Thần Viên Quyết tầng thứ tư!
Trong nháy mắt ngay khi hóa thân thành cự viên, bên cạnh long ỷ có một khối ngọc tỷ đột nhiên chấn động lên, lộ ra ánh sáng rực rỡ màu vàng.
Nhất thời, Cố Dương cảm thấy luồng lực áp chế mọi nơi mọi chỗ đã biến mất, chân nguyên vẫn luôn bị áp chế lại trở về trên người hắn một lần nữa.
Hắn giơ tay lên đánh về phía Phan Thần.
“Là ‘Cửu Thiên Ngự Thần Quyết’!”
Một gã cựu thần kinh hô lên.
Môn thần công tuyệt thế tiếng tăm lừng lẫy này đã tuyệt tích ngàn năm, không ngờ hôm nay lại tái hiện ở thế gian này.
Mấy người khác cảm ứng được sức mạnh cuồng bạo đến cực điểm ở trên người đối phương, sinh ra nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng.
Nó giống như áp chế đến từ huyết mạch, là nỗi sợ hãi khi nhân loại đối mặt với thiên địch.
Ba vị hoàng tử không ngừng lui về phía sau, lui tận đến bên cạnh phụ hoàng.
Trong nháy mắt khi cự viên kia ra tay, sắc mặt Phan Thần lại thay đổi, cuối cùng cũng rút đao ra.
Đó là sức mạnh đáng sợ đến cỡ nào, dựa vào sức mạnh thân thể mà đã đánh tan cả pháp lực của hắn.
Thông Thiên thần viên!
Một trong những thần thú đỉnh cao nhất trong truyền thuyết, sức mạnh vô cùng lớn, một quyền có thể đánh tan một ngôi sao, một cước có thể dẫm nát một vùng đại lục.
Kim Thân cảnh trong Thần Thông cảnh xuất phát từ một phần đặc tính của “Thần Viên Quyết” trong “Cửu Thiên Ngự Thần Quyết”.
Lúc này, cự viên do Cố Dương biến thành đã vượt xa cực hạn mà Kim Thân cảnh có thể đạt đến.
Một chưởng vừa đánh ra, không gian giống như bị đè ép đến sụp xuống, pháp lực của Phan Thần cũng bị dập nát.
Đây là sức mạnh thuần túy nhất.
Đổi sang trường hợp khác thì Phan Thần đại khái có thể né được, tránh mũi nhọn.
Nhưng lúc này sau lưng hắn chính là hoàng đế.
Hắn không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đón đỡ.
Thanh đao kia vừa ra khỏi bao, mang theo một đường phong mang màu đen.
Ong!
Cố Dương cảm thấy ý niệm bị khựng lại trong nháy mắt, bàn tay mơ hồ cảm nhận được một trận đau đớn.
Thần binh tuyệt thế?
Hắn thầm chấn động.
Sau khi hóa thân thành Thông Thiên thần viên, thân thể của hắn đã mạnh mẽ đến cực điểm, ngay cả pháp lực cũng không thể thương tổn đến hắn được, nhưng trong đó tuyệt đối không bao gồm thần binh tuyệt thế.
Thân hình Cố Dương nhanh chóng lui lại, quan sát thanh đao toàn thân tối đen có tạo hình kỳ lạ trong tay hắn, nói từng câu từng chữ: “Diệt Thần đao?”
Thanh đao kia mang đến cho hắn một cảm giác rất quen thuộc, có cùng nguồn gốc với “Diệt Thần Cửu Thức”.
Nói xong, thân hình của hắn lại thay đổi hình dáng, trong nháy mắt biến thành một con phượng hoàng, trên lông chim bùng lên ngọn lửa màu đỏ đậm.
“Thần Hoàng Quyết” tầng thứ năm!
Phượng hoàng há miệng, phun ra một ngọn lửa màu vàng.
Phượng Hoàng thần diễm!
“Cơ hội tới mà còn chưa ra tay, đang đợi cái gì!”
Trong đầu Triệu Dịch đầy rẫy vô số âm thanh, hắn cảm thấy đầu mình sắp nổ tung rồi.
“Phụ hoàng, ngươi làm sao vậy?” Bên người truyền đến một giọng nói thân thiết.
Đó chính là nhi tử thứ năm của hắn.
Triệu Dịch ôm đầu, khàn giọng gào thét lên: “Đừng đi qua đây!”
“Phụ hoàng, ngươi…”
Ngũ hoàng tử Triệu Hãn đỡ lấy tay hắn, sau đó nhìn thấy từ trong miệng mũi của hắn phun ra một lớp sương dày, hóa thành một cái mồm to như chậu máu, nuốt hắn vào.
Biến cố này quá bất ngờ, hắn không hề đề phòng đã lập tức bị cắn nuốt.
Hai vị hoàng tử khác nhìn thấy cảnh tượng như vậy đều sợ đến ngây người.
Hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, nhưng cũng không gây kinh sợ bằng cảnh tượng ngay trước mắt này.
Phụ hoàng “ăn” mất ngũ đệ rồi.
Trong một loạt tiếng nhai nuốt khiến da đầu người ta run lên, phụ hoàng quay đầu sang, đôi mắt đỏ tươi đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
“Đừng mà…”
Trong lúc nhất thời, hồn phách của hai người đều bay lên, xoay người bỏ chạy.
Trên người Triệu Dịch bay ra hai màn sương dày bọc kín lấy hai người, chỉ khoảng nửa khắc, ở đó chỉ còn lại hai bộ y phục.
Ba vị hoàng tử của Đại Chu bị giết sạch.
Hai màn sương dày trở lại trên người Triệu Dịch, sức mạnh trong cơ thể hắn không ngừng tăng lên, trong nháy mắt đã đến cấp bậc nhất phẩm đỉnh phong.
Cách đó không xa, vài vị cựu thần nhìn thấy cảnh tượng này, khiếp sợ đã lên đến tột đỉnh.
Không ngờ hoàng thượng đã biến thành một con quái vật.
Chỉ thấy trên người hắn lại một lần nữa xuất hiện một màn sương dày, nhào về phía Phan Thần.
Vài vị đại thần kinh hô: “Cẩn thận!”
Phan Thần cảm ứng được điệt ngoại tôn đột nhiên chết đi, ngay sau đó hai người khác cũng đã chết, mà khí tức của hoàng đế lại tăng vọt.
Trong một giây ngắn ngủi, hoàng đế đã từ một người bình thường không hề có tu vi gì biến thành tu vi nhất phẩm đỉnh phong.
Quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng hiện giờ toàn bộ lực chú ý của Phan Thần đều đặt ở trên người Cố Dương, vốn không cách nào phân tâm.
Vào lúc này Cố Dương đang thân hóa phượng hoàng, phun ra một ngọn lửa màu vàng, mang đến cho hắn cảm thấy một uy hiếp trước nay chưa từng có.
Một khi phân tâm, hắn sẽ chết không có chỗ chôn.
Chiêu thức thứ bảy của “Diệt Thần Cửu Thức”, Thôn Thiên thức!
Hắn bổ ra một đao, phía trước xuất hiện một lốc xoáy màu đen giống như một hố đen, nguyên khí trời đất đang rót vào trong đó.
Tu vi Pháp Lực cảnh của hắn cộng thêm với Diệt Thần đao trong tay, uy lực của một chiêu này đâu chỉ mạnh hơn trăm ngàn lần chiêu lúc trước Cố Dương đã thi triển.
Ngọn lửa màu vàng không có gì không đốt này lại không nhanh không chậm bay vào trong lốc xoáy màu đen.
Trong nháy mắt, toàn thân thanh Diệt Thần đao kia đã trở nên đỏ bừng, giống như muốn hòa tan vậy.
Trong thân thể Phan Thần cũng bốc lên một ngọn lửa màu vàng, y phục, lông tóc trên người lập tức bị đốt cháy không còn lại gì, làn da bị cháy đen.
Hắn đánh đổi bằng việc mình bị trọng thương, cuối cùng cũng đỡ được một luồng Phượng Hoàng thần diễm kia.
Bên kia, Cố Dương đã không cách nào giữ được được hình thái phượng hoàng nữa, khôi phục về hình người.
Một luồng Phượng Hoàng thần diễm đã tiêu hao hết tất cả sức mạnh huyết mạch phượng hoàng trong cơ thể hắn, không dùng mười mấy năm thời gian thì khó có thể khôi phục lại.
Cố Dương đang chuẩn bị thừa dịp hắn trọng thương, muốn lấy mạng hắn, chỉ thấy một màn sương dày xuất hiện sau lưng đối phương, bao trùm lấy đối phương.