Phải biết rằng khi đó hắn mới vừa đến Pháp Lực nhất trọng thiên mà thôi.
Mấy tháng ngắn ngủi đã từ Pháp Lực nhất trọng thiên đến Bất Lậu cảnh, trở thành một trong những cường giả cao nhất thế giới này.
Tốc độ như vậy thật sự không thể tưởng tượng nổi tới cực điểm.
Nguy rồi!
Đột nhiên nàng ý thức được mục đích Cố Dương đến Sở gia làm gì, sắc mặt lập tức trắng bệch. Tin đồn giữa Cố Dương và Sở Tích Nguyệt đã sớm truyền khắp thiên hạ.
Trên dưới Sở gia đều biết chuyện này, nếu không nhờ Tích Nguyệt cầu tình, lấy phong cách làm việc của Sở Tiêu đã sớm phái người đi giết hắn, miễn phá hủy kế lớn của gia tộc.
Theo tu vi của Cố Dương càng ngày càng cao, không lâu trước đó đã đến Pháp Lực tam trọng thiên. Trong Sở gia còn tiến hành một lần bàn bạc.
Nhưng mà kết quả của lần bàn bạc đó vẫn quyết định gả Tích Nguyệt đến Tần gia.
So với việc đắc tội một Pháp Lực tam trọng thiên, đương nhiên Minh Nguyệt đao càng quan trọng hơn.
Thêm với nhân vật như Cố Dương sẽ vì một nữ tử Phàm cảnh đồng thời đắc tội hai nhà Tần Sở sao?
Tất cả mọi người cảm thấy sẽ không.
Nhưng mà cho dù là ai đều không ngờ tới trong thời gian ngắn như vậy mà Cố Dương đã đột phá đến Bất Lậu cảnh rồi.
Càng khiến cho người ta không thể nào tưởng tượng được chính là hắn thật sự đã tìm đến cửa, khí thế ngập trời, cho dù có lão tổ che chở thì nàng vẫn cảm thấy tay chân như nhũn ra.
Cố Dương?
Lão bà vừa nghe được cái tên này, tròng mắt hơi nheo lại, không lâu trước đây nàng đã nghe được cái tên này từ chỗ Tích Nguyệt.
“Ngươi chính là Cố Dương? Đúng là hậu sinh khả úy!”
Đại viện Sở gia, một đám tiểu bối trẻ tuổi tụ tập với nhau bàn về hôn sự của Sở Tích Nguyệt và Tần Thượng.
Có người tức giận bất bình, cảm thấy gia chủ tương lai của Sở gia gả vào Tần gia là nhục nhã rất lớn.
Có người lý trí bình tĩnh, cảm thấy hy sinh một người có thể đổi về chí bảo Minh Nguyệt đao hoàn toàn đáng giá. Lại nói hiện giờ Tần gia thế lớn, có thể hòa dịu quan hệ với Tần gia là một chuyện tốt.
Người hai phái tranh luận không thôi, chỉ trích lẫn nhau.
Nhưng mà cho dù là người của phái nào thì đều đồng tình và tiếc hận cho sự hy sinh của Sở Tích Nguyệt.
Mọi người đều biết Sở Tích Nguyệt từng có một đoạn tình với Cố Dương, nhưng mà nàng vì gia tộc, lựa chọn gả vào Tần gia.
Cố Dương là ai chứ?
Hơn hai mươi tuổi, Pháp Lực tam trọng thiên!
Từ xưa đến nay chưa từng xuất hiện nhân vật nghịch thiên như vậy.
Lâm Thiên Nhất, Viện trưởng Văn viện, Tần Vũ gì đó… Những kỳ tài tuyệt thế của thế hệ trước đều ảm đạm phai màu khi ở trước mặt nam nhân này.
Khi ba vị kia hai mươi tuổi, có vị nào có được thành tựu như vậy chứ?
Chứ đừng nói tới chiến tích huy hoàng tới cực điểm của Cố Dương, nhất phẩm chém Thần Thông, Kim Thân chém Pháp Lực, quả thật giống như giỡn chơi.
Có thể nói chưa từng có ai, về sau đoán chừng cũng sẽ không có ai.
Trong rất nhiều người trẻ tuổi hiện giờ ở Đại Chu, hắn chính là một tồn tại giống như thần.
Sở Tích Nguyệt vì gia tộc mà bỏ qua nam nhân như vậy, cho dù là ai đều vì vậy mà thương tiếc.
Đương nhiên, có người tiếc hận cũng có người vui sướng khi người khác gặp họa.
Sở Tích Vũ chính là một trong số đó.
Nàng là đường muội của Sở Tích Nguyệt, từ nhỏ đến lớn đều sống dưới vòng hào quang của đường tỷ.
Nàng cũng có tư chất tuyệt hảo, trong lứa trẻ tuổi chỉ đứng sau Sở Tích Nguyệt, xếp hạng thứ mười mấy trên Tiềm Long bảng.
Nhưng mà chênh lệch như vậy khiến cho nàng vô duyên với vị trí gia chủ.
Tướng mạo cũng xinh đẹp, tự nhận không kém hơn bất cứ kẻ nào, nhưng lại không được lên Hồng Nhan bảng. Người ngoài nhìn vào tự nhiên không bằng vị đường tỷ kia.
Bị áp một đầu khắp nơi, có thể nghĩ là biết bực tức trong lòng Sở Tích Vũ.
Kể cả nhân duyên, gặp mặt được lại là nam nhân xuất sắc nhất thời đại này, cường giả Thần Thông cảnh trẻ tuổi nhất từ trước đến nay.
Nên khiến cho nàng sao mà không hâm mộ ghen ghét được.
Vốn tưởng rằng cả đời này nàng đều phải sống dưới bóng mờ của Sở Tích Nguyệt.
Không nghĩ tới xuất hiện bước ngoặt, Tần gia lấy Minh Nguyệt đao làm sính lễ, cầu hôn Sở Tích Nguyệt, đây là điều kiện Sở gia không cách nào cự tuyệt được.
Khi Sở Tích Vũ biết tin tức này, quả thật khó có thể tin.
Tần gia vì cưới Sở Tích Nguyệt mà lấy Minh Nguyệt đao làm sính lễ, đó chính là thần binh tuyệt thế.
Vì cái gì?
Dựa vào cái gì mà chỗ tốt đều để nàng chiếm?
Dựa vào cái gì mà nàng có thể tụ tập ngàn vạn cưng chiều lên người?
Sở Tích Vũ ghen tỵ đến độ sắp nổi điên.
Nàng nghĩ mãi mà không rõ, mình rốt cuộc thua kém cái gì?
Tin tức duy nhất có thể khiến cho nàng cao hứng chính là chuyện Sở Tích Nguyệt và Cố Dương chia tay.
Đột nhiên, một khí tức khủng bố xuất hiện ở trên không Sở gia, ép tới khiến người ở đây đều thiếu chút nữa quỳ sấp trên mặt đất.
Ngay sau đó lão tổ tông hiện thân, áp lực này mới biến mất.
Sở Tích Vũ đang nghi ngờ, chợt nghe thấy một tiếng thét kinh hãi, “Cố Dương!”
Cố Dương?
Tên này quả thật như sấm bên tai. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng dáng cuồng ngạo bá đạo trên bầu trời kia, khi đối mặt với lão tổ tông mà khí thế không hề thua kém.
Hắn chính là Cố Dương?
Sóng lòng của Sở Tích Vũ nhấp nhô, khó có thể kìm nén.
Nàng đã được nghe rất nhiều sự tích về nam nhân này, không khỏi tò mò, hắn rốt cuộc là hạng người gì.
Hôm nay cuối cùng đã nhìn thấy người thật rồi, trong lòng tự nhiên kích động không thôi.
Không đúng!
Đột nhiên, Sở Tích Vũ phản ứng kịp.
Hôm nay là ngày Tần gia cưới đường tỷ kia.
Hắn vì Sở Tích Nguyệt mà đến!
Tại sao lại là nàng?
Dựa vào cái gì?
Một lần này, trong lòng Sở Tích Vũ triệt để tan vỡ rồi.
…
…
Ánh mắt Cố Dương rơi lên trên thanh đao trong tay lão thái thái, trên thân đao lóe lên tia sáng màu trắng bạc.
Nhìn ánh sáng như nhu hòa, nhưng lại ẩn chứa lực lượng thần kỳ, ngăn cách độ nóng của Phượng Hoàng chân viêm của hắn ở bên ngoài.
Ánh mắt của hắn lạnh như băng, “Đây chính là Minh Nguyệt đao?”
Quả nhiên là một món kỳ bảo, trên tay hắn nhiều thần binh tuyệt thế như vậy, cũng chỉ có Quảng Hàn tiên kiếm có thể so sánh được với thanh đao này.