Hắn còn tưởng rằng đối phương định lợi dụng địa hình phức tạp của dãy núi để bỏ rơi bản thân thì lại thấy một khe không gian xuất hiện ở trước mặt Cố Dương, thế mà lại trực tiếp chui vào.
Cái gì?
Từ Thiên Hành lắp bắp kinh hãi, không hề do dự, trước khi cửa không gian kia khép lại đã chui vào theo.
“Đây là…”
Hắn không biết ở phía sau cửa không gian là nơi nào, vẫn luôn duy trì cảnh giác, miễn cho bị ám toán, lật thuyền trong mương.
Mãi cho đến khi hắn nhìn thấy rõ hoàn cảnh mình đang đứng, trong lòng chấn động, “Thế giới động thiên?”
Nơi này thế mà lại là một thế giới động thiên!
Ngay sau đó hắn phát hiện ra chỗ không đúng.
Trong mũi ngửi được một mùi hương tanh tưởi, nguyên khí trời đất thế mà lại bao hàm một loại độc tố đáng sợ nào đó.
Khủng bố nhất là thiên đạo của thế giới này khiến cảm giác của người vặn vẹo, hỗn loạn, tà ác…
Từ Thiên Hành kinh hãi rồi, đây là thế giới động thiên như thế nào vậy!
Thiên đạo vặn vẹo hỗn loạn như thế, đừng nói võ giả, kể cả là người bình thường ở lâu trong này rồi đều sẽ biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Cho dù hắn là Thiên Nhân như vậy, một khi bị thiên đạo của nơi này ảnh hưởng, nguyên thần và thân thể bị ô nhiễm, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Hắn lập tức phong bế liên hệ giữa bản thân với thế giới bên ngoài, tránh nguyên khí trời đất ẩn chứa kịch độc và thiên đạo vặn vẹo này như rắn rết.
Từ Thiên Hành khiếp sợ trong lòng, tốc độ lại không hề bị ảnh hưởng, vẫn tập trung chặt chẽ vào bóng dáng của Cố Dương.
Cho dù hắn chạy trốn tới chân trời góc bể đều đừng hòng mơ tưởng chạy trốn ra khỏi lòng bàn tay của mình.
Đừng tưởng rằng trốn vào trong thế giới vặn vẹo này thì có thể hù dọa được hắn.
Đúng lúc này, báo động trong lòng hắn vang lên, cảm thấy một tồn tại vô cùng tà ác đang nhanh chóng đến gần.
Đây là cái gì?
Hắn hơi giật mình.
Cho dù là ma đầu của U Minh tông, luận về sự tà ác trong khí tức đều không bằng một phần vạn của đối phương.
Chẳng lẽ là Quỷ Đế? Phi Thiên Dạ Xoa? Kim Thi trong truyền thuyết sao?
Đây đều là ma vật và quỷ quái cấp bậc Nhân Tiên được ghi chép lại trong sách cổ.
Rất nhanh, một cái đầu vĩ đại đã xuất hiện trong tầm mắt của hắn, toàn bộ trên cái mặt vĩ đại đều là vẻ thù hận.
Từ Thiên Hành vừa nhìn thấy khuôn mặt này, trong lòng không tự chủ được sinh ra một hận ý mãnh liệt, giống như nhìn cái gì đều không vừa mát, định phá hủy tất cả.
Ngay khi hắn chuẩn bị phát tiết thù hận trong lòng thì trong lòng kinh hãi, ý thức được không đúng.
“Quỷ quái thật đáng sợ, oán khí của nó thế mà lại có thể ảnh hưởng đến đạo tâm của ta.”
Hắn như gặp kẻ địch mạnh.
Đạo tâm của hắn đã sớm được mài đến mượt mà không tì vết, lẽ ra sẽ không dễ bị pháp thuật giống như huyễn thuật ảnh hưởng đến, hiện giờ lại bị một quỷ quái ảnh hưởng đến, thiếu chút nữa không kiểm soát được.
Quỷ vật được sinh ra trong hoàn cảnh như vậy, hoàn toàn vượt ra khỏi lẽ thường.
Sau đó Từ Thiên Hành lại phát hiện một khí tức mạnh khác, càng thêm kinh hãi rồi, “Thiên Nhân?”
Trong thế giới này thế mà lại tồn tại cường giả cấp bậc Thiên Nhân?
Thật sự khó có thể tưởng tượng được Thiên Nhân ấy sẽ chạy đến thế giới này?
Sợ bị chết không đủ nhanh sao?
Cường giả Thiên Nhân bình thường ở trong hoàn cảnh như vậy có thể sống được mấy trăm năm đã đốt nhang thơm rồi.
Từ Thiên Hành xem như đã biết vì sao Cố Dương lại muốn vào thế giới này rồi, là vì định đục nước béo cò.
Nếu như đổi lại là người khác, nói không chừng đã sớm bỏ cuộc giữa đường rồi.
Nhưng hắn đã không còn lựa chọn nào khác, cho dù nguy hiểm nữa hắ cũng tuyệt đối không thể bỏ qua cho.
Bàn đào, hắn nhất định phải có.
…
…
Nơi này đúng là Hoàng Tuyền động thiên.
Phủ thành chủ ban đầu trong Mộc Hoang thành, một lão giả mặt đầy nếp nhăn đang ngồi trong gian phòng hiện đầy cấm chế.
Một con mắt của hắn là tròng mắt dọc màu xám, trông vẻ cực kỳ quái dị, chính là Đường trưởng lão kia của Tứ Thiên minh.
Lần trước hắn xuống dưới hang động trong lòng đất tìm kiếm nam tử đến từ nhân gian kia không có kết quả đã lưu lại trong Mộc Hoang thành, chờ đợi sự xuất hiện của người này.
Đột nhiên, hắn mở to mắt ra, trong mắt lóe lên một tia kích động.
Đến rồi!
Hắn cảm ứng được hai khí tức vô cùng mạnh xuất hiện ở ngoài thành, cách cửa vào hang động dưới lòng đất không xa.
Sự xuất hiện của hai luồng khí tức kia lập tức làm kinh động quỷ vật Hóa Thần kỳ này.
Quỷ vật Hóa Thần kỳ này mới xuất hiện không lâu, còn có quỷ vật cấp thấp số lượng lớn đi theo cùng với nó. Khiến ngoài Mộc Hoang thành lại trở nên cực kỳ nguy hiểm.
Mộc Hoang thành có sự thủ hộ của hắn, không bị rơi vào công kích của quỷ vật.
Đường trưởng lão lo lắng hai vị kia rất có thể là người tu hành đến từ nhân gian, không biết sự lợi hại của quỷ vật, mất công chịu chết. Vận dụng thần thông, lấy tốc độ nhanh nhất đuổi qua.
Quỷ vật Hóa Thần kỳ gần như không thể giết chết được.
Trận chiến giữa nhân loại với quỷ vật cho đến giờ, nhân loại vẫn chưa thể đánh chết một quỷ vật Hóa Thần kỳ, nhưng tu sĩ Hóa Thần kỳ chết trên tay nó lại có không ít.
Hắn cũng không muốn hai vị Hóa Thần đến từ nhân gian kia xui xẻo hồ đồ mà đánh mất tính mạng.
“Quỷ vật Thiên Nhân cấp này chuyên môn ngồi trong này chờ ta hả?”
Cố Dương cảm nhận được lực lượng khủng bố đủ để ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn, trong lòng nghi ngờ.
Lần trước sau khi hắn dọn sạch quỷ vật khu vực này gần như trống rỗng rồi lại trong một lần mô phỏng nào đó, tiến vào đây lại đụng phải một quỷ vật cấp bậc Thiên Nhân, chết tại chỗ.
Bản thân chuyện này có điểm không hợp lý.
Theo lý thuyết, sau khi quỷ vật của khu vực này bị trống rỗng, một thời gian ngắn sau, quỷ vật ở bên ngoài lượn lờ đến đây, bổ sung chỗ trống của nơi này, sau đó lại sinh ra quỷ vật mạnh.
Đây vốn nên là một quá trình tương đối lâu mới đúng.
Kết quả không được bao lâu thì một quỷ vật cấp bậc Thiên Nhân đã xuất hiện ở đây.
Nó đến từ đâu?
Vì sao sớm không tới, muộn không tới, cố tình lúc hắn dọn dẹp sạch sẽ quỷ vật nơi này rồi mới xuất hiện?
Sẽ luôn không phải là một trùng hợp chứ.