Trên dưới Tần gia đều biết ngày này không xa rồi.
Lúc này, hơn mười vị Thần Thông cảnh dưới trướng Tần gia tụ tập trong phòng.
Người ngồi ở trên chủ vị là Tần Quang nhân vật số hai ở Tần gia, Pháp Lực tam trọng thiên. Hắn là trưởng tử của Tần Vũ, tương đương với hoàng thái tử trong tập đoàn nho nhỏ này.
Tần Vũ không ở đây thì lấy hắn làm chủ.
“Hôm nay cho gọi mọi người đến đây là vì có chuyện quan trọng thương lượng.”
Trong đại đường chỉ có giọng nói của một mình hắn, những người khác đều im lặng lắng nghe.
Ánh mắt của Tần Quang đảo qua mọi người, khi quét qua người đầu tiên ở bên phải thì dừng lại nửa giây, tiếp tục nói, “Bên chỗ thảo nguyên có tin tức truyền đến, nói trong Man tộc lại xuất hiện một vị Thiên Nhân.”
Lời này vừa nói ra, ở đây lập tức ồn ào lên.
Đây là một tin tức vô cùng nổ mạnh.
Trong Man tộc nhiều hơn một vị Thiên Nhân có ý nghĩa rằng lực lượng cao tầng ở thảo nguyên đã cùng trên một hàng ngang với Đại Chu, thậm chí còn chiếm ưu thế.
Với lòng lang dạ thú của Man tộc, bước tiếp theo nhất định sẽ xâm chiếm Đại Chu.
Thiên hạ sắp đại loạn.
Đây là cơ hội ngàn năm một thuở của Tần gia.
Tốt nhất là Man tộc trên thảo nguyên và Đại Chu làm thành kết cục hai bên đều thiệt hại.
Trong mắt không ít người đã hưng phấn lên.
Nhưng mà cho dù như vậy nhưng không có ai mở miệng nói chuyện. Có thể thấy được quy củ sâm nghiêm của Tần gia.
Tần Quang chờ bọn họ tiêu hóa xong tin tức này, nhìn sang nam tử ở bên phải, “Liễu sư đệ, ngươi thấy như thế nào?”
Xoẹt một cái, ánh mắt của tất cả mọi người đều ném về phía nam tử áo đen ngồi ở bên phải.
Liễu sư đệ tên là Liễu Chính, trông thật trẻ tuổi, xuất thân võ quán, là đệ tử khác họ đầu tiên bái lão tổ Tần gia làm sư phụ. Được hệ thống võ quán coi là đại sư huynh.
Hắn cũng có tu vi Pháp Lực tam trọng thiên, tư chất như vậy, đưa mắt khắp thiên hạ cũng coi là một nhóm cao nhất kia. Kể cả Tần Quang đều phải coi trọng ý kiến của hắn.
Ánh mắt Liễu Chính hơi ngưng trọng, nói, “Đây không phải là chuyện tốt lành gì. Man tộc thảo nguyên là hạng người hổ lang, nếu như Đại Chu thất bại, vậy gót sắt của thảo nguyên sẽ xâm chiếm Thần Châu, trăm triệu con dân sinh linh đồ thán.”
“Lùi một bước mà nói, nếu như hai vị cường giả Thiên Nhân của thảo nguyên đánh chết Lạc vương và Viện trưởng Văn viện, ngày sau sư tôn một thân một mình chống lại đối phương như thế nào?”
Lời này giống như một chậu nước lạnh dội vào đầu, vài người mới vừa suy nghĩ nóng lên đến lúc này mới nghĩ đến quan hệ lợi hại trong đó.
Tần Quang không ngoài ý muốn, hiển hiên hắn đã sớm nghĩ tương tự như vậy, “Ý tứ của Liễu sư đệ là định liên thủ với Triệu gia?”
Lời này vừa nói ra, ở đây nhất thời ồ lên.
Tất cả mọi người ở đây coi Triệu gia là quân địch, lấy lật đổ thống trị của Triệu gia làm mục tiêu cuối cùng. Nhưng dù thế nào đều không nghĩ đến có một ngày phải liên thủ với Triệu gia.
Trong khoảng thời gian ngắn thật sự khó có thể chấp nhận được chuyện như vậy.
Liễu Chính trầm giọng nói, “Chuyện lớn như vậy, vẫn phải chờ sư tôn quyết định.”
Lời này vừa ra, cảm xúc của mọi người cũng ổn định lại.
Đúng vậy, chuyện lớn như thế, cũng chỉ có lão tổ mới có thể đưa ra quyết định. Đến lúc đó, lão tổ hạ lệnh một tiếng, bọn họ nghe theo là được.
Ánh mắt Tần Quang chợt lóe lên, vừa định nói điều gì, đột nhiên biến sắc, thất thanh nói, “Bất Lậu cảnh?”
Liễu Chính cũng cảm ứng được khí tức kinh khủng trên bầu trời, sắc mặt đồng thời thay đổi.
Vèo vèo hai tiếng, hai người gần như đồng thời biến mất tại chỗ, một giây sau đã xuất hiện ở trên không Tần phủ.
Hai người sóng vai mà đứng, như gặp địch mạnh nhìn tên nam tử áo lam đang đứng cách đó không xa.
Bất Lậu cảnh chính là tồn tại đỉnh cao ở thế giới này, cho dù là ai đều không dám xem thường.
Nhưng mà nam tử trước mắt này không giống với cường giả Bất Lậu cảnh mà bọn họ đã biết.
Từ đâu lại xuất hiện mọt cường giả cấp bậc như vậy?
Không đúng, người này khá quen mặt, nhất định đã từng gặp ở đâu đó!
Tần Quang cảm thấy hơi quen thuộc, khi đang nghĩ thì chợt nghe thấy giọng một nữ nhân, “Cố Dương!”
Lại là hắn?
Trong đầu Tần Quang ầm ầm.
Trong khoảng thời gian gần đây, hắn đã từng nghe cái tên Cố Dương này không biết bao nhiêu lần.
Mấy tháng trước, khi Cố Dương đột phá đến Pháp Lực cảnh, hắn đã thành nhân vật mà mỗi một thế lực không bỏ qua được.
Về phần tư liệu kỹ càng về người này đã được đặt đến trước mặt lãnh đạo cấp cao của mỗi một thế lực.
Mà khi người này có được thực lực Pháp Lực tam trọng thiên, đi lên hạng nhất Tông Sư bảng, kể cả Tần Quang đều không thể bỏ qua người này được.
Hạng nhất Tông Sư bảng, đó là người đệ nhất chỉ dưới Bất Lậu cảnh.
Hôm đó, tình báo kỹ càng về quan hệ giữa Cố Dương và Sở Tích nguyệt cũng được giao đến chỗ hắn.
Tần Quang cũng đã dự tính, Cố Dương có thể sẽ xuất hiện trong hôn lễ. Nhìn chung cách thức làm việc của người này thật sự khó có thể nắm bắt được.
Quả nhiên, hắn đã đến rồi!
Nhưng mà cho dù như thế nào thì Tần Quang đều không thể nghĩ ra được, hắn lại đã là Bất Lậu cảnh rồi.
Hắn đột phá đến Pháp Lực cảnh chẳng phải là chuyện của mấy tháng trước sao?
Làm sao có thể nhanh như vậy được?
Tần Quang quả thật muốn hoài nghi nhân sinh rồi.
Hắn và Liễu Chính đã là Pháp Lực tam trọng thiên từ một trăm năm mươi năm trước, cho đến nay vẫn chưa thể tu thành thân thể Bất Lậu.
Người ta thì trong mấy tháng ngắn ngủi đã vượt qua rồi.
Điều này làm sao không khiến hắn rung động được?
Liễu Chính ở bên cạnh cũng biết đây là kẻ địch đáng sợ nhất mà mình phải đối mặt kể từ khi chào đời cho đến nay. Thân thể căng chặt.
“Ta đã tới trễ.”
Chỉ thấy Cố Dương rơi xuống trước kiệu hoa, ôm tân nương tử hôm nay sẽ gả vào Tần gia vào trong lòng.
Trong lòng Liễu Chính trầm xuống, biết đã không còn đường cứu vãn vị cường giả Bất Lậu cảnh này nữa.
Từ trước đến nay sư tôn rất xem trọng thể diện của Tần gia. Hiện giờ bị người bắt nạt đến tận cửa, trước mặt phần lớn khách mời định cướp thê tử của thiếu chủ Tần gia đi.
Nếu như mặc kệ cho Cố Dương dẫn người đi, như vậy Tần gia sẽ trở thành trò cười khắp thiên hạ. Đó là chuyện sư tôn không cách nào tha thứ được.