Ngoài ngôi nhà, La Ngọc Long đang đứng ở đó, giải thích: “Nhị thúc tổ, ta thật sự không biết hai người kia đến vì Thiên Phương sơn …”
Nam tử trong nhà thản nhiên nói: “Người do ngươi mang về Tề châu, nếu không như thế, sao bọn họ có thể nghênh ngang đến Thiên Phương sơn được?”
Trong lòng La Ngọc Long không ngừng kêu khổ, mắng Cố Dương thậm tệ.
Hắn sớm biết người này cố tình muốn đến Tề gia nhất định không có ý tốt lành gì rồi.
Nhưng hắn lại không thể ngờ rằng đối phương đến vì Thiên Phương sơn.
Thiên Phương sơn là cấm địa của La gia, hiện giờ là do vị nhị thúc tổ này phụ trách trông coi.
Ai ngờ lại để người kia xông vào, nếu chỉ như thế thôi còn không đến nỗi, mấu chốt là sau khi hai người kia tiến vào trong phạm vi của Thiên Phương sơn lại biến mất không thấy gì nữa.
Chuyện đó nói lên điều gì?
La Ngọc Long cũng là nhân vật mấu chốt của La gia, đương nhiên biết Thiên Phương sơn có ý nghĩa như thế nào đối với La gia.
Hai trăm năm trước, La gia xuất hiện một vị Bất Lậu cảnh đỉnh phong. Trên điển tịch Thượng Cổ ghi lại, bọn họ tra ra được Thiên Phương sơn có một lối đi thông đến thế giới động thiên.
Vì vậy đã hao hết tâm tư làm ra một món dị bảo Thượng Cổ là tinh thoa phá giới, thành công tiến vào trong thế giới động thiên kia.
Ai ngờ vị Bất Lậu cảnh đỉnh phong kia lại một đi không trở lại.
Đây là một tổn thất cực lớn đối với La gia.
Từ đó về sau, Thiên Phương sơn đã thành cấm địa của La gia, đặc biệt do một vị cường giả Pháp Lực cảnh trông coi.
Hiện giờ lại có người xông vào Thiên Phương sơn, có khả năng đã đi vào trong thế giới động thiên.
Hai người kia lại do hắn mang về Tề châu.
La Ngọc Long biết bản thân mình xui xẻo là chuyện nhỏ, vị nhị thúc tổ này đã nổi danh là không để ý đến tình cảm và thể diện.
Mấu chốt là tu vi của hắn không bằng người ta, bối phận không bằng người ta, nên chỉ có thể nghe người ta dạy dỗ.
Nếu hắn đường đường là Pháp Lực cảnh, nào phải chịu cơn tức như vậy chứ!
Trong lòng hắn hận làm sao.
Đúng lúc này, La Ngọc Long cảm ứng được một dao động kỳ dị, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy không gian xuất hiện một đường sóng gợn kỳ lạ, hai bóng người bay ra từ trong đó.
La Ngọc Long lớn tiếng kêu lên: “Mau nhìn xem, bọn họ đi ra kìa.”
La Diệu Vũ ngồi trong nhà ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt như lôi điện, lạnh lùng nói: “Đi, bắt lấy hai người này.”
La Ngọc Long thầm kêu khổ, nào dám đi chịu chết, bèn nhỏ giọng nói: “Ta… Ta không đánh lại bọn họ.”
“Phế vật!”
Ánh mắt La Diệu Vũ tỏ vẻ ghét bỏ, rõ ràng đứa con cháu này có thiên phú tuyệt đỉnh, nhưng lại nhát như chuột.
Nếu không vì thế, thành tựu của hắn tuyệt đối không chỉ có như vậy.
Trước kia trên dưới La gia đã từng ký thác kỳ vọng vào hắn, nhưng biểu hiện của hắn thật sự khiến cho người ta thất vọng.
Cho dù đột phá đến Pháp Lực cảnh vẫn không có tiền đồ như vậy.
La Diệu Vũ lạnh lùng nói: “Đây là Thiên Phương sơn, là địa bàn của La gia chúng ta, việc gì phải sợ hãi một tên Kim Thân cảnh và một tên Pháp Lực cảnh căn nguyên bị hao tổn chứ?”
La Ngọc Long nghe được mà mồ hôi đầy đầu, cúi đầu, không dám lên tiếng trả lời.
Vị nhị thúc tổ này sống trong thời đại La gia huy hoàng nhất, lúc đó La gia có hai vị Bất Lậu cảnh, tuyệt đối không hề kém Vũ gia đang cực kỳ hưng thịnh.
Hắn chính là trưởng tôn của vị cường giả Bất Lậu cảnh bị thất lạc ở thế giới động thiên kia, vẫn luôn tự cao tự đại.
Sau này, gia gia của hắn một đi không trở lại.
Mất đi vị cường giả này, La gia đã trượt xuống khỏi đỉnh cao nhất, cuối cùng không cách nào để tranh đấu với Vũ gia được nữa, cộng thêm việc kẻ địch mạnh của gia tộc vẫn luôn áp sát từng bước, hai trăm năm qua La gia vẫn luôn rất khiêm nhường.
Mười tám năm trước, trong trận chiến của Vũ gia, La gia không hề tham gia.
Người đã từng trải qua thời kỳ huy hoàng nhất của La gia như La Diệu Vũ thì cực kỳ coi trọng đến thanh danh của La gia.
…
“Nhìn cho kỹ.”
La Diệu Vũ nâng tay lên, trên mặt đất xuất hiện từng cột sáng, không ngừng kéo lên trên, sau đó đan vào nhau.
Đây chính là cấm chế thiên la địa võng mà La gia đã tiêu tốn hai trăm năm để thiết lập ở Thiên Phương sơn.
Đây là trận pháp độc đáo do La gia sáng tạo ra, phần lớn trận pháp lưu truyền từ thời Thượng Cổ đã mất đi hiệu lực, số lượng còn có thể sử dụng vô cùng ít ỏi, cho nên một vị tổ tiên nào đó của La gia đã kết hợp vài trận pháp vẫn còn tồn tại đương thời để sáng tạo ra thiên la địa võng này.
Uy lực lớn đủ để vây khốn cường giả Pháp Lực cảnh.
Khuyết điểm chính là chỉ có Pháp Lực cảnh mới có thể mở ra trận pháp này.
La Diệu Vũ vừa ra tay đã vây khốn hai người kia ở trong đó.
Hắn hét lớn một tiếng: “Nói, các ngươi tiến vào thế giới động thiên kia như thế nào? Nói ra, ta tha cho các ngươi không chết.”
Mấy ngày này hắn vẫn luôn tự mình canh giữ ở đây, mục đích chính là vì vậy.
Chỉ cần có được phương pháp tiến vào thế giới động thiên kia thì có thể vào trong đó đón gia gia về, khiến La gia một lần nữa khôi phục huy hoàng ngày xưa!
La Diệu Vũ vẫn luôn tin tưởng vững chắc rằng với thực lực của gia gia hắn, thêm với hai món chí bảo mang theo trên người, cho dù gặp phải Thiên Nhân vẫn đủ sức để toàn thân mà lui.
Cho nên hắn nhất định đang bị nhốt ở đâu đó hoặc là không tìm được phương pháp rời khỏi thế giới động thiên.
…
Nhưng đúng vào lúc này, một bóng đen bay ra từ hư không, lập tức chạy khỏi thiên la địa võng, khí thế còn dư lại không hề yếu bớt đi, bay thẳng về phía La Diệu Vũ.
“Cái gì?”
La Diệu Vũ lấy làm kinh hãi, rốt cuộc kia là thứ gì, ngay cả thiên la địa võng cũng không trói được nó?
Nhìn kỹ, bóng tròn kia không ngừng vặn vẹo, nhanh chóng cấu thành một đầu người, biểu cảm trên mặt là vẻ oán độc thù hận.
Chỉ một thoáng, hắn cảm thấy suy nghĩ ong lên một tiếng.
Bực tức, phẫn nộ, oán khí… đã đè nén trong lòng suốt từ năm đó giống như núi lửa bùng nổ rồi nổ tung trong lòng, ánh mắt thoáng cái trở nên đỏ bừng.
Gương mặt vốn anh tuấn phi phàm lại nổi lên từng đường gân xanh, trở nên vô cùng dữ tợn.
“Giết!”
La Diệu Vũ nắm chặt kiếm trong tay, chém về phía cái đầu này!