Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng (Bản Dịch Full)

Chương 82 - Chương 82: Nhị Phẩm

Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng Dịch Full Chương 82: Nhị phẩm

[…Ngươi phát hiện đám người Tô Thanh Chỉ mất tích, đến Bình quận thành, tìm được Sở Tích Nguyệt vẫn còn đang dưỡng thương, tìm kiếm sự trợ giúp của nàng. Nàng đồng ý, tiện thể kéo theo Ô Hành Vân.]

[Ba người các ngươi đuổi kịp đoàn xe Liễu gia, chiến đấu một trận, sau đó thành công cứu được đám người Tô Thanh Chỉ và Từ Nhược Mai ra. Các nàng đều ổn, không tổn hại gì, chỉ có Trương Tiểu Hải bị thương không nhẹ.]

[Về sau, các ngươi kết bạn đồng hành với hai người Sở Tích Nguyệt, đàm luận võ đạo dọc đường. Mấy ngày sau, cường giả nhất phẩm Lâm gia đuổi tới, bị Sở Tích Nguyệt đuổi đi.]

[Sau khi vết thương của Sở Tích Nguyệt tốt lên, nàng chính thức khiêu chiến ngươi, bảo ngươi nhất định không được nương tay, sau hai mươi chiêu, thua dưới tay ngươi.]

[Một năm sau, các ngươi giao thủ ba lượt, Sở Tích Nguyệt đều thua. Vào một lần cuối cùng thua dưới tay ngươi, nàng nói mình phải về kết hôn, thấy ngươi không có phản ứng, thất vọng rời đi.]

[Sau đó, Ô Hành Vân mời ngươi đến Thần Đô, gia nhập Võ viện. Ngươi đồng ý, dẫn theo Tô Thanh Chỉ, từ biệt Từ Nhược Mai, tiến đến Thần Đô.]

[Nhờ có Ô Hành Vân giới thiệu, ngươi gặp được viện trưởng Võ viện, được hắn coi trọng, trở thành một giáo thụ của Võ viện, có thể thoải mái xem bí tịch của Võ viện.]

[Từ đó về sau, ngươi và Tô Thanh Chỉ ở lại trong Võ viện, vừa dạy đệ tử Võ viện, vừa tu luyện võ đạo.]

[Năm năm sau, vì viện trưởng Võ viện phản đối hoàng hậu đương triều, cho nên dính dáng đến một án lớn mưu phản, bởi vậy bị tống vào ngục. Mấy vị giáo thụ đều bị liên quan, ngươi cũng nằm trong hàng ngũ bị bắt.]

[Ngươi không muốn bó tay chịu trói, dẫn theo Tô Thanh Chỉ định trốn đi, bị một cường giả nhất phẩm đánh chết tại chỗ, hưởng thọ hai mươi tám tuổi.]

Sau khi Cố Dương xem hết mô phỏng nhân sinh lần này, lo lắng trong lòng cuối cùng đã buông xuống.

Tô Thanh Chỉ và Từ Nhược Mai đều bình an vô sự.

Vả lại lần này lại xuất hiện nhân vật mới, bởi vì Ô Hành Vân đề cử hắn gia nhập Võ viện, cho nên mới yên ổn sống năm năm trong Võ viện.

Có thêm một con đường mới, xem như là niềm vui ngoài ý muốn.

Mặc dù chỉ có năm năm, nhưng cũng coi như không tệ.

Hắn mô phỏng lần này chủ yếu để xác nhận an nguy của đám người Tô Thanh Chỉ.

[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]

[Một, cảnh giới võ đạo năm hai mươi tám tuổi.]

[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm hai mươi tám tuổi.]

[Ba, nhân sinh trí tuệ năm hai mươi tám tuổi.]

Cố Dương lập tức lựa chọn kinh nghiệm võ đạo.

Hắn đã là tam phẩm đỉnh phong, lựa chọn cảnh giới không có chút ý nghĩa nào, dù sao lần sau phải tiến hành niết bàn, lại phải bắt đầu lại từ đầu.

Sau một khắc, trong đầu hắn xuất hiện thêm rất nhiều cảm ngộ trên phương diện võ đạo.

Thu hoạch lúc này đây còn lớn hơn dự đoán rất nhiều.

Trước đó, hắn chỉ đi bừa, đông học một chút, tây học một chút, không có hệ thống, cho dù học được công pháp tuyệt thế “Phượng Vũ Cửu Thiên” này cũng không có biến hóa tính thực chất.

Cho đến lần này, sau khi tiến vào Võ viện, cuối cùng có thời gian sửa sang lại võ đạo bản thân đã học thành hệ thống.

Thời gian năm năm, lý giải của hắn về võ đạo đã nâng cao một bước.

Do đó, đối với công pháp tuyệt thế “Phượng Vũ Cửu Thiên” này, hắn cũng có nhận thức càng sâu.

Lợi ích tiềm ẩn lớn quá.

Cố Dương không khỏi sinh lòng hiếu kỳ về vị viện trưởng Võ viện kia, hiển nhiên tu vi võ đạo của người này vô cùng cao thâm.

Võ viện, vài ngày trước mới nghe Từ Nhược Mai nhắc đến, là bộ máy bồi dưỡng nhân tài của quan phương Đại Chu.

Lúc trước thái tổ Đại Chu thiết lập Văn viện và Võ viện, toan tính phá vỡ độc quyền của thế gia và môn phái, bồi dưỡng nhân tài cho triều đình.

Hiện giờ, hơn bốn trăm năm trôi qua, Văn viện đã thoát khỏi triều đình, đã thành một trong sáu môn phái lớn. Còn về phần Võ viện, vẫn nửa chết nửa sống, không có cảm giác tồn tại gì.

Địa vị của hai bên có thể nói cách biệt một trời một vực.

Cho đến mấy năm gần đây, Ô Hành Vân xuất hiện, Võ viện mới lại một lần nữa lọt vào tầm mắt đại chúng.

Đương nhiên, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, cho dù Võ viện sa sút như thế nào, che chở một tam phẩm như hắn vẫn không thành vấn đề. Đáng tiếc, đến cuối cùng vẫn bị cuốn vào phân tranh triều đình, đã thành vật hy sinh chính trị.

Những suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Cố Dương, nhưng cũng nhanh chóng bị hắn vứt sang bên, tiếp tục bắt đầu mô phỏng.

[…Sau khi phát hiện đám người Tô Thanh Chỉ mất tích, ngươi trở về Bình quận thành, tìm kiếm Lăng Linh, đợi mãi cho đến sau khi nàng xuất quan, dưới sự bảo hộ của nàng mà bắt đầu niết bàn.]

[Từ đó về sau, Lăng Linh dẫn theo ngươi trốn đông trốn tây.]

[Năm năm sau, ngươi tu luyện đến bát phẩm.]

[Tám năm sau, ngươi tu luyện đến thất phẩm.]

[Năm năm sau, Lăng Linh leo lên đứng đầu Nhất Phẩm bảng, chuẩn bị đột phá Thần Thông cảnh, dẫn đến việc bị cường giả nhất phẩm vây công. Ngươi bị liên lụy, chết trong đó, hưởng thọ bốn mươi tuổi.]

Cố Dương nhìn đến đây thì phát hiện một chuyện thần kỳ, vì sao lúc ở chung với Lăng Linh thì có thể bình yên vô sự, cho tới khi nàng tu luyện đến nhất phẩm đỉnh phong, chuẩn bị đột phá Thần Thông cảnh thì mới bị vây giết?

Thoạt nhìn bản lĩnh chạy trốn của nàng thật sự rất mạnh.

Sau khi Cố Dương nhận phần thưởng thì lại mở mô phỏng tiếp.

……

………

Cứ như vậy, hắn lần lượt mô phỏng, vào lần mô phỏng thứ mười ba, thay đổi xuất hiện.

[…Một ngày nào đó mười năm sau, ngươi cảm nhận được gì đó, chân nguyên xuyên ra ngoài cơ thể, hóa thành một con phượng hoàng, bay lượn trên trời hai vòng rồi lại lần nữa chui vào thân thể ngươi. Ngươi thành công bước vào cảnh giới nhị phẩm.]

[Tám năm kế tiếp, Lăng Linh chuẩn bị đột phá Thần Thông cảnh, bị mấy vị cường giả nhất phẩm vây công, ngươi miễn cưỡng chặn được một cường giả nhất phẩm. Một khắc cuối cùng, Lăng Linh thân mang trọng thương nỗ lực bước vào Thần Thông cảnh, sau khi đánh chết hết mấy cường giả nhất phẩm, cũng dầu hết đèn tắt mà chết.]

[Tiếp đến, ngươi nghe được một câu “Vũ gia dư nghiệt”, cũng theo đó bạo thể mà chết, hưởng thọ bốn mươi tuổi.]

Cố Dương nhìn thấy nhắc nhở lần này, trong lòng hơi kích động.

Cuối cùng nhị phẩm rồi.

Thật sự quá khó khăn, trước sau cộng lại, hắn tu luyện khoảng chừng bốn trăm năm, cuối cùng đã đến nhị phẩm.

[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]

[Một, cảnh giới võ đạo năm bốn mươi tuổi.]

[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm bốn mươi tuổi.]

[Ba, nhân sinh trí tuệ năm bốn mươi tuổi.]

“Ta chọn một.”

Ầm!

Cố Dương cảm thấy chân nguyên trong cơ thể lập tức sôi trào, phượng hoàng nho nhỏ trong ý thức kia lập tức thoát thể lao ra, hút toàn bộ chân nguyên của hắn.

Chỉ thấy một con phượng hoàng to chừng nắm tay chui ra từ mi tâm của hắn, theo một tiếng rít xông thẳng mây xanh, giương cánh bay lên, bay lượn hai vòng, thân hình to thêm mấy vòng, cuối cùng lại một lần nữa chui vào mi tâm của hắn.

“A…”

Cố Dương kêu thảm một tiếng, cả người bốc lên ngọn lửa hừng hực, đã hóa thành một hỏa nhân.

Một lát sau, ngọn lửa dập tắt, tất cả mọi thứ trên người hắn đều bị đốt thành tro bụi, thứ duy nhất không tổn hao gì chỉ có thanh Phượng Vũ đao kia.

Cố Dương mở mắt, nhìn hai tay mình, chỉ thấy làn da trơn bóng, vốn có mấy vết sẹo thật nhỏ, giờ đây đều đã biến mất không thấy gì nữa.

Hắn cảm thấy thân thể mình tuyệt vời như chưa từng có, giống như thoát thai hoán cốt.

Hắn đột nhiên nghĩ đến tầng thứ nhất của Thần Thông cảnh, mang tên Kim Thân cảnh.

Môn công pháp “Phượng Vũ Cửu Thiên” này ở nhị phẩm đã bắt đầu gây dựng cơ sở vững chắc cho Thần Thông cảnh, chẳng trách được gọi là công pháp tuyệt thế.

Bình Luận (0)
Comment