Đây nhất định là một pháp bảo cấp bậc thuần dương, cực phẩm trong pháp bảo.
“Vì thanh đao này, các ngươi ép buộc Tích Nguyệt gả vào Tần gia?”
Giọng nói lạnh lẽo thấu xương, giống như khiến không khí đều đông đặc lại.
Trong lòng người của Sở gia ở đây không khỏi đều phát lạnh. Đặc biệt là vài vị cường giả Thần Thông cảnh, các nàng đều đoán được nam nhân trước mắt này đã là tồn tại Bất Lậu cảnh.
Đối mặt với lửa giận của một vị cường giả như vậy, mỗi người đều kinh hồn bạt vía.
Thêm với chiến tích huy hoàng liên tiếp đến nay của người này, cho dù lão tổ chắn trước mặt thì các nàng đều vô cùng lo lắng.
Một câu đáp không tốt, chính là tai họa ngập đầu đối với Sở gia.
Vẫn là Sở Tiêu mở miệng nói, “Cố… công tử, việc này xét đến cùng đều là những trưởng bối chúng ta không có tài cán gì. Nhưng mà Tích Nguyệt hy sinh, chịu nhục như vậy đều là vì Sở gia. Nếu công tử thật lòng với nàng, nên lý giải nỗi khổ tâm của nàng mới phải…”
Cố Dương khẽ chớp mi, ánh mắt trở nên nguy hiểm, “Dựa vào cái gì mà đòi nàng hy sinh? Dựa vào cái gì để cho nàng chịu nhục?”
Câu nói này giống như một cây chùy lớn nặng nề nện vào trong lòng Sở Tích Vũ, trước mắt nàng trở nên mơ hồ.
Một khắc này nàng chỉ có hâm mộ đường tỷ kia thật sâu.
Nếu như có một ngày có một nam nhân tình nguyện giữ gìn nàng như vậy, đời này của nàng đều đáng giá.
…
Sở Tiêu thấy dáng vẻ hùng hổ dọa người của Cố Dương cũng chỉ có thể cố nén tức giận, nàng thật sự không muốn kết thù với một vị cường giả Bất Lậu cảnh.
“Cho dù Tần gia muốn kết hôn là ai, nàng đều sẽ chủ động đứng ra, đây là sứ mạng của nàng, muốn trách…”
Cố Dương ngắt lời nàng, “Cho nên, ở trong mắt các ngươi, có thể sử dụng nàng đổi thanh đao này về là một khoản mua bán vô cùng có lời?”
Lúc này, lão tổ Sở gia không nhịn được, trầm giọng nói, “Tiểu tử, việc của Sở gia ta còn chưa tới lượt ngươi vung tay múa chân.”
Nàng tung hoành thiên hạ nhiều năm, sau khi thành tựu Bất Lậu cảnh, bễ nghễ thiên hạ, cho dù bại trong tay Tần Vũ, đều chưa van cầu ai.
Chưa từng bị một tiểu bối châm chọc, trào phúng ngay mặt như thế?
Không trực tiếp ra tay đã coi như khách khí rồi.
Cố Dương nhìn nàng, đột nhiên nở nụ cười, “Ngươi đánh không lại Tần Vũ, chỉ có thể tạm nhân nhượng vì lợi ích chung. Sau này hy vọng các ngươi có thể phát huy ra truyền thống vinh quang như vậy, ở trước mặt ta cũng tạm nhân nhượng vì lợi ích chung.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của người Sở gia ở đây đều thay đổi.
“Làm càn!”
Lão tổ Sở gia đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Bỗng nhiên, báo động trong lòng nàng vang lên, pháp lực trong cơ thể tuôn về phía Minh Nguyệt đao trong tay, vầng trăng sáng trên đầu càng thêm sáng ngời.
Khoảnh khắc sau đó, một bàn tay phá mở quầng sáng màu bạc bên người nàng, không hề trở ngại gì duỗi đến trước mặt nàng, dùng ba ngón tay nắm lấy mũi Minh Nguyệt đao.
Chuyện này sao có thể chứ.
Trong lòng nàng hoảng sợ một trận.
Minh Nguyệt đao chính là pháp bảo cấp bậc thuần dương, giữ lại một ít uy lực của bản thân pháp bảo. Ánh trăng màu bạc kia đủ để ngăn cản tất cả công kích.
Năm đó kể cả Tần Vũ cũng phải hao hết khí lực mới phá vỡ được phòng ngự của ánh trăng.
Nam tử trước mắt này lại dùng tay xuyên qua tầng ánh trăng màu bạc kia.
Cho dù tu vi của nàng không phải ở đỉnh phong kỳ, nhưng không thể như vậy đi?
Không tốt!
Nàng ý thức được Cố Dương định cướp Minh Nguyệt đao này, đang định liều mạng.
Minh Nguyệt đao bị Tần Vũ cướp đi năm trăm năm rồi, nàng mới vừa mất mà được lại, tuyệt đối không cho phép nó lại bị người cướp đi.
Đúng lúc này, trong mắt nàng lóe lên một tia sáng màu vàng, trong lúc hoảng hốt, trên tay nới lỏng, Minh Nguyệt đao đã bị cướp đi.
Chờ khi nàng tỉnh táo lại, nhìn thấy Cố Dương quay về vị trí ban đầu, trong tay đang cầm Minh Nguyệt đao.
Nàng gắt gao nhìn chằm chằm vào nam tử trẻ tuổi quá mức kia, trong mắt có kinh hãi, hoảng sợ, phẫn nộ, thậm chí có một chút tuyệt vọng.
Đây là thực lực khủng bố cỡ nào?
Dễ dàng cướp Minh Nguyệt đao khỏi tay nàng.
Mới vừa rồi, nếu như hắn định giết nàng, nàng đều không biết mình chết như thế nào.
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.
Người của Sở gia ở đây đều vẻ mặt dại ra.
Các nàng hoàn toàn không thấy rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy hoa mắt, Minh Nguyệt đao trong tay lão tổ đã đến trên tay Cố Dương.
Nhưng có một điểm tất cả mọi người đều rõ ràng, đó là lão tổ không chịu nổi một chiêu ở trước mặt nam nhân này.
“Trong mắt ta, các ngươi cộng lại đều không bằng một sợi tóc của Tích Nguyệt. Nếu như về sau các ngươi còn dám dùng đạo đức để bắt cóc, ép nàng làm chuyện nàng không muốn, ta sẽ khiến các ngươi hối hận vì sinh ra trên thế giới này.”
Giọng Cố Dương vang lên bên tai từng người Sở gia, chấn đến lỗ tai các nàng ong ong, cực kỳ thống khổ.
Sau đó, hắn mang theo Minh Nguyệt đao, xoay người mà đi.
Để lại đám người Sở gia vẻ mặt dại ra, thật lâu không hồi phục tinh thần lại từ trong sự thật lão tổ tông bị đánh bại dễ dàng.
Trong không gian tĩnh mịch, lão tổ Sở gia đột nhiên phun ra một ngụm máu ngay tại chỗ, người từ trên không trung ngã xuống.
“Lão tổ tông…”
Nhất thời hiện trường rối loạn.
…
Cố Dương đã bay ra ngoài hơn mười dặm, vẫn dùng thần thông Thiên Thị Địa Thính lưu ý tình huống bên chỗ Sở gia.
Hắn nhìn thấy dáng vẻ lão thái thái kia hộc máu, không khỏi lắc đầu, còn là người từng trải đấy, năng lực thừa nhận kém như vậy, thảo nào năm đó lại thất bại thảm hại như vậy ở dưới tay Tần Vũ.
Mới vừa rồi hắn chỉ đoạt Minh Nguyệt đao thôi, không làm thịt nàng ngay tại chỗ đã xem như khách khí. Hoàn toàn vì nể mặt Sở Tích Nguyệt.
Tất cả những thế gia này đều là hạng người bắt nạt kẻ yếu, ngoài mạnh trong yếu.
Ở trước mặt kẻ yếu thì bày ra dáng vẻ ta đây thế gia ngàn năm.
Khi đối mặt với cường giả không cách nào địch nổi thì lại chỉ có thể chịu nhục. Giống như khi đối mặt với Tần gia.
Cho nên hắn quyết định cho các nàng biết tay một chút, miễn cho về sau các nàng lại giở trò mèo gì.
Vừa rồi hắn đoạt lấy Minh Nguyệt đao chính là vì dọa sợ.
Tin tưởng một lần này đủ để cho các nàng một giáo huấn cả đời khó quên