thể khiến Quách Thái Binh kia sinh lòng kiêng kỵ.
Nhưng mà nàng lại không nhịn được nhìn sang nghĩa phụ.
Trình Thiên Tâm hơi khó xử thở dài nói: “Hôm nay chỉ sợ không được tiện. Như vậy đi, Tiểu Tuyết, ngươi dẫn Cố công tử tới chỗ ngươi ở tạm mấy ngày.”
Trình Tuyết thầm cười khổ, nàng đã biết, với tính cách của nghĩa phụ sẽ không thể nào để Cố Dương đến ở trong võ quán vào thời điểm này.
“Hả? Không biết hôm nay quán chủ có chuyện gì quan trọng?”
Lúc này, Trình Thanh Vũ trốn ở sau lưng phụ thân thò đầu ra, nói: “Có tên bại hoại định tới phá quán…”
“Thanh Vũ!”
Lời còn chưa dứt đã bị cha nàng trừng mắt nhìn. Nàng thè lưỡi, không dám nói nữa.
“Chẳng lẽ tên định tới phá quán là Quách Thái Bình?”
Trình Thiên Tâm nói: “Đúng vậy.”
Cố Dương cười nói: “Hôm nay chỉ sợ hắn không tới được.”
“Vì sao chứ?” Đám người Trình Thiên Tâm đều thấy kỳ lạ.
Cố Dương còn chưa mở miệng, Phùng Thiên Tứ ở phía sau hắn đã không nhịn được nói: “Vừa rồi trên đường tới đây, xe ngựa của bọn ta chặn Quách Thái Bình, hắn định ngang ngược vượt qua, bị Cố đại ca dạy cách làm người, đoán chừng không có mặt mũi đến nữa.”
Sau khi ba người Trình Thiên Tâm nghe xong đều sững sờ.
Trình Tuyết và Trình Thanh Vũ đều vui mừng khôn xiết.
Vẻ mặt Trình Thiên Tâm lại hơi phức tạp, chắp tay với Cố Dương, cũng chỉ có thể thừa nhận phần nhân tình này: “Cố công tử, mời vào.”
Sau khi tiến vào cửa chính, bên trong là một sân luyện võ rất lớn, mười mấy đệ tử chia thành từng nhóm nhỏ đang luyện quyền.
Những đệ tử này nhìn thấy hai chiếc xe ngựa nhanh chóng chạy vào đều cảm thấy tò mò.
Đợi hồi lâu, Quách Thái Bình không tới, người tới lại là mấy người này, không biết những người này có lai lịch gì.
Mãi cho đến buổi trưa, khi ăn cơm trưa, có người tin tức linh thông mới nghe ngóng được, vị khách buổi sáng sớm đến võ quán chính là Cố Dương.
Thoáng cái đã gây nên chấn động, còn kịch liệt hơn cả nghe nói Quách Thái Bình định đến khiêu chiến quán chủ.
Đây chính là Cố Dương!
Người từng đánh bại đệ nhất Thiên Kiêu bảng, đang là đệ nhất Nhất Phẩm bảng hiện giờ, từng chiến thắng Thần Thông cảnh trong truyền thuyết, từ xưa đến nay là nhân vật có một không hai.
Bàn về danh khí, Quách Thái Bình gì kia còn không xứng để xách giày cho hắn.
Cố Dương lại đến Thiên Tâm võ quán, lần này đệ tử võ quán đều cảm thấy vô cùng vinh dự.
Tất cả mọi người đều không còn tâm tư luyện võ nữa, tâm tâm niệm niệm đều chỉ muốn gặp mặt Cố Dương một lần.
Rất nhiều người đều đang hối hận, mới vừa rồi khi xe ngựa đi qua sân luyện võ lại không nhìn kỹ một chút, bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy tướng mạo của thiên tài tuyệt thế này.
Tiếp sau, lại có người thăm dò được, giữa đường Quách Thái Bình đã va chạm phải Cố Dương, kết quả bị một chưởng đánh trọng thương.
Chẳng trách đã lâu như vậy rồi mà Quách Thái Bình còn không tới, hóa ra là vì như vậy.
Còn là thiêu kiêu gì đó, quả thật ngu xuẩn, coi Thần Đô là nơi nào chứ? Định hoành hành bá đạo, lần này đá trúng tấm sắt rồi. Đáng đời!
Thần Đô, Quách phủ.
Quách Thái Bình ngồi trong nhà, đặt một thanh kiếm trên đầu gối, bàn tay vuốt nhẹ phía trong, ngồi thơ thẩn hết hai ngày, cuối cùng tâm trạng cáu kỉnh cũng bình phục lại.
Hắn mở mắt ra, trong đôi mắt thấp thoáng một tia sáng màu tím lợt, khí thế cả người đều khác hẳn hai ngày trước đây, bất ngờ đã đột phá tới cảnh giới nhất phẩm.
“Không tồi.”
Bên tai hắn vang lên một tiếng khen ngợi, là giọng nói của tam thúc: “Tâm ma của ngươi thành rồi.”
Vẻ mặt Quách Thái Bình lại hơi âm u, nếu được lựa chọn thì hắn tuyệt đối không đồng ý để nam nhân kia trở thành tâm ma của hắn.
Chín gia tộc lớn trong thiên hạ cộng thêm Vũ gia đã diệt môn, người đời đều biết công pháp tuyệt thế mà bọn họ truyền thừa.
Chỉ có việc rốt cuộc Quách gia tu hành công pháp như thế nào vẫn luôn là một câu đố, cực ít người biết được.
Công pháp mà Quách gia tu có tên là Thái U Tâm Ma Đại Pháp, phương pháp tu hành vô cùng quỷ dị.
Nếu người tu luyện pháp này bị người khác đánh bại thì người đó sẽ trở thành tâm ma của hắn.
Một khi nảy sinh tâm ma thì sẽ ngày đêm chịu giày vò bởi nó.
Người tu luyện hấp thụ sức mạnh từ trong những cơn đau khổ này, tâm ma càng sâu thì trong lòng sẽ càng đau khổ, sức mạnh tăng vọt cũng càng nhanh.
Dưới sự sai khiến của tâm ma, sát niệm của hắn đối với kẻ thù sẽ ngày càng mãnh liệt. Nếu thành công giết chết được kẻ địch thì có thể suy nghĩ thông suốt, thực lực sẽ có bước tiến bộ một mức độ lớn.
Nếu không thể giết chết đối phương, hoặc chết trong tay của đối phương, hay chính là không chịu đựng nổi sự dằn vặt của tâm ma, phát điên mà chết đi.
Có thể nói, công pháp này hiệu quả cao, nguy hiểm cũng cực lớn.
Trong mắt người ngoài, Quách gia được nói là liên tục xuất hiện thiên tài, tốc độ tu hành đều rất nhanh, toàn là người vô cùng trẻ tuổi thì đã có thể bước vào Thần Thông cảnh.
Song ai lại biết được, mấy thứ này đều do lấy mạng để đổi lấy chứ.
Từng người Quách gia đều như đang đi trên dây thép, không cẩn thận thôi là sẽ ngã tan xương nát thịt.
Điều này cũng tạo thành phong cách hành sự của Quách gia, sẽ không tuỳ tiện đắc tội người khác, một khi kết thành thù hận thì sẽ là hậu quả không chết không thôi.
Quách Thái Bình vốn đã lập ra một con đường ổn thoả cho bản thân, lúc lựa chọn đối thủ vô cùng thận trọng, thực lực không được cao hơn mình quá nhiều, không được có nơi nương tựa quá mạnh.
Như vậy, cho dù hắn thật sự bại dưới tay của đối phương, không cần bao lâu sau, tu vi cũng có thể vượt qua, giết chết người kia, phá bỏ tâm ma.
Sau đó, lại đi tìm kiếm đối thủ tiếp theo.
Thật ra, công lực của Quách Thái Bình còn đang ở thời kỳ nhanh chóng tăng vọt, không cần phải sử dụng phương thức cực đoan như vậy để nâng cao thực lực.
Dựa theo tốc độ này, cùng lắm một hai năm thì hắn có thể đột phá tới nhất phẩm.
Ai ngờ, nửa đường xông ra một Cố Dương, khiến mưu đồ của hắn hoá thành bong bóng.
Hiện nay, hắn đã không thể lựa chọn nữa, một đòn đó của Cố Dương khiến trong lòng hắn sinh ra tâm ma, tuy khiến hắn đột phá tới cảnh giới nhất phẩm trong vòng hai ngày ngắn ngủi.