“Chỉ khi đối mặt với nhân tộc là không cách nào phát huy được lực lượng này, vào thời viễn cổ, Nhân Hoàng chết trong tay kẻ phản bội Nhân tộc. Đến sau khi Phục Hoàng kế vị rồi mới có thể hao phí sức lực luyện chế Cửu Thần đỉnh, vì để tránh giẫm vào vết xe đổ của Nhân Hoàng.”
Cố Dương đột nhiên cảm giác được có vài ánh mắt không có ý tốt bắn từ bên cạnh tới, trong đó ẩn chứa ác ý thật sâu.
Nữ nhân này cũng quá độc ác, đây chẳng phải đang châm ngòi kẻ khác đến giết chết hắn sao?
Lúc này, một người dáng vẻ cung nữ nâng một cái khay đi ra, trên đó là một quả tiên đào chín mọng.
Đây chính là bàn đào tuyệt thế tiên trân trong truyền thuyết!
Khi cung nữ kia bưng bàn đào đến trước mặt Cố Dương, hắn ngửi thấy một mùi thơm ngát sảng khoái, thấm thẳng vào nguyên thần.
Chỉ ngửi một hơi thơi đã cảm thấy rất bổ ích.
Trong nguyên thần sinh ra một khát vọng trước nay chưa từng có, muốn ăn hết quả bàn đào trước mắt này.
Hắn nuốt nước miếng, khống chế luồng xúc động này.
Cứ ăn như vậy, quá mức lãng phí.
Hắn lấy một hộp ngọc từ trong không gian ngự thú ra, đặt quả bàn đào này vào trong đó, sau khi đóng nắp hộp lại lập tức đã ngăn cách được mùi thơm mê người của nó.
Hộp ngọc này là chiến lợi phẩm của hắn, đều đã quên lấy được từ trên người nào rồi. Thứ nhỏ bé như vậy, trong không gian ngự thú của hắn không hề thiếu.
Mấy món đồ không cách nào nạp giá trị, nhưng lại có thể phát huy được công dụng nên hắn lưu lại.
Hộp ngọc này hiển nhiên chuyên môn dùng để đựng một vài thiên tài địa bảo hoặc linh đan diệu dược gì đó.
Cố Dương thu hồi hộp ngọc vào trong không gian ngự thú, khi ánh mắt đảo qua, nhìn thấy trong mắt của không ít người đang ngồi ở đây đều chớp động lên tia sáng, không biết đang đánh chủ ý gì.
Hắn không hề e ngại, người ở chỗ này để cho hắn kiêng kỵ chỉ có ba kẻ của Tam Thánh môn kia thôi.
Nhưng mà các nàng đều là Đại Thánh của Yêu tộc, là kẻ thù không đội trời chung trước kia của Nhân Hoàng kiếm. Nếu như các nàng ra tay thật, lấy tính tình của Nhân Hoàng kiếm, rất có thể sẽ cho hắn mượn lực lượng.
Về phần những người khác…
Hắn ngược lại muốn nhìn xem kẻ nào không có mắt tự đưa mình lên cửa.
Cố Dương nhìn thoáng qua nhắc nhở mới vừa rồi đã hiện ra, [Nhận được hai mảnh nhỏ, số lượng mảnh nhỏ trước mắt: Ba.]
Đây là nhắc nhở xuất hiện sau khi đánh chết Ngọc Lộ thần tướng.
Thật hiển nhiên, đánh chết cường giả Thiên Nhân có thể nhận được mảnh nhỏ.
Không thù không oán, đuổi theo giết người khác, hắn không làm được chuyện này.
Nhưng nếu như người khác tự tới trêu chọc hắn, vậy đừng trách hắn xuống tay vô tình.
…
Lục Anh nhìn dáng vẻ đắc chí vừa lòng của Cố Dương, cho dù nàng đã tu luyện đạo tâm đến trình độ thuần túy trong sáng rồi, nhưng trong lòng vẫn có phần buồn bực.
Một quả bàn đào không là gì với nàng cả.
Nhưng mà quả bàn đào này lại bị tiểu tử này lấy được, khiến trong lòng nàng khó chịu.
Nàng nhàn nhạt nói, “Chúc mừng, đây là bàn đào ba vạn năm, có thể kéo dài tuổi thọ ngàn năm.”
Lập tức nàng nhìn thấy ánh mắt của các Thiên Nhân ngồi ở bên cạnh đều không giống với lúc trước. Trong lòng hơi đắc ý.
Nếu như tiểu tử này ăn bàn đào ngay tại chỗ, nàng cũng không có biện pháp nào cả. Nếu như hắn lựa chọn thu bàn đào vào, ở đây có nhiều người như vậy đều nhìn thấy.
Nàng đều không tin, những người này không sinh tâm tư khác.
Lấy ánh mắt của nàng, có vài người trong đó đã không còn thừa lại bao nhiêu tuổi thọ cả. Bọn họ tuyệt đối không cách nào chống đỡ được hấp dẫn của kéo dài tuổi thọ.
Dưới khốn cảnh tuổi thọ, bọn họ làm ra chuyện gì đều không hề kỳ quái.
Cố Dương nhìn nàng, trong lòng càng thêm chắc chắn, vì một nguyên nhân nào đó hoặc vì bị một kiểu hạn chế nào đó nên nàng không thể giết được hắn trong tiên cung.
Nếu không thì nàng không cần thiết phải nói mấy lời này để châm ngòi cho cường giả Thiên Nhân ở bên cạnh.
Đây là định mượn dao giết người.
Hắn đang định nói gì đó, mặt đất đột nhiên chấn động lên, mặt hồ vốn yên ả ở bên cạnh cũng xuất hiện từng đường sóng gợn.
Ngay sau đó một luồng dao động đáng sợ đã truyền đến từ một hướng khác khiến Cố Dương cảm thấy tim đập nhanh một trận, “Đây là lực lượng gì?”
Những người khác đều cảm nhận được, ào ào nhìn về phía kia.
“Các vị, hôm nay dừng lại ở đây, mời trở về đi.”
Đột nhiên, Tư Thần chân nhân mở miệng nói.
Lúc này Cố Dương mới phát hiện ra Lục Anh vốn ngồi trên chủ vị đã không thấy đâu nữa.
Hiển nhiên, Dao Trì tiên cung đã xảy ra chuyện.
Hắn đột nhiên nghĩ đến lão giả thần bí kia, trong lòng chắc chắn, chuyện này nhất định là do lão giả kia làm ra.
Ngay sau đó một luồng lực lượng bao phủ lấy hắn.
Một lần này, Nhân Hoàng kiếm không có phản ứng gì, vèo một cái, người hắn đã bị truyền tống đi.
…
Cố Dương vừa ra khỏi Dao Trì tiên cung đã không chút do dự vận dụng thần thông của Phượng Hoàng, lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi đây.
Hắn bây giờ là Thiên Nhân cảnh không sai, nhưng mà đó là mười vị Thiên Nhân, hắn không định lấy một địch mười.
Phân ra mà đánh mới là thượng sách.
Luận về tốc độ phi hành, trong thiên hạ thứ có thể so sánh được với Phượng Hoàng, đã ít lại càng ít –
“Ngươi trốn không thoát đâu!”
Một giọng nói truyền đến từ phía sau, khoảng cách chẳng qua chỉ hai mươi mấy kilomet.
Đó là một đường kiếm quang gần như trong suốt, người kia ngự kiếm mà đi, tốc độ thế mà lại còn nhanh hơn hắn một chút, “Giao bàn đào ra đây, tha cho ngươi khỏi chết!”
Cố Dương còn có chút ấn tượng về người này, mới vừa rồi ngồi ở đối diện chéo hắn, chiếc ghế dựa bên phải thứ ba.
Vậy có ý nghĩa rằng người này ít nhất xếp trong sáu thứ hạng đầu trong mười một vị Thiên Nhân.
Cũng không biết hắn có lai lịch gì.
Quá trình quật khởi của Cố Dương quá nhanh, có hiểu biết có hạn về cường giả Thiên Nhân cấp.
Trừ bỏ ba kẻ của Tam Thánh môn với viện trưởng ra thì chưa từng quen biết Thiên Nhân nào khác.
Kể cả thân phận của Lạc vương, hắn đều dựa vào suy đoán ra.
Còn có hai vị Thiên Nhân của Man tộc thảo nguyên, dựa trên quần áo trang sức đều có thể nhận ra được.
Ba vị khác thì hắn hoàn toàn không rõ lai lịch, không biết có phải đến từ tứ đại thánh địa không.
Cố Dương châm chọc nói, “Ngươi không cần Nhân Hoàng kiếm sao?”