Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng (Bản Dịch Full)

Chương 521 - Chương 521: Chiến Lợi Phẩm (2)

Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng Dịch Full Chương 521: Chiến lợi phẩm (2)

Chính trong lần mô phỏng đó, hắn phát hiện mình thế mà lại đánh chạy Thiên Tiên Thượng Cổ kia, phát hiện thằng cha này có bản chất miệng cọp gan thỏ.

Nhưng mà ở trong mô phỏng, viện trưởng và Văn Giác đều chết hết.

Đừng thấy vị Thiên Tiên Thượng Cổ kia chỉ có thể mượn dùng một tia uy lực của Sơn Hà đồ, người này sử dụng lên quả thật quỷ thần khó lường, cuối cùng sau khi hắn giết người rồi còn nghênh ngang rời đi.

Cho nên sau khi Cố Dương ý thức được mấu chốt của Sơn Hà đồ là Phó Vạn Sinh thì không chút do dự ra tay chém giết.

Cứ như vậy, vị Thiên Tiên Thượng Cổ kia sẽ không cách nào mượn dùng được lực lượng của Sơn Hà đồ.

Quả nhiên, sau khi trừ bỏ chỗ dựa lớn nhất của hắn, Cố Dương dễ dàng chém giết tại chỗ.

Sau khi nhận ban thưởng, pháp lực trong cơ thể hắn lập tức tràn đầy lên, thể lực khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, nguyên thần cũng trở nên no đủ.

Đầy máu sống lại tại chỗ.

Hắn nhìn thoáng qua nhắc nhở trước mắt, [Nhận được năm ngàn điểm năng lượng, số dư trước mắt hai vạn sáu ngàn ba trăm điểm.]

Đường đường Thiên Tiên thượng cổ mà nhỏ mọn như vậy, chỉ cho có năm ngàn điểm. Giống với vị Hóa Thần kỳ mới vừa rồi bị Nhân Hoàng kiếm chém chết.

Nói cách khác, thực lực chân chính của người này thật ra còn kém hơn Phó Vạn Sinh.

Hắn giống như mấy vị Thiên Nhân kia, đều là Thiên Nhân nhất giai. Phó Vạn Sinh chắc thuộc nhị giai.

Thực lực của Thiên Tiên Thượng Cổ kia như vậy, bằng vào một tiên thiên linh bảo và một linh bảo Thiên giai, thế mà lại áp chế được năm vị Thiên Nhân không hề có lực chống cự. Trong đó còn có một vị có cảnh giới cao hơn hắn một giai.

Tiên thiên linh bảo này quá trâu bò rồi.

Cố Dương nghĩ đến đây, nhìn về phía Nhân Hoàng kiếm trong tay, so sánh ra, chí bảo hạng nhất Nhân tộc có danh khí lớn như vậy dường như hơi bị kéo xuống rồi.

“Hừ!”

Đột nhiên trong đầu hắn truyền đến một tiếng hừ lạnh khinh thường, rõ ràng chính là nguyên linh của Nhân Hoàng kiếm đã cảm ứng được suy nghĩ của hắn.

Nó giống như khinh thường giải thích.

A, có bản lĩnh thì đừng phản ứng, đó mới thật sự là cao ngạo lạnh nhạt.

Cố Dương cười nhạo trong lòng.

Vậy nói rõ nguyên linh của Nhân Hoàng kiếm rất để ý đến chuyện đi so sánh nó với tiên thiên linh bảo khác.

Lại nói cũng không biết Nhân Hoàng kiếm có được coi là tiên thiên linh bảo không.

Đang nghĩ, chỉ thấy cái gương trong tay Vân Phiêu Miểu bị một luồng sáng rọi trong suốt bao vây lấy, tự động bay lên.

Cố Dương nhìn, nhưng không ra tay cướp lấy.

Tuy rằng hắn thật sự tham linh bảo này.

Một linh bảo, ít nhất năm ngàn điểm năng lượng, có thể tiến hành mười lần mô phỏng, có thể không tham sao.

Nhưng mà hắn biết sáng rọi trong suốt này chính là chân linh của Phó Vạn Sinh, mới vừa rồi hắn gần như đánh lén giết chết người ta, cuối cùng lại dựa vào chân linh của người ta để giữ chân Vân Phiêu Miểu lại mới có cơ hội một kích giết chết.

Lại còn đoạt linh bảo của người ta, vậy rất không phúc hậu rồi.

Điểm sáng rọi trong suốt này mang theo Vấn Tâm kính lập tức bay vào trong tay Diệp Lăng Ba, sau đó điểm sáng rọi này vờn quanh người nàng vài vòng, lưu luyến không rời bay lên bầu trời, đảo mắt tiêu tán không thấy.

Tay Diệp Lăng Ba cầm Vấn Tâm kính, nhìn lên bầu trời về phía sáng rọi biến mất, ánh mắt hơi phức tạp, nói, “Cám ơn.”

Sau đó nàng đi đến bên cạnh Cố Dương, đưa Vấn Tâm kính cho hắn, nói, “Cho.”

“…”

Cố Dương nhìn tấm gương đồng trong tay nàng, hỏi, “Có ý gì?”

Diệp Lăng Ba thật nghiêm túc nhìn hắn, nói, “Mới vừa rồi ngươi ghen tỵ.”

Không biết nói chuyện thì nói ít đi.

Cố Dương tức giận nói, “Thu lại đi, đó là đưa cho ngươi.”

“Ta không cần.”

Diệp Lăng Ba nhét tấm gương đồng vào trong tay hắn, nói, “Ta có Dao Quang kiếm là đủ rồi.”

Ánh mắt của nàng trong suốt mà thuần túy, hiển nhiên thật lòng. Trong lòng của nàng chỉ chứa được sự tồn tại của kiếm.

Nếu như vậy, ta chỉ có thể cố mà nhận.

Cố Dương cầm tấm gương đồng kia vào trong tay, xúc cảm ôn hòa, lại cảm giác được tấm gương đang khẽ run.

Đây là có chuyện gì?

Hắn hơi kỳ quái, mới vừa rồi tấm gương đồng này vẫn còn bình thường khi ở trong tay Diệp Lăng Ba.

“Đừng ăn ta…”

Một giọng nói nơm nớp lo sợ vang lên trong đầu hắn, nghe giống như một tiểu nữ hài.

Cố Dương ngạc nhiên nói, “Ngươi là nguyên linh của tấm gương này?”

Phương thức câu thông như vậy cũng chỉ có nguyên linh của linh bảo thôi.

Trên tay hắn có vài món linh bảo, khơi thông với chúng nó đều tiến hành như vậy.

Chỉ thấy trên tấm gương đồng hiện lên bóng dáng của một tiểu nữ hài, mặc một chiếc váy màu trắng, chải búi tóc xinh đẹp, trông vẻ tinh xảo xinh xắn.

Lúc này trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại là vẻ trắng bệch, thân thể không kiềm chế được run run, trong mắt toàn là sợ hãi, nhưng lại liều mạng đè nén mình, không dám biểu lộ ra, thật sự đáng thương tội nghiệp đến cực điểm.

Nàng run giọng nói, “Chủ nhân, van cầu ngươi, đừng ăn ta, ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời…”

Cái quỷ gì?

Cố Dương ngơ ngác, theo bản năng sử dụng thần thông của Chúc Long, nhìn kỹ lại, xác định đây không phải là ảo giác.

Tiểu cô nương này thật sự là nguyên linh của tấm gương đồng này. Không phải là huyễn thuật.

Cho đến hiện giờ, nguyên linh của linh bảo mà hắn đã từng gặp được chỉ có của Nhân Hoàng kiếm có hình tượng nhân loại, nhưng lại không hoàn toàn là nhân loại.

Nguyên linh của tấm gương này lại là một tiểu nữ hài.

Điều khiến Cố Dương càng cảm thấy ngạc nhiên hơn là từ trong lời nói của nàng giống như biết trước được kết quả của mình, kêu hắn đừng ăn nàng.

Nạp giá trị cho hệ thống và bị ăn sạch đều không hề khác nhau.

Tấm gương đồng này quả nhiên không đơn giản.

Lúc này, Diệp Lăng Ba ở bên cạnh nói, “Đây là linh bảo Thiên giai, khó có được nguyên linh vẫn còn giữ lại được linh trí như thế. Đáng tiếc, ngươi chưa tới Thiên Nhân cảnh, không cách nào hoàn toàn phát huy được uy lực của nó.”

Viện trưởng và Văn Giác đều đã đến đây, nhìn nguyên linh lộ ra trên tấm gương đồng kia, đều hơi kinh dị.

Hai người đều có linh bảo trong tay, nhưng ở hoàn cảnh nhân gian thì nguyên linh của linh bảo hoặc tiêu tan hoặc yên lặng. Bọn họ chưa từng thấy nguyên linh của linh bảo còn sống.

Đây là lần đầu tiên.

Quả nhiên giống như trong ghi chép lại, nguyên linh của linh bảo có được linh trí cực cao, gần như không có gì khác người bình thường.

Bình Luận (0)
Comment