Người phía sau nói, “Bổn tọa không có hứng thú với Nhân Hoàng kiếm. Nhưng mà nếu như ngươi không biết điều, chẳng những bàn đào và Nhân Hoàng kiếm đều không bảo đảm, kể cả mạng nhỏ của ngươi đều mất, ngươi phải suy xét cho kỹ!”
“Kiếm cung?”
Đột nhiên, Cố Dương đoán được lai lịch của đối phương.
Trong thiên hạ chỉ có người của Kiếm cung mới không có hứng thú với Nhân Hoàng kiếm.
Từ Nhược Mai đã từng nói cho hắn biết quy củ của Kiếm cung, khi mỗi một đệ tử nhập môn đều phải vào trong Kiếm cung lựa chọn bội kiếm của mình, một khi đã lựa chọn rồi thì không bao giờ được sửa đổi nữa.
Đây là lựa chọn về hai phía, người chọn lựa kiếm, kiếm đang tuyển chọn người.
Khi nàng mới vừa nhập môn đã được Hồng Trần kiếm là một trong sáu thanh thần kiếm quan trọng nhất của Kiếm cung lựa chọn, thành truyền nhân của Hồng Trần kiếm, chỉ cần đột phá đến Thần Thông cảnh thì nàng sẽ trở thành cung chủ Hồng Trần kiếm cung.
Cả đời mỗi một vị đệ tử của Kiếm cung đều chỉ có một thanh kiếm, cực kỳ một lòng.
Cũng chỉ có bọn họ mới có thể nói ra lời không có hứng thú với Nhân Hoàng kiếm.
Trong sáu phái, Kiếm cung và Đạo môn có lịch sử lâu đời nhất, đã tồn tại từ thời Hạ triều. Tính ra là môn phái bản địa chân chính.
Vào thời Hạ triều, Kiếm cung là một bộ ngành của triều đình, chưởng môn được Hạ đế phong làm kiếm chủ thiên hạ.
Sau khi Hạ triều sụp đổ, Kiếm cung chỉ lo thân mình.
Từ ngàn năm nay, học trò cấp Thần Thông cảnh của Kiếm cung hiếm khi đi lại trên thế gian, cũng chưa bao giờ tham gia vào chuyện trong thế gian, nên càng tăng thêm tính thần bí này.
Không đúng, Kiếm cung xuất hiện cường giả Thiên Nhân mới từ khi nào?
Kiếm cung đã từng có một vị Thiên Nhân, chính là vị được Hạ đế phong làm kiếm chủ thiên hạ kia. Trong truyền thuyết, sau khi tứ đại thánh địa hiện thế thì hắn là người đầu tiên chết trận.
Từ sau đó, Kiếm cung đã không còn xuất hiện cường giả Thiên Nhân nữa.
Những chuyện này đều do Vũ Nhị nói cho hắn biết.
…
“Kiếm cung, Từ Thiên Hành!”
Cường giả Thiên Nhân ở phía sau kiêu ngạo nói, “Biết được tên bổn tọa rồi thì ngươi phải biết, ở trước mặt bổn tọa, ngươi không có bất cứ cơ hội nào cả.”
Từ Thiên Hành?
Chính là kiếm chủ thiên hạ đã được Hạ đế khâm phong kia.
Cố Dương ngạc nhiên nói, “Không phải ngươi đã chết rồi sao?”
Từ Thiên Hành đi theo phía sau thấy hắn không hề có ý định giao bàn đào ra, nên không lên tiếng nữa.
Có thể tu luyện đến Thiên Nhân cảnh, ai mà không phải là hạng người tâm trí kiên định, sẽ không dễ dàng bị người dùng miệng lưỡi dao động. Nói thêm gì nữa đêu tốn nước miếng vô ích.
“Tiểu tử này chui ra từ đâu vậy? Lại có thể nhận được thừa nhận của Nhân Hoàng kiếm.”
Từ Thiên Hành hơi buồn bực trong lòng.
Những năm này hắn vẫn luôn tiềm tu ở trong một thế giới động thiên nào đó, cách mỗi năm mươi năm mới có thể về trong môn một lần.
Mấy ngày trước đây hắn nhận được tin báo của đệ tử, nói có một vị sứ giả đến từ Dao Trì gửi một tấm thiệp mời đến, mời hắn tham gia đại hội Dao Trì.
Hắn vừa nghe thấy là đại hội Dao Trì, lập tức phá quan mà ra, nghe xong miêu tả của đệ tử rồi đoán được việc này rất có thể là thật, quyết đoán đi đến bến Bắc hải.
Quả nhiên đã tiến vào trong Dao Trì tiên cung trong truyền thuyết.
Đáng tiếc, cuối cùng không có cách nào chiến thắng được Thiên Tiên Thượng Cổ kia, không thể nhận được bàn đào có thể kéo dài tuổi thọ trong truyền thuyết.
Nhưng mà hắn vẫn còn có cơ hội.
Tiểu tử kia dựa vào lực lượng của Nhân Hoàng kiếm, thế mà lại chém chết Thiên Tiên Thượng Cổ kia, nhận được một quả bàn đào.
Chỉ cần cướp bàn đào kia đến, hắn sẽ có thể kéo dài tuổi thọ ngàn năm, có thời gian đầy đủ để đi đánh sâu vào cảnh giới cao hơn.
Hắn đã hai ngàn tuổi, tuổi thọ còn thừa lại không được bao nhiêu, cảnh giới lại chậm chạp không cách nào đột phá được.
Bàn đào là hy vọng của cuối cùng của hắn, nếu như không cách nào cướp được bàn đào, nhiều nhất không đến trăm năm, đại nạn của hắn sẽ đến.
Nhưng mà tiểu tử này hơi khó dây dưa.
Lưu Quang kiếm của hắn lấy tốc độ đặt tên, luận về tốc độ bay đi nhanh chóng, thiên hạ không ai có thể so sánh được.
Năm đó hắn đã dựa vào linh bảo này mới thoát được một mạng từ dưới tay Xích Minh thiên tôn.
Tốc độ phi hành của tiểu tử này lại không hề chậm hơn hắn bao nhiêu.
Trước đó hắn chưa từng nghe nói đến nhân vật số một này.
“Như vậy cũng tốt!”
Từ Thiên Hành nghĩ, lại có phần đúng với tâm nguyện.
Người muốn cướp được bàn đào tuyệt đối không phải chỉ có một mình hắn, ví dụ như Hồng Nguyệt Đại Thánh, còn có vị kia của Tinh Thần hải đều nhất định phải có được bàn đào.
Nếu như có cơ hội, bất cứ vị Thiên Nhân nào mới vừa ngồi kia đều nhất định sẽ ra tay.
Nếu tạm thời không thu thập được tiểu tử này, những người khác chạy tới đều phiền toái.
Hắn có tự tin cực kỳ với thực lực của mình, không đối phó được với Thiên Tiên Thượng Cổ, còn không đối phó được với cả Thiên Nhân bình thường sao?
Nhưng mà nếu như vài vị Thiên Nhân liên thủ lại, đánh trước hắn chim đầu đàn này, hắn tuyệt đối không chịu nổi.
“Bỏ rơi mấy người này rồi tính.”
Trong lòng Từ Thiên Hành định ra kế hoạch, thậm chí hơi chậm tốc độ lại. Không nóng nảy đuổi theo tiểu tử kia, bằng vào ưu thế của tốc độ bỏ rơi mấy vị Thiên Nhân ở phía sau.
“Hả, trên không xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc này hắn mới chú ý đến hiện tượng lạ trên bầu trời, thế mà lại giống như bị nhuốm máu rồi.
Hắn nhớ đã từng xem một quyển sách cổ nào đó, trên đó ghi chép lại cảnh tượng như thế, đột nhiên hít vào một hơi.
“Huyết thiên hiện, tai họa đến.”
Hiện giờ chẳng phải bầu trời đã biến thành màu máu rồi sao?
Như theo lời trong sách cổ, tai họa cuốn lấy toàn bộ nhân gian sắp đánh đến rồi?
…
Bên kia, Cố Dương cũng có tâm tư tương tự.
Sau khi hắn đột phá đến Thiên Nhân còn chưa từng giao thủ chính thức với Thiên Nhân, cần phải cẩn thận một chút.
Huống chi người hắn phải đối mặt là kiếm chủ thiên hạ đã danh chấn thiên hạ từ hơn một ngàn năm trước.
Trong lòng hắn đã nghĩ ra một chiến trường, sau đó hắn mở hệ thống ra, mở một lần mô phỏng.