“Trảm Thần!”
Viện trưởng đang gấp gáp chạy đến nhìn thấy một kiếm này của Cố Dương, không khỏi vì nó mà thay đổi sắc mặt.
Cố Dương thế mà lại đã luyện thành chiêu thức thứ hai của “Trảm Huyền kiếm pháp” rồi!
“Trảm Huyền kiếm pháp” vốn thuộc về kiếm pháp tiên giai, chỉ có tiên giai mới có thể nắm giữ được, đề cập đến phần đạo uẩn. Dưới tiên giai, đừng nói đến lĩnh ngộ, nhìn đều không hiểu được.
Bản thân hắn là kỳ tài tuyệt thế về phương diện kiếm đạo, ở trong kỳ ngộ lần nào đó chiếm được truyền thừa của môn kiếm pháp này. Trước khi đến Thiên Nhân cũng chỉ miễn cưỡng tu thành chiêu thức đầu tiên Trảm Nguyên.
Sau khi bước vào Thiên Nhân cảnh rồi mới nắm giữ được chiêu thức thứ hai Trảm Thần.
Hắn đã dựa vào chiêu thức này, lấy tu vi Thiên Nhân sơ cảnh diệt sát phân thân kẻ kia của Xích Minh thiên là đại năng Thượng Cổ. Sáng tạo ra một kỳ tích khó có thể lặp lại được.
Tự nhiên không cần nói nhiều về uy lực mạnh của môn kiếm pháp này.
Nhưng mà kiếm pháp có uy lực càng mạnh thì bậc cửa của nó cũng càng cao.
Vấn đề lớn nhất của “Trảm Huyền kiếm pháp” này chính là nếu như không có kiếm pháp nhập môn đặt nền trước, vừa khởi đầu đã là độ khó khăn nhất.
Mấy trăm năm qua, hắn vẫn luôn muốn tìm một truyền nhân có thể kế thừa “Trảm Huyền kiếm pháp”.
Vì thế hắn bỏ bao công sức sáng chế ra một chiêu thức Trảm Nguyên bản đơn giản nhất, đặt trong Trích Tinh các của Văn viện, mặc kệ người trong thiên hạ quan sát lĩnh ngộ, không câu nệ xuất thân bối cảnh, cho dù là hạng người tâm địa xấu xa, người trong ma đạo đều có thể đi học.
Đều vì môn kiếm pháp này quá khó khăn.
Trong Văn viện tụ tập tinh anh, tập hợp thiên tài, lại không một ai có thể lĩnh ngộ được một chiêu thức này.
Tình huống khi đó của hắn cực kỳ hỏng bét, Xích Minh thiên tôn vẫn đang như hổ rình mồi, vết thương trên người hắn lại không cách nào khôi phục, nhiều nhất chỉ có thể đánh ra một kiếm để uy hiếp.
Hắn tuyệt đối không thể khiến “Trảm Huyền kiếm pháp” bị thất truyền, bằng không, toàn bộ nhân gian không còn ai có thể chống lại Xích Minh thiên tôn.
Cho nên hắn chỉ có thể bỏ qua quan điểm môn phái riêng, tuyển chọn truyền nhân trong toàn thiên hạ, cho dù là đệ tử môn phái khác đều không có vấn đề gì cả.
Mặc dù đã qua nhiều năm như vậy, các đại thế gia, mấy đại môn phái, còn có nhân vật xuất sắc nhất khắp thiên hạ gần như đã đến Trích Tinh các, nhưng vẫn không một ai có thể lĩnh ngộ được chiêu thức kia.
Theo bố cục của Xích Minh thiên tôn bày ra, thế lực các phương diện đều phát động lên. Hắn biết nó muốn ra tay với mình, cho nên quyết đoán truyền “Trảm Huyền kiếm pháp” cho Cố Dương.
Qua nhiều năm như vậy, hắn từng gặp được vô số thiên tài, Tần Vũ cũng được, Vũ Thắng Thiên cũng thế, còn có mấy vị của Trần gia, Lâm gia, kiếm cung kia, hắn đều có thể nhìn thấy cực hạn của bọn họ.
Mấy năm qua, nhân vật có hy vọng trở thành Thiên Nhân nhất ở Thần Châu, thành tựu tương lai, hơn phân nửa không cách nào vượt qua hắn được.
Chỉ có tiểu tử này là hắn nhìn không thấu.
Nhìn không thấu đó là đánh giá cao nhất.
Hiện giờ xem ra kể từ khi chào đời cho đến nay, đây có lẽ là quyết định chính xác nhất mà hắn đã làm ra.
Trước khi thành Thiên Nhân cảnh, Cố Dương có thể tu luyện thanh chiêu thức thứ hai Trảm Thần, còn dùng nó để chém giết một Thiên Tiên từ thời Thượng Cổ sống đến bây giờ.
Đây là kỳ tích cỡ nào.
Cho dù là hắn vào lúc mạnh nhất, có thực lực cao hơn Cố Dương, trong kết cục chắc phải chết vừa rồi cũng không có cách nào cả.
Một tiên thiên linh bảo, một linh bảo Thiên giai đủ để nghiền áp hắn.
Nhưng mà Cố Dương lại làm được, hắn không biết tiểu tử này làm như thế nào. Phá tan giam cầm của tiên thiên linh bảo, lại chống đỡ được công kích của một linh bảo Thiên giai. Sau đó dùng một Trảm Thần, chém giết tại chỗ Thiên Tiên Thượng Cổ kia.
Thứ mà chiêu thức đầu tiên của “Trảm Huyền kiếm pháp” chém là pháp lực tiên nguyên.
Thứ mà chiêu thức thứ hai Trảm Thần chém là nguyên thần.
Cho dù là cường giả cấp bậc Thiên Nhân, nguyên thần đã tu luyện đến thuần dương rồi, không khác gì thân thể. Nếu như bị một chiêu kiếm pháp chuyên dùng để chém nguyên thần này chém trúng, không chết cũng phải bị lột một lớp da.
…
Chiến đấu giữa Cố Dương với Vân Phiêu Miểu gần như quyết định ra thắng bại trong nháy mắt.
Văn Giác và viện trưởng đều phải nhận chấn động vĩ đại, ít nhiều gì thì trong lòng đã có chuẩn bị. Trước đó Cố Dương đã sáng tạo ra chiến tích huy hoàng liên tiếp, đủ loại giết địch vượt cấp.
Tuy rằng chiến tích lần này khoa trương một chút, nhưng nhanh chóng tiếp thu được.
Khi hai người Bích Thủy chân nhân và Thân Bất Lệnh bên chỗ Thủy Nguyệt động thiên nhìn thấy một màn như vậy, quả thật như rơi vào trong mộng, còn cho rằng mình bị trúng huyễn thuật.
Tồn tại khủng bố mơ hồ như Thủy Nguyệt thiên quân kia lại bị một vị Nguyên Anh cấp chém giết?
Lạ lùng, sợ hãi, chấn động…
Hai người đều là tông chủ một tông, ở thế giới này thuộc về nhân vật cao nhất. Lúc này nhìn nam tử Nguyên Anh kỳ kia, trong lòng lại cảm thấy không thể đến gần để nhìn.
Lúc này, nam tử trẻ tuổi kia quay đầu lại, nhìn về phía bọn họ, trên mặt mang theo nụ cười ý vị sâu xa.
Trong lòng hai người đều lạnh run, vèo vèo hai tiếng, không biết dùng bí pháp gì đã biến mất tại chỗ, không thấy tung tích đâu nữa.
…
“Lá gan này còn nhỏ hơn thỏ.”
Cố Dương dọa chạy hai cường giả Hóa Thần, sau đó cảm thấy trong cơ thể trống rỗng.
Một kiếm mới vừa rồi vốn không phải cảnh giới hiện giờ của hắn có thể nắm giữ được, nháy mắt đã tiêu hao hết pháp lực, tinh khí và nguyên thần của hắn. Hắn lúc này suy yếu đến cực điểm.
Bên trong không có một giọt pháp lực, suy yếu đến thiếu chút nữa còn không cầm nổi cả Nhân Hoàng kiếm, trước mắt dần dần biến thành màu đen.
Đã rất lâu rồi hắn không có cảm giác yếu ớt giống như hiện giờ.
Cảm giác đến một người bình thường đều có thể đánh ngã hắn.
Nếu không phải Nhân Hoàng kiếm truyền đến một lực lượng, hắn định xoay người đều không làm được.
[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều dưới đây.]
[…]
Hắn mở hệ thống ra, trực tiếp chọn điều một.
Đây là ban thưởng mà hắn còn chưa lĩnh sau khi sử dụng một lần mô phỏng trước lúc ra tay.