Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng (Bản Dịch Full)

Chương 261 - Chương 261: Chiến Pháp Lực

Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng Dịch Full Chương 261: Chiến Pháp Lực

“Nhưng ngươi thì sao, đối xử với trẫm như thế nào? Vậy mà dám bảo trẫm tự trọng?”

“Nói, có phải trong lòng ngươi chỉ có dã nam nhân kia thôi hay không? Vì dã nam nhân kia, còn không cho trẫm chạm vào.”

Tất cả mọi người ở đây nghe thấy những lời này của hắn, cũng không nhịn được khiếp sợ không thôi.

Chỉ trích như thế này quá mức nghiêm trọng.

Đường đường là hoàng hậu một nước mà lại tìm một dã nam nhân?

Chuyện này còn do hoàng đế nói ra ngay trước mặt văn võ trong triều.

Cho dù hoàng đế trong các triều đại Đại Chu cũng rất khác thường, nhưng dường như chưa từng xảy ra loại chuyện thế này.

Hoàng hậu xong rồi!

Tất cả mọi người đều nhận ra điều này.

Khi hoàng đế nói ra những lời này trước mặt mọi người, kết cục chờ đợi hoàng hậu chính là vạn kiếp bất phục.

Lúc này những người thuộc phe tin theo hoàng hậu đều như rơi vào hầm băng.

Hoàng hậu sụp đổ, chẳng lẽ bọn họ còn có thể sống yên ổn sao?

Chẳng mấy chốc những người ngấp nghé vị trí của bọn họ sẽ khiến bọn họ chết không có chỗ chôn.

Hoàng hậu biến sắc, nhìn khuôn mặt vặn vẹo của hoàng đế, lại cảm thấy xa lạ đến vậy.

Cuối cùng vẫn không cách nào tránh được kiếp nạn này.

Năm đó, khi nàng vào cung thì đã nhận thức được điều này.

Nàng buồn bã nở nụ cười: “Vì chứng minh trong sạch, thần thiếp chỉ có một con đường chết.”

Nàng rút một cây trâm ra, kề vào bên cổ, trong lòng thầm thở dài: “Muội muội ngốc của ta, ngươi thắng rồi.”

Khi đuổi tới Thừa Thiên điện, Cố Dương và chưởng giáo Đạo môn Văn Giác không hề làm kinh động đến bất cứ kẻ nào, cứ thẳng tiến vào trong đại điện.

Vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng hoàng hậu dùng một cây trâm ngọc tự cắt yết hầu, máu tươi chảy đại điện.

“Tại sao nàng lại phải tự sát?”

Cố Dương nhìn thấy cảnh tượng này, ngây ngẩn cả người.

Ở trong một thị giác khác, hắn có thể “nhìn thấy” được rõ ràng, sinh mệnh của nàng đang nhanh chóng trôi đi, trong nháy mắt đã hóa thành một thi thể.

Hoàng hậu đã chết rồi sao?

Hắn khó lòng tin nổi, hoàng hậu người có lai lịch thần bí, trong rất nhiều lần mô phỏng trước đó cũng là người cười đến cuối cùng, nhưng lại dễ dàng chết đi như thế.

“Không…”

Trong đầu Triệu Dịch ong lên một tiếng, khóe mắt như muốn nứt ra, giơ tay định ngăn cản lại nhưng đã muộn rồi.

Thứ hắn ôm được chỉ có một thi thể mà thôi.

Mỗi một quần thần trong đại điện đều khiếp sợ đến cực điểm, như rơi vào trong giấc mộng.

Bọn họ thật sự không thể tin được, vị hoàng hậu quyền khuynh triêu dã gần mười năm kia đã chết đi như vậy.

“Ra tay!”

Cùng lúc đó, Văn Giác truyền âm tới, rút kiếm ra trước lao về phía hoàng đế.

Ầm ầm!

Ngay trong khoảnh khắc khi nàng ra tay, hai luồng khí tức khủng bố đã giáng xuống Thừa Thiên điện, chèn ép về phía nàng.

“Được lắm!”

Văn Giác thản nhiên không kinh sợ, trên đỉnh đầu xuất hiện một đồ án thái cực loại bỏ lực trường của hoàng cung ra ngoài, khôi phục lại một pháp lực, tu vi Bất Lậu cảnh không hề giữ lại mà bộc phát ra.

Hơn mười đại thần ở đây bị luồng uy áp khổng lồ này ép tới sắp hộc máu, người tu vi thấp đã trực tiếp bất tỉnh.

“Bất… Bất Lậu cảnh!”

Có một vài thần tử tu vi cao thầm kinh hãi.

Đã năm trăm năm rồi, lần đầu tiên có cường giả Bất Lậu cảnh đánh vào trong hoàng cung.

Chẳng lẽ chuyện đã xảy ra hai mươi mấy năm trước sẽ lại tái diễn sao?

Đúng lúc này, hai đường quang mang một đỏ một xanh lam trùm xuống.

Quang mang chợt lóe, cường giả khủng bố kia đã biến mất không thấy đâu nữa, dĩ nhiên đã bị đưa đi rồi.

“Là hai vị kia ra tay.”

Vài vị cựu thần còn tỉnh táo cộng thêm ba vị hoàng tử cảm thấy áp lực chợt nhẹ đi, có một cảm giác may mắn tìm được đường sống từ trong chỗ chết.

May mà hai người thủ hộ của hoàng cung ra tay, bằng không, chỉ sợ người trong đại điện hôm nay không còn một ai còn sống cả.

Nhưng mà nguy cơ còn chưa hoàn toàn tiêu tan hết, thích khách không chỉ có một người.

“Cố Dương?”

Ngũ hoàng tử nhận ra thân phận của tên thích khách còn lại kia trước, thất thanh nói.

Nghe thấy cái tên này, mấy người còn lại đều như rơi vào trong hầm băng.

Cố Dương có tu vi Kim Thân tam trọng, cho dù chân nguyên bị áp chế, dựa vào sức mạnh thân thể này, muốn giết bọn họ là chuyện dễ dàng.

Đúng lúc này, một bóng dáng chắn trước mặt hoàng đế, trong tay cầm một thanh đao, miệng ngậm một cọng cỏ.

Pháp lực kéo dài ra, áp chế chặt chẽ Cố Dương ở đó.

“Là thúc công!”

Ngũ hoàng tử nhận ra được thân phận của người này, thật sự vừa mừng vừa sợ, trong lòng vô cùng kích động.

Cuối cùng chỗ dựa vững chắc của hắn cũng đến rồi.

Có thúc công Pháp Lực cảnh ở đây, hắn đã có thêm một người hỗ trợ mạnh mẽ mà có lực.

Người đến chính là Phan Thần, hắn đã đến Thừa Thiên điện từ trước, nhìn tất cả chuyện hôm nay, nhưng vẫn luôn không hiện thân mà thôi.

Mãi cho đến hoàng đế gặp nguy hiểm, hắn mới đột nhiên ra tay, khống chế tên thích khách kia.

Phan Thần quan sát nam tử đang đứng cách đó không xa, nói: “Ngươi chính là Cố Dương sao? Ta đã nghe chuyện về ngươi rồi, không hổ danh là kỳ tài tuyệt thế ngàn năm mới có, thân thể mạnh mẽ của ngươi còn trên cả ta.”

“Nếu ở bên ngoài thì ta thật sự không chắc chắn có thể giết được ngươi, nhưng ngươi lại cố tình chạy vào hoàng cung tìm đường chết.”

“Ngươi còn có tâm nguyện gì chưa làm xong không?”

Cố Dương cảm thấy trên người giống như có một ngọn núi cao đang đè nặng, cho dù hắn giãy giụa như thế nào cũng chẳng ăn thua gì.

Hắn nhìn chằm chằm vào nam nhân ở phía đối diện, nói: “Hóa ra ngươi có dáng vẻ như vậy.”

Ở trong mô phỏng, mỗi một lần hắn đến ám sát hoàng đế đều sẽ bị một vị cường giả Pháp Lực cảnh gây trở ngại, cuối cùng sắp thành công nhưng lại thất bại.

Hiện giờ, cuối cùng hắn đã nhìn thấy rõ được dáng vẻ của vị cường giả Pháp Lực cảnh này rồi.

Nhưng không phải là một tên thái giám.

Hóa ra ngươi có dáng vẻ như vậy sao?

Phan Thần nghe được câu này, cảm thấy chẳng hiểu ra làm sao cả, ngay sau đó thì lập tức biến sắc.

Ầm ầm!

Chỉ thấy thân thể Cố Dương căng phồng lên, lồng giam pháp lực của hắn bị phá vỡ.

Sao có thể như vậy được?

Trong nháy mắt, Cố Dương đã hóa thành một con cự viên lông vàng cao một trượng, trong đôi mắt nhuốm màu cuồng bạo.

Bình Luận (0)
Comment