Ho mãi ho mãi, cuối cùng ho ra cả máu.
Nội thị chăm sóc ở bên cạnh nhất thời sợ đến mất hồn mất vía, kêu khản cả giọng: “Mau mời thái y.”
Đột nhiên, hoàng đế lại túm chặt lấy tay hắn, thở hổn hển nói: “Lập tức đi tuyên... tuyên Trấn Quốc công đến đây!”
“Bệ hạ...”
“Nhanh đi.”
“Vâng!”
...
Bên kia, trong Tê Phượng các.
Một bóng dáng ung dung cao quý đang ngồi trước bàn, tay cầm bút lông phê duyệt tấu chương.
“Nương nương, Lại thống lĩnh đến.” Ngoài rèm châu, một gã hầu nhỏ giọng bẩm báo.
“Cho mời.”
Chỉ chốc lát, thống lĩnh nội vệ Lại Bảo Thành đã đi vào, cách rèm châu, cúi người thi lễ nói: “Nương nương, đã điều tra xong, vị cung phụng trong Trấn Quốc công phủ từ một tháng trước đã rời khỏi Thần Đô, không biết đi đâu.”
Nữ nhân trong rèm châu không hề ngẩng đầu lên, hỏi: “Trấn Quốc công đâu?”
“Theo tin báo, nửa tháng trước hắn nội thương phát tác, vẫn luôn bế quan.”
Nữ nhân cười lạnh nói: “Có nghĩa là xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng toàn bộ Quốc công phủ đều không có bất cứ phản ứng gì chỉ là một trùng hợp sao?”
Lại Bảo Thành quỳ trên mặt đất: “Vi thần hành sự thất trách, khiến nương nương gặp nạn, xin nương nương giáng tội.”
Hắn là thống lĩnh nội vệ, nhưng lại để xảy ra chuyện lớn như vậy ở ngay dưới mí mắt, khó chối tội này.
Nữ nhân dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Nghe chỉ, thống lĩnh nội vệ Lại Bảo Thành, làm việc tắc trách, cắt tước vị, phạt bổng lộc ba năm, xuống làm phó thống lĩnh, cho phép lập công chuộc tội.”
Lại Bảo Thành dập đầu xuống: “Đa tạ ân điển của nương nương.”
“Trong vòng ba ngày, nhổ sạch sẽ mấy cái đinh của Xích Tôn giáo trong Thần Đô.”
“Vâng.”
Lại Bảo Thành nói xong, lui ra ngoài.
Ra khỏi Tê Phượng các, hắn đằng đằng sát khí, chuẩn bị đi tìm Xích Tôn giáo xử lý.
Lần này, có thể nói là tai bay vạ gió đối với hắn.
Trong Thần Đô có người kia của Văn viện, còn có Trấn quốc công tọa trấn, cho dù là ai cũng không ngờ rằng vị giáo chủ tân nhiệm của Xích Tôn giáo dám đến Thần Đô giương oai, còn thành công làm ra chuyện cực lớn này.
Hai vị cường giả Pháp Lực cảnh, Cao Vĩ Tùng của Cao gia, Chu Tông Nghiệp của Văn viện, còn có trưởng công chúa, cộng thêm mười bốn Thần Thông cảnh, tất cả đều rơi vào trong một bí cảnh chưa biết nào đó.
Hai vị Kim Thân cảnh đại nội, vì bảo vệ hoàng hậu cũng chết thảm tại chỗ.
Lại Bảo Thành vừa nghĩ đến đây, vẫn run sợ.
Hai vị Pháp Lực cảnh!
Vị giáo chủ tân nhiệm của Xích Tôn giáo kia, thủ đoạn thật tàn nhẫn, mưu toan sâu xa, lá gan to lớn, quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Nơi này chính là Thần Đô, có một vị Thiên Nhân và một vị Kiếm Thánh tọa trấn.
Nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, người kia của Văn viện kia đã hơn mười năm chưa hề bước ra khỏi Văn viện nửa bước rồi, có người nói hắn đang đột phá tới cảnh giới rất cao.
Có người nói hắn bị thương rất nặng, đang dưỡng thương.
Cho dù là loại nào, mấy chục năm qua vị Thiên Nhân này chưa từng ra tay là sự thật.
Còn Trấn Quốc công, năm đó bị thương trong trận chiến với Xích Tôn giáo, thường thường sẽ phát tác, phải bế quan dưỡng thương.
Dưới hai vị này, cường giả Pháp Lực cảnh trong Thần Đô cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Chu Tông Nghiệp của Văn viện, còn có một vị cung phụng thần bí của Trấn Quốc công.
Ngoại trừ hai người đó ra thì chỉ có vài vị trong hoàng cung, nhưng cường giả cấp bậc Pháp Lực cảnh của đại nội, từ trước đến giờ sẽ không bước ra khỏi hoàng cung nửa bước.
Lúc trước hắn cũng không hề biết đến sự tồn tại của cường giả Pháp Lực cảnh mà hôm nay ra tay truy sát Xích Nhật kia.
Về phần các thế gia trong Thần Đô, cũng không phải không có cường giả Pháp Lực cảnh, chẳng qua bọn họ đều không ở Thần Đô mà thôi.
Pháp Lực cảnh không tới Thần Đô, đây gần như là một quy định luật bất thành văn.
Chuyện này có liên quan đến một phen biến động lớn trong Thần Đô hai trăm năm trước.
Chỉ có thế lực lớn như Văn viện và Trấn quốc công được hoàng đế đặc biệt cho phép mới có thể ngoại lệ.
Không ngờ rằng bởi vì vậy mà tạo ra lỗ hổng cho Xích Tôn giáo tranh thủ cơ hội.
Trong Tê Phượng các, hoàng hậu Đại Chu vẫn đang phê duyệt tấu chương.
Đột nhiên trên gương đồng trên mặt bàn nổi lên gợn sóng, sau đó một hàng chữ hiện ra: “Hoàng thượng tuyên Trấn Quốc công vào cung.”
Hoàng hậu liếc nhìn rồi không hề để ý tới.
Trấn Quốc công sợ chết như vậy, chắc chắn không dám tiến cung, nhiều nhất chỉ phái nhi tử đến thôi.
Về phần mục đích hoàng thượng tuyên Trấn Quốc công đến, không cần nghĩ cũng biết, đương nhiên là vì muội muội kia.
Hoàng hậu nghĩ đến đây, động tác trên tay đột nhiên khựng lại, buông ngự bút trong tay xuống, đứng dậy đi đến trước cửa sổ, nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ.
Sau khi trầm tư một lúc lâu, nàng đưa ra quyết định.
Nàng trở lại trước bàn, lấy bút viết một tờ giấy, dán lên trên mặt gương đồng này, chỉ thấy chữ viết trên tờ giấy đột nhiên biến mất.
Làm xong chuyện này, nàng tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Trong Thiên Tâm võ quán.
Cố Dương mở to mắt, chân mày hơi nhíu lại: “Không ngờ phía sau Thiên Nhân cảnh lại không còn công pháp.”
Ở trong mô phỏng, hắn đã có được tất cả công pháp của “Phượng Vũ Cửu Thiên”, cũng có cả công pháp của Thần Thông cảnh, bao gồm Kim Thân cảnh, Pháp Lực cảnh và Bất Lậu cảnh, nhưng không có công pháp của Thiên Nhân cảnh.
Nói cách khác, hắn nhiều nhất chỉ có thể tu luyện đến Bất Lậu cảnh mà thôi.
Công pháp phía sau Thiên Nhân cảnh, chỉ sợ Tam Thánh môn mới có.
Xem ra, hắn vẫn không trốn thoát được thánh địa này, về sau vẫn phải đi xem một chuyến.
Nhưng mà, đó là chuyện sau này.
Cố Dương đặt tâm tư lên công pháp của Kim Thân cảnh, nghĩ ngợi: “Cuối cùng cũng không cần liên tục niết bàn.”
Sau khi “Phượng Vũ Cửu Thiên” đến Kim Thân cảnh, giống như các công pháp khác, rèn luyện chính là thân thể, đến tầng thứ ba thì ngưng luyện thành thân thể Thiên Phượng.
Nhưng mà lúc tu luyện cần mượn dùng ngoại vật.
Tốt nhất là dùng các loại linh hỏa để tôi luyện, ví dụ như Nhất Muội chân hỏa, Thái Dương chân hỏa, Địa Mạch chân hỏa vân vân… Tốc độ tu luyện tự khắc tiến triển cực nhanh, chẳng mấy chốc sẽ có thể ngưng tụ ra thân thể Thiên Phượng.
Nếu không có linh hỏa, chỉ có thể lấy chân nguyên bản thân để tôi luyện, nhưng tốc độ tu luyện sẽ vô cùng chậm.