Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1245 - Chương 1096: Phải Làm Cho Rõ Chuyện Này

Chương 1096: Phải làm cho rõ chuyện này

Chị Hồng cũng vô cùng tức giận nhưng cũng chỉ có thể bất lực nói: “Ài! Cho dù chúng ta có tức giận thì có thể làm gì chứ? Cuộc thi này do Hiệp hội Quốc họa tổ chức, các giải thưởng đều đã quyết định xong hết rồi. Cho dù có mờ ám đằng sau thì đối phương chắc chắn sẽ không thừa nhận.”

Lòng yêu chính nghĩa của Điền Thần Côn bùng nổ: “Mẹ kiếp, thật là ức hiếp người quá đáng mà, còn có chút công bằng nào nữa không đây?”

“Mọi người đừng lo.” Lâm Phàm ra hiệu cho mọi người im lặng. Không chỉ bọn họ mà ngay cả Lâm Phàm cũng thấy vô cùng tức giận. Nếu chuyện này thật sự công bằng thì hắn cũng sẽ không nói tới làm gì, nhưng trọng điểm là bất cứ ai có hiểu biết về Quốc hoạ đều sẽ nhìn ra tác phẩm này xấu hay đẹp, làm cho người ta thấy tức giận là các vị chuyên gia trong Hiệp hội lại nhắm mắt làm ngơ đối với loại chuyện gian lận này.

Chuyện này khiến Lâm Phàm nghi ngờ rằng trong này có gì đó không bình thường.

Đinh đinh!

Lúc này, viện trưởng Hoàng gọi điện thoại tới.

Viện trưởng Hoàng: “Lâm đại sư, thứ hạng giải thưởng của cuộc thi Hội họa Trung Quốc dành cho thiếu nhi đã có rồi chứ? Thành tích của mấy đứa nhỏ thế nào rồi?

Lâm Phàm trả lời: “Viện trưởng Hoàng, thành tích của bọn nhỏ đều rất tốt, 365 đứa trẻ đều được thưởng.”

Viện trưởng Hoàng nghe xong thì vô cùng vui mừng: “Thật sao? Những đứa trẻ này thật sự xuất sắc như vậy sao? Giờ tôi sẽ đi thông báo với bọn nhỏ. Cậu không biết đâu Lâm đại sư, mấy đứa nhỏ ngày nào cũng hỏi tôi kết quả thế nào. Nhất là nhóc mập, ngày nào cũng tới hỏi tôi hai ba lần. À đúng rồi, nhóc mập xếp hạng mấy?”

“Viện trưởng Hoàng, tạm thời đừng thông báo kết quả với bọn trẻ, đã xảy ra một chút chuyện.” Lâm Phàm nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên nói sự thật ra vậy, như vậy có thể sẽ tránh được một chút rắc rối, tránh làm tổn thương mấy đứa nhỏ.

Viện trưởng Hoàng sửng sốt, đột nhiên có chút dự cảm không lành: “Lâm đại sư, có chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Lâm Phàm: “Cũng không phải chuyện gì to tát, chuyện này cứ để tôi giải quyết là được, bà cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra đi.”

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Phàm cảm thấy chuyện này không nên kết thúc như thế, nhất định phải đòi lại công bằng mới được.

“Lão Lương, tìm thông tin liên lạc của ban giám khảo, tôi sẽ tới nói chuyện với bọn họ.” Lâm Phàm nói.

Ông Lương gật đầu, lên mạng tìm kiếm một hồi: “Tìm được rồi, đây là số điện thoại của người trong ban giám khảo.”

Thông tin liên lạc của nhà phê bình Hiệp hội Quốc họa: 1358XXXXXX.

Chị Hồng: “Ông chủ nhỏ, cậu muốn làm gì thế?”

Lâm Phàm lấy điện thoại ra: “Đương nhiên là muốn hỏi rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra rồi, có thể họ đã chấm điểm sai thì sao?”

Mọi người ngạc nhiên, còn có thể như vậy sao?

Tút tút!

Điện thoại được kết nối.

Hiệp hội Quốc họa, chủ nhiệm phòng đối ngoại Tiểu Trần đang lướt web. Thứ hạng của cuộc thi đã được xác định, anh ta làm theo yêu cầu của cấp trên, giải Nhất đã được quyết định nội bộ nên đương nhiên cũng lấy được không ít lợi ích từ việc này.

Đối với loại cuộc thi dành cho trẻ em như này, mặc dù nói là chú trọng đến tính công bằng nhưng chỉ với trường hợp không có ai lên tiếng thôi.

Lúc này, có một số điện thoại lạ gọi tới.

Tiểu Trần nhấc máy: “Xin hỏi ai vậy?”

Lâm Phàm: “Là người phụ trách chấm điểm cho Cuộc thi Hội họa dành cho trẻ em sao? Tôi có chút chuyện muốn hỏi.”

Tiểu Trần nghe đối phương nói có việc muốn hỏi thì lập tức thấy buồn cười, hóa ra lại là người gọi điện hỏi thăm tình hình. Từ sau khi kết quả được công bố, anh ta đã nhận được không ít cuộc điện thoại, có người gọi để cảm ơn, đương nhiên cũng có người gọi để hỏi sao con mình lại không được thưởng. Toàn những câu hỏi vô tri kỳ quái khiến cho anh ta cũng có chút bực mình.

Nhưng giọng điệu của người này lại có vẻ khá bình tĩnh nên anh ta cũng sẵn sàng trò chuyện một lúc vậy.

“Đúng vậy. Tôi là chủ nhiệm Trần, là người phụ trách ở đây. Anh có việc gì có thể trực tiếp hỏi.” Tiểu Trần lên tiếng.

Lâm Phàm không mở miệng mắng chửi người bên kia đầu dây mà nhã nhặn nói: “Là như này, tôi đã xem xếp hạng của cuộc thi rồi, tác phẩm của hai thí sinh đạt giải Nhất và thí sinh đạt giải Nhì tôi cũng đã xem qua...”

Tiểu Trần: “Vâng, anh thấy thế nào, có vấn đề gì sao?”

Lâm Phàm trực tiếp nói thẳng: “Tôi cảm thấy giữa tác phẩm đoạt giải của hạng Nhất và tác phẩm hạng Nhì của Tiểu Bàn có chênh lệch rất lớn, khoảng cách chênh lệch không chỉ một hai thứ bậc, có phải khi các anh chấm điểm đã có sai sót gì không?”

Khi Lâm Phàm vừa nói ra câu hỏi này, Tiểu Trần ở bên kia kia đầu dây bỗng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, ngay cả đến việc này mà người đó cũng có thể nhìn ra được. Hạng Nhất này đương nhiên là do đi cửa sau, nhưng anh ta nhất quyết không thể thừa nhận chuyện này được.

“Vị tiên sinh này, tôi nghĩ anh đã nhầm rồi. Lựa chọn của Hiệp hội Quốc họa chúng tôi đều là do các vị đại sư cùng nhau tuyển chọn, tuyệt đối sẽ không xảy ra bất kỳ chuyện không công bằng nào ở đây. Đối với vấn đề anh đã đề cập, tôi cũng đã hỏi qua các đại sư, họ nói rằng tranh của Tiểu Bàn không thể so sánh được với bức tranh của Vương Hạo Dương. Trên phương diện bút pháp thì...”

Chương 1097: Ông nghĩ tôi là người dễ dàng bỏ qua như vậy sao?

Tiểu Trần còn chưa nói hết câu đã bị Lâm Phàm cắt ngang: “Đừng nói chuyện bút pháp, trình độ hội họa của Tiểu Bàn rất cao. Tôi là người hiểu rất rõ về quốc họa so với bất kỳ ai, anh nói cho tôi xem là vị đại sư nào đã nói tác phẩm của Tiểu Bàn không xứng với hạng Nhất? Tôi sẽ đi hỏi bọn họ cho rõ ràng.”

“Ôi đệt!” Tiểu Trần có chút bối rối, tên này ngang ngược thật đấy! Như vậy mà cũng nói được? “Vị tiên sinh này, không biết anh có ý gì đây? Chẳng lẽ ý của anh là, những vị đại sư kia lại không bằng anh sao? Tôi nói cho anh biết, làm người đừng nên quá tự tin, một bức tranh của các đại sư kia đều có thể được bán ra với mức giá trên trời, lên tới mấy trăm ngàn đó. Được rồi, tôi cúp máy đây, có nói thế nào thì anh cũng không hiểu. Thứ hạng của cuộc thi đã được quyết định, tuyệt đối sẽ không thay đổi.”

Tút tút!

Sau đó anh ta lập tức cúp máy.

“Đồ thần kinh!” Tiểu Trần lắc đầu, bây giờ loại người gì cũng có, vậy mà lại dám chất vấn Hiệp hội Quốc họa bọn họ, đúng là đồ không biết sống chết.

...

Phố Vân Lý.

Ông Lương: “Tên này có ý gì vậy, trình độ nghệ thuật quốc họa của ông chủ nhỏ là thứ bọn họ có thể so sánh được sao?”

Chị Hồng: “Đúng thế. Ông chủ nhỏ, cậu nói xem giờ chuyện này nên giải quyết thế nào?”

Lâm Phàm trong lòng đã có chút tức giận: “Tôi sẽ gọi lại lần nữa.”

Đối phương thật sự quá kiêu ngạo, hoàn toàn không thèm đưa ra một lý do hợp lý. So sánh hai bức tranh cái nào đẹp hơn cái nào không, chẳng lẽ bọn họ lại không nhìn ra được à?

Lần nữa gọi điện thoại qua đó.

Tiểu Trần thấy số điện thoại này lại gọi đến thì có chút tức tối. Vừa nhấc máy, giọng điệu anh ta lập tức trở nên gay gắt: “Anh không hiểu ý tôi sao? Thứ hạng này đều là do các đại sư lựa chọn ra, không có bất cứ một vấn đề nào xảy ra cả. Nếu như anh còn tiếp tục thắc mắc thì anh có tin tôi sẽ ngay lập tức hủy bỏ giải thưởng của Tiểu Bàn không hả?”

Lâm Phàm còn chưa nói gì đã nghe thấy đối phương rống to, hơn nữa còn nói muốn hủy bỏ thứ hạng của Tiểu Bàn, hắn cũng tức giận hét lại: “Được, anh có năng lực thì cứ làm thế đi.”

“Đồ thần kinh! Để xem tôi có dám hay không nhé!” Tiểu Trần tức giận.

Lâm Phàm: “Các người thân là nhân viên của Hiệp hội Quốc họa, tổ chức cuộc thi mà lại không có một chút công bằng nào. Cuộc thi của bọn trẻ con mà các người lại dám giở trò mờ ám, đút lót cửa sau. Khó trách thế hệ trẻ càng ngày càng sa sút, hóa ra đều là do các người làm ra cả!”

Cạch!

Lâm Phàm vừa dứt lời thì đối phương đã ngắt máy.

Hiển nhiên là đã tức giận rồi.

Hiệp hội Quốc họa.

“Mẹ nó, không hiểu nhảy đâu ra tên thần kinh dám chất vấn quyết định của chúng ta. Vừa rồi không phải còn tỏ vẻ nguy hiểm sao? Vậy tốt, nếu đã không biết điều như vậy thì hắn cũng đừng mơ có được giải thưởng đó.” Tiểu Trần đã bị Lâm Phàm chọc giận rồi, anh ta không ngờ lại có người ngu ngốc không biết điều như thế.

Nhưng khi Tiểu Trần đang chuẩn bị xóa tên Tiểu Bàn ra khỏi danh sách thì chợt dừng lại. Nếu thật sự làm vậy e là sẽ lộ ra sơ hở, có lẽ vừa rồi bị tên kia chọc cho ngu người rồi, anh ta không thể làm chuyện ngớ ngẩn như thế được. Dù sao nếu chuyện Tiểu Bàn đột ngột bị xóa tên khỏi hạng Nhì bị lộ ra thì người đuối lý chắc chắn sẽ là anh ta.

“Thôi vậy, bỏ qua cho hắn lần này. Giải Nhì thì giải Nhì, tuyệt đối không thể nào được giải Nhất.” Tiểu Trần bỏ những chuyện này ra khỏi đầu.

Phố Vân Lý.

Điền Thần Côn tức giận: “Tên khốn này cũng ngạo mạn thật, lời cậu ta vừa nói là có ý gì chứ? Nếu như cậu ta dám hủy bỏ giải thưởng của Mập Mạp thì tôi sẽ truy sát đến tận Thủ đô, cho cậu ta biết thế nào là lễ độ.”

Ngô U Lan nhìn thấy sắc mặt của Lâm Phàm có chút khó coi nên kéo nhẹ tay áo hắn, an ủi nói: “Anh Lâm, đừng tức giận nữa.”

Lâm Phàm mỉm cười: “Cô nhìn tôi giống người dễ dàng tức giận vậy sao, tôi là người có lòng bao dung rất lớn mà.”

“Anh Lâm, tôi biết anh đang rất bực mình, anh đừng cố kìm nén nữa. Anh xem, anh đang tức đến mức run người luôn rồi đây này. Nói chứ tôi cũng rất khó chịu, người của Hiệp hội Quốc họa cũng mặt dày trơ tráo thật đấy.” Ngô U Lan thấy rất bất bình cho Lâm Phàm, cũng rất bất bình cho mấy đứa nhỏ.

Một cuộc thi vốn rất công bằng mà cuối cùng lại trở nên như này.

“Thôi không sao. Mọi người trở về trước đi, cần làm gì thì làm đi.” Lâm Phàm bình tĩnh nói.

Điền Thần Côn có chút không dám tin: “Thằng nhóc thối này, cậu cứ như vậy mà bỏ qua chuyện này sao?”

Lâm Phàm trả lời: “Ông thấy tôi là người dễ dàng bỏ qua như vậy hả?”

Trước cửa tiệm.

Lâm Phàm ngồi một chỗ chơi điện thoại, không nói một lời nào. Ngô U Lan biết tâm trạng Lâm Phàm đang rất không tốt, hơn nữa chắc chắn là đang làm gì đó rồi.

Quả nhiên...

Điện thoại reo lên.

Chương 1098: Phía sau chắc chắn có mờ ám

Đây là âm thanh thông báo Weibo có bài đăng mới. Cô ấy chỉ theo dõi mỗi weibo của Lâm Phàm nên chỉ khi Lâm Phàm đăng bài trên weibo thì điện thoại mới có thông báo.

Vừa mở weibo lên xem nội dung bài đăng thì Ngô U Lan lập tức sửng sốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lâm Phàm: “Hôm nay tôi rất vui. 365 đứa trẻ của Viện Phúc lợi Nam Sơn tham gia cuộc thi Quốc họa dành cho trẻ em toàn quốc đều đạt được giải thưởng, nhận được thông tin vui vẻ như vậy khiến cho tôi thấy vô cùng phấn khởi.”

Cư dân mạng xôn xao.

“Cái gì? Cuộc thi Quốc họa dành cho trẻ em?”

“Không hiểu lắm, nhưng có vẻ như rất lợi hại đó.”

“Lầu trên ơi, anh không thấy bình luận của anh rất nhảm nhí sao hả? Toàn bộ 365 đứa bé đều đạt giải thưởng đó. Anh nói xem chuyện này có khủng bố hay không chứ?”

“Chỉ cần là chuyện của Lâm đại sư thì tôi sẽ ủng hộ hết mình. Trình độ Quốc họa của bọn trẻ thế nào rồi? So với mấy tháng trước có tiến bộ hơn chưa?”

“Không phải bài đăng có gắn kèm link đó sao, chúng ta mau click vào xem xem.”

Cư dân mạng lũ lượt click vào link bài báo. Với số lượng fan hâm mộ của Lâm Phàm hiện nay, lượt chia sẻ mỗi bài đăng weibo của hắn ít nhất cũng phải lên tới hàng trăm nghìn lượt. Hơn nữa còn có không ít tài khoản có dấu tích. Họ đều muốn tạo mối quan hệ với Lâm Phàm nên đương nhiên cũng sẽ không keo kiệt gì mà chia sẻ một cái.

Nhân viên phụ trách trang web chính của Hiệp hội Quốc họa cũng thấy vô cùng bất ngờ.

“Mọi người mau qua đây xem, trang web của chúng ta đột nhiên có đến hơn mấy trăm nghìn lượt truy cập này.”

“Trời má! Lag luôn rồi, rốt cuộc là có chuyện gì thế, sao đột nhiên lại có nhiều người vào như vậy?”

“Ngày trước trang web của chúng ta nhiều nhất cũng chỉ có khoảng 10 nghìn lượt truy cập, hôm nay bị cái quỷ gì, sao lại nhiều người như thế chứ?”

Lúc này, trên bảng tin của trang web hiện lên rất nhiều tin bình luận.

“Lợi hại thật đấy. Mọi người xem này, giải Nhì và giải Ba còn có giải khuyến khích toàn bộ đều đến từ Thượng Hải đấy. Đây không phải đều đến từ Viện Phúc lợi trẻ em Nam Sơn sao?”

“Đúng thế, giỏi quá. Mọi người xem tranh đi, bức tranh của những bạn nhỏ này đều có tiến bộ rất lớn so với ngày trước.”

“Kinh khủng thật, quá lợi hại.”

Nhân viên phụ trách trang web kinh ngạc bật thốt lên: “Ôi đệt, những người này đến từ đâu vậy? Cuộc thi Quốc họa trẻ em của chúng ta sao lại thu hút được nhiều lượt truy cập như vậy, khủng bố quá.”

Đối với bọn họ mà nói thì chuyện này có chút hoang đường. Từ khi thành lập trang web đến này dường như chưa bao giờ đạt được nhiều lượt truy cập như vậy.

Kinh hãi.

Ngô U Lan nhìn Lâm Phàm, tự hỏi không biết bài đăng này của Lâm Phàm là có ý gì, chẳng lẽ hắn lại nhận thua, không nói gì thêm nữa sao?

Nhưng mà dựa vào tính cách của Lâm Phàm, chuyện này hoàn toàn không thể nào xảy ra được. Từ trước đến nay, Lâm Phàm đều không để cho những người bên cạnh hắn phải chịu đựng bất kì sự thiệt thòi nào. Nhất là khi đối mặt với những chuyện bất công như thế này, hắn sẽ đấu tranh đến cùng.

Đột nhiên!

Weibo lại có thông báo mới.

Đọc được bài đăng mới của Lâm Phàm, Ngô U Lan liền bật cười. Anh Lâm cuối cùng cũng bắt đầu ra tay rồi đây.

Hai bức tranh.

Lâm Phàm: “Mọi người nói xem, trong hai bức tranh này thì bức nào nhìn đẹp hơn? Tranh phong cảnh đẹp bình luận số 1, tranh hoa điểu đẹp bình luận số 2.”

“1”

“1”

“Mặc dù tôi xem không hiểu tranh Quốc họa, nhưng chỉ cần mắt không mù thì cũng nhìn ra, chắc chắn là tranh phong cảnh đẹp hơn.”

“Tôi đã từng học về Quốc họa một thời gian, nét vẽ của bức tranh phong cảnh này mặc dù không quá đẹp. Thế nhưng cho tôi một cảm giác rất đặc biệt, rất sinh động. Còn bức tranh hoa điểu này cũng bình thường thôi, nét vẽ cũng không phải đẹp nhất, lại càng không khiến cho người ta có phải ồ à ngạc nhiên về nó.”

“Mẹ nó! Nói rất có lý!”

Lâm Phàm thấy tình hình cũng tàm tạm rồi, đăng tiếp một tin weibo nữa.

“Như các bạn đã thấy, tranh phong cảnh có cảm giác đẹp hơn một bậc. Chỉ là rất tiếc, bức tranh chỉ đạt giải Nhì thôi, còn bức tranh hoa điểu này lại được giải Nhất. Tôi thấy mình cần phải vạch trần sự việc mờ ám này, đưa nó phơi bày ra ngoài ánh sáng. Ngay cả đến những người không hiểu gì về Quốc họa cũng thấy được bức tranh nào đẹp hơn, chẳng lẽ các đại sư làm giám khảo chấm điểm của Hiệp hội Quốc họa đều bị mờ mắt rồi hay sao? Xấu hay đẹp đều không nhìn ra được, nếu như Hiệp hội Quốc họa chỉ toàn là những người như vậy, tôi đề nghị Hiệp hội Quốc họa nên dừng lại tại đây nhằm tránh việc tuyên truyền sai lệch về Quốc họa, khiến cho những tinh hoa của nghệ thuật Trung Quốc của chúng ta bị họ bôi nhọ.”

Khi bài đăng này vừa được đăng lên, quần chúng ăn dưa đột nhiên hiểu ra.

“Trời má, tôi hiểu rồi. Lâm đại sư đang phê phán Hiệp hội Quốc họa không công bằng.”

“Là đã xảy ra gian lận sao?”

“Lầu trên ơi, anh còn cần phải hỏi sao? Nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy thì chắc chắn là có mờ ám rồi. Tôi vừa xem trang web chính thức của họ rồi, quả thật bức tranh phong cảnh này chỉ được giải Nhì, còn bức tranh hoa điểu kia chính xác đã đạt giải Nhất. So sánh bức tranh giải Nhất này với những bức tranh giải Nhì khác thì chả hơn gì mấy, dựa vào đâu lại được giải Nhất chứ.”

“Mờ ám, trăm phần trăm là có mờ ám.”

Chương 1099: Lâm đại sư tranh cái với Hiệp hội Quốc hoạ

Điền Thần Côn phấn khích nói: “Tên nhóc thối, cậu làm một màn quá đẹp, những chuyện bất công như này nên được phơi bày ra ánh sáng. Nhưng mà cậu không phải người của Hiệp hội Quốc họa sao hả? Cậu mắng bọn họ như vậy sẽ không sao đấy chứ?”

Lâm Phàm cười ha hả: “Kể cả tôi là người của Hiệp hội Quốc họa thì sao, giở trò mờ ám lại còn dám giở trò trên đầu tôi, ông nói xem tôi nhịn làm sao được đây?”

“Lợi hại!!!”

Tiểu Trần vẫn đang ngồi trước máy tính liên tục nghe điện thoại, chuyện này do anh ta phụ trách. Hơn nữa còn có không ít nhà đầu tư gọi điện đến, họ hy vọng có thể tổ chức Cuộc thi Quốc họa dành cho người lớn lại lần nữa, thế nhưng đều bị anh ta từ chối rồi.

Chuyện này vẫn phải từ từ mới được.

Đột nhiên!

Một nhân viên công tác gấp gáp chạy vào phòng, hoảng hốt nói: “Chủ nhiệm Trần, xảy ra chuyện không hay rồi. Có người nói cuộc thi dành cho trẻ em của chúng ta có gian lận, giờ mọi chuyện đã bị lộ tẩy rồi.”

“Cái gì?” Tiểu Trần bàng hoàng, sau đó đầu óc quay cuồng: “Khốn kiếp, nhất định là tên khốn kia giở trò quỷ.”

“Chủ nhiệm Trần, tên kia là ai thế? Anh biết hắn là ai sao? Từ khi Hiệp hội Quốc họa được thành lập đến nay chưa từng có ai dám nói chúng ta giở trò mờ ám. Hơn nữa tên kia còn vô cùng ngạo mạn, ngay đến cả bản giám khảo cũng bị hắn mắng.” Nhân viên tức giận nói.

“Cái gì?” Chủ nhiệm Trần nghe xong thì ngạc nhiên: “Tên kia dám mắng cả ban giám khảo sao? Không được, tôi phải xem xem rốt cuộc hắn muốn làm gì.”

Chủ nhiệm Trần giận dữ đăng nhập vào weibo. Khi nhìn thấy bình luận kia thì anh ta ngây người, tên khốn kia thật sự khiến cho người ta tức chết.

“Chủ nhiệm Trần, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Nhân viên lên tiếng hỏi.

Chủ nhiệm Trần: “Nên làm gì là sao? Nhất định phải dùng trang web chính thức để làm rõ chuyện này, bọn họ thì hiểu cái gì chứ? Bức tranh này đã được các giám khảo chấm điểm, chẳng lẽ những người không hiểu gì về Quốc họa đó lại hiểu rõ hơn các đại sư sao?”

Nhân viên công tác gật đầu, chuyện này là sự thật. Không cần biết tình hình thế nào, việc quan trọng nhất bây giờ là phải mau chóng làm sáng tỏ mọi chuyện, sao có thể để cho tin đồn vô căn cứ thế này đổ lên người bọn họ được chứ. Nếu chuyện này còn tiếp diễn, e là sẽ gây cho Hiệp hội những hậu quả khó có thể tưởng tượng được.

Trên mạng lúc này đã náo loạn.

“Sao giờ này Hiệp hội Quốc họa vẫn còn chưa lên tiếng? Hai bức tranh này chắc chắn có vấn đề, thứ hạng có khi bị đảo lộn rồi.”

“Chậc, tôi lại thấy Lâm đại sư mới là người giở trò mờ ám ở đây đấy. Tại sao tất cả thí sinh đến từ Viện phúc lợi của hắn đều được giải chứ? Việc này dùng não suy nghĩ một chút là biết hoàn toàn không có khả năng.”

“Lầu trên nói cũng có lý. Mà dù sao tôi cũng chỉ đến ăn dưa, ngồi nhìn xem họ sẽ giải quyết thế nào thôi.”

Đúng lúc này, trang web chính thức của Hiệp hội Quốc họa lên bài thanh minh.

Hiệp hội Quốc họa: “Đối với tin đồn chúng tôi gian lận đang được lan truyền trên mạng, chúng tôi khẳng định tuyệt đối không có chuyện đó xảy ra. Các giám khảo của cuộc thi Quốc họa Thiếu nhi đều là những cây cổ thụ trong giới Quốc họa. Với những người không hiểu về Quốc họa chỉ có thể nhìn vẻ bề ngoài đẹp hay không đẹp, nhưng đối với các vị đại sư họ lại càng coi trọng ý nghĩa ẩn chứa bên trong...”

Đoạn văn giải thích dài dằng dặc này khiến cho những người hóng hớt xung quanh cũng cảm thấy bối rối, không biết nên tin bên nào.

Đã có không ít cư dân mạng nhanh chóng kéo đến weibo của Lâm Phàm để lại lời nhắn: “Lâm đại sư, bây giờ anh định nói sao đây? Hiệp hội đã ra mặt rồi, nói chúng tôi không hiểu. Đúng thật là chúng tôi không biết gì cả, giờ anh xem thế nào?”

“Tôi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra.”

“Tôi vẫn tin Lâm đại sư. Trước đây cũng đã bị vả mặt sợ luôn rồi, lần này bất kể thế nào tôi cũng sẽ tin tưởng Lâm đại sư vô điều kiện.”

“Tôi cũng thế.”

“Các người có chút chính kiến được không hả? Chuyện này tôi thấy Hiệp hội nói đúng đó, các chuyên gia đều đã khẳng định rồi đó, còn có thể có vấn đề gì nữa sao?”

“Này, Lâm đại sư cũng là chuyên gia được sao?”

Lâm Phàm: “Hiệp hội Quốc họa, các người có thể giữ lại chút thể diện được không? Được, không phải các người nói cần xem trọng ý nghĩa sao? Vậy tôi sẽ chậm rãi cùng các người thảo luận nhé. Bức tranh phong cảnh này...”

Lâm Phàm trực tiếp chỉ ra sự chênh lệch rõ ràng giữa hai bức tranh, nói vô cùng tường tận chi tiết. Nếu như đối phương vẫn trơ trẽn không biết xấu hổ như vậy thì hắn thật sự nổi giận rồi đó.

Cuộc tranh cãi ngày càng trở nên nóng bỏng hơn bao giờ hết.

Cuộc thi Quốc họa dành cho trẻ em vốn chỉ là một cuộc thi nhỏ, căn bản không có khả năng thu hút được nhiều sự chú ý như vậy.

Nhưng bây giờ một bên là Lâm đại sư, một bên là Hiệp hội Quốc họa. Hai bên tranh cãi qua lại khiến cho bầu không khí trên mạng dường như bùng nổ.

Chương 1100 - Rút khỏi

Đạo hữu xin dừng bước, tặng truyện một ít kim phiếu nhé, cám ơn nhiều lắm lắm!!!

Chương 1100: Rút khỏi

Một số người không rõ mọi việc thế nào cũng tham gia.

“Lâm đại sư này là ai vậy? Cũng là chuyên gia sao? Đại sư của Hiệp hội Quốc họa người ta đã nói rồi, hắn vẫn còn muốn tranh luận gì nữa?”

“Đúng thế, làm người không nên quá tham lam. Đã được giải Nhì giờ còn muốn luôn cả giải Nhất, quá quắt thật sự.”

“Mẹ kiếp. Con dân Thanh Châu đã tới rồi. Con mẹ nó, ai dám khi dễ Lâm đại sư của chúng tôi, không muốn sống nữa hả?”

“Có dân Thanh Châu ở đây, mờ ám chính là mờ ám, đừng cố biện bạch làm gì.”

“Những chú chó Thanh Châu đã xuất hiện, bắt đầu bảo vệ chủ nhân.”

Lâm Phàm nhìn những bình luận trên mạng, không khỏi lắc đầu thở dài. Hắn không ngờ...haizz.

Ngô U Lan tức điên: “Sao bọn họ có thể vô liêm sỉ như vậy.”

Lâm Phàm: “Lúc đầu tôi nghĩ rằng Hiệp hội Quốc họa là một nơi rất tốt, vì lão Trịnh nên tôi đã nhận lời tham gia Hiệp hội, nhưng xem ra cũng chỉ có thế mà thôi. Rời hội vậy.”

“Cái gì?” Điền Thần Côn ngạc nhiên: “Ê này, cậu đừng quá kích động, nếu thấy không ổn thì cậu gọi điện thoại cho Hội trưởng là được mà.”

Lâm Phàm xua tay: “Không cần. Tôi nghĩ rồi, Hiệp hội Quốc họa này ngay đến cả Hiệp hội Quốc thuật cũng không bằng.”

Tiểu Trần nhìn tình hình trên mạng bây giờ thì cười khẩy. Chuyện này còn không cần anh ta phải mở miệng một câu, Hiệp hội Quốc họa nói cái gì thì chính là cái đó. Cho dù những đại sư Quốc họa trên mạng kia có nhìn thấy cái gì thì họ cũng không dám nói, trừ khi muốn đối nghịch với Hiệp hội.

Lúc này, Tiểu Trần gõ gõ bàn phím, anh ta thấy cần phải làm gì đó, nếu không thì quá có lỗi với bản thân rồi.

Tài khoản chính thức của Hiệp hội Quốc họa: “Theo điều tra, do tác phẩm đạt hạng Nhì của hoạ sĩ nhỏ Tiểu Bàn hiện đang gây tranh cãi nên tạm thời rút lại giải thưởng. Chờ đến khi các đại sư Quốc họa phân tích kỹ lưỡng lại sẽ quyết định số lượng thí sinh đoạt giải cuối cùng. Mong các quý vị hãy tin tưởng chúng tôi. Điều mà hiệp hội Quốc họa chúng tôi kêu gọi chính là công bằng, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình trạng gian lận...”

“Mẹ nó! Chiêu này cũng đủ ác.”

Những người ủng hộ Lâm đại sư khi thấy tình hình trở nên như này thì ngay lập tức bùng nổ. Trực tiếp tước bỏ giải thưởng của Tiểu Bàn, đúng là quá tàn nhẫn. Đây chính là lời giải thích tinh tế sống động nhất trong các lời giải thích.

Phố Vân Lý.

“Bọn họ quá đáng quá rồi.” Sau khi Ngô U Lan đọc bài đăng weibo thì cả khuôn mặt trở nên đỏ bừng vì tức giận.

Điền Thần Côn: “Khốn kiếp, tôi không nhịn được nữa. Tôi muốn giết hết bọn chúng, cho chúng biết Bát Quái Chưởng lợi hại như nào.”

Lúc này, mọi người đều đang nhìn Lâm Phàm, họ không biết hiện giờ Lâm Phàm muốn làm gì. Dựa theo tình hình hiện nay, đối phương đã hoàn toàn không muốn nói lý lẽ với họ nữa.

Mặc dù nói là chờ các đại sư phân tích, nhưng tình hình này không cần nghĩ cũng biết, bọn họ trực tiếp hủy bỏ giải thưởng rồi.

Lạch cạch.

Lâm Phàm mở ngăn kéo lấy Giấy chứng nhận Hội viên cấp cao của Hiệp hội Quốc họa ra, thẳng tay xé làm đôi rồi đập lên bàn.

Điền Thần Côn bọn họ biết Lâm Phàm thật sự tức giận rồi, hơn nữa còn không phải tức giận bình thường.

Weibo.

Lâm Phàm: “Bản thân là một thành viên của Hiệp hội Quốc họa, tôi đã nhìn thấu hành vi gian lận của Hiệp hội. Thứ hạng của cuộc thi không còn được xác định dựa vào các tác phẩm, mà được quyết định dựa trên vô số những thủ đoạn mờ ám phía sau. Từ giờ trở đi, giống như tờ giấy chứng nhận này, tôi sẽ rút khỏi Hiệp hội, sẽ không còn là thành viên của Hiệp hội Quốc họa nữa.”

Khi những lời này được đăng lên weibo cùng với bức ảnh, mọi người đều sửng sốt.

“Trời má, Lâm đại sư là thành viên của Hiệp hội Quốc họa thật sao?”

“Không phải chứ. Tôi biết Lâm đại sư biết vẽ Quốc họa, nhưng không ngờ hắn lại là thành viên của hiệp hội. Chuyện này có gì đó không đúng.”

“Đừng nói Hiệp hội không biết Lâm đại sư cũng là người của họ đấy nhé?”

“Chuyện này...”

Hiệp hội Quốc họa.

Chủ nhiệm Trần nhìn thấy tin weibo này thì sắc mặt khẽ thay đổi, cảm thấy có gì đó không đúng.

Cùng lúc đó, trong một phòng họp khác.

Trịnh Trọng Sơn nhìn những người đang ngồi bên dưới: “Các vị, một tháng sau chính là thời điểm Quốc họa sẽ chính thức bước ra thị trường Quốc tế. Giờ chúng ta cần có ba mươi bức Quốc họa để trưng bày trong triển lãm. Triển lãm lần này không chỉ là chuyện của Hiệp hội Quốc họa chúng ta, mà còn là thời khắc mang về vinh quang cho Tổ quốc, vì vậy chúng ta cần nỗ lực hết sức mình.”

Nguyệt Thu Cư Sĩ: “Lão Trịnh, tôi nghĩ là tác phẩm chủ chốt vẫn phải mời lão Lâm tới mới được, tài năng của lão Lâm chắc chắn sẽ gây chấn động cả toàn thế giới.”

Lão Trịnh: “Đó là chuyện đương nhiên, đợi cuộc họp kết thúc tôi sẽ gọi điện thoại cho hắn.”

Nguyệt Thu Cư Sĩ: “Đợi kết thúc làm gì, giờ tôi sẽ gọi luôn. Dù sao hắn cũng là thành viên của Hiệp hội chúng ta, chuyện này ngoài hắn ra thì không ai đủ sức đảm nhận.”

Chương 1101: Bây giờ tôi đang rất tức giận

Phố Vân Lý!

Bây giờ Lâm Phàm thật sự rất tức giận, hắn không ngờ lại có người phách lối như vậy, đúng là coi trời bằng vung. Nếu như hắn không đủ cứng rắn thì chuyện màn đen phía sau này có lẽ đã áp chế được hắn.

Hơn nữa dưới tình hình này, đối phương rõ ràng là muốn ăn chắc hắn, vô cùng độc đoán, không cho bất kỳ ai một cơ hội nào.

Đối phương là người của Hiệp hội Quốc họa, phụ trách giải thưởng của Cuộc thi Quốc họa trẻ em, dù cho người khác không phục thì sao chứ, người ta cứ trực tiếp dùng quyền thế áp đặt là được.

Đinh đinh!

Lúc này, điện thoại kêu lên, Lâm Phàm không nhìn xem là ai gọi đã nhấc máy.

Nguyệt Thu Cư Sĩ lòng đầy mong đợi nói: “Lão Lâm, tôi lão Nguyệt đây, tôi nói này. Tháng sau sẽ có một buổi triển lãm quốc tế ở nước ngoài, Hiệp hội Quốc họa chúng ta cần có 30 bức tranh, mọi người sau khi bàn bạc đều nhất trí tác phẩm chủ chốt phải để cậu ra tay đấy.”

“Vẽ cái mông, tôi đã rời khỏi Hiệp hội Quốc họa rồi, cúp máy đây.” Lâm Phàm tức tối nói, trực tiếp ngắt điện thoại. Bây giờ hắn có thành kiến rất lớn đối với Hiệp hội Quốc họa, ngay cả Nguyệt Thu Cư Sĩ cũng không muốn quan tâm.

“Ơ?” Nguyệt Thu Cư Sĩ ở đầu dây bên kia đang vô cùng hoang mang, sau đó nhìn mọi người xung quanh: “Mọi người nói xem lão Lâm làm sao vậy, sao tôi lại cảm thấy hình như hắn ta đang rất tức giận.”

Đột nhiên, Nguyệt Thu Cư Sĩ thốt lên: “Không đúng, vừa rồi tôi nghe thấy lão Lâm nói cái gì mà đã rời Hiệp hội. Chuyện này là sao?”

Mọi người ngạc nhiên nhìn nhau, không hiểu thế nào, không biết lão Lâm có ý gì mà lại có thể nói ra những lời như vậy chứ.

Trịnh Trọng Sơn cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng hỏi: “Lão Nguyệt, có chuyện gì vậy, vừa rồi lão Lâm nói sao?”

Nguyệt Thu Cư Sĩ lo lắng: “Lão Lâm nói hắn muốn rời khỏi Hiệp hội Quốc họa.”

Quả nhiên, Trịnh Trọng Sơn nghe xong thì vô cùng sửng sốt, vội vàng giật lại điện thoại: “Có chuyện gì? Lão Lâm muốn làm gì thế, hắn tuyệt đối không thể rời khỏi Hiệp hội, coi như giẫm lên người tôi để thoát ra cũng tuyệt đối không được.”

Đào Thế Cương ở một bên bình tĩnh nói: “Lão Trịnh đừng lo lắng. Tôi thấy chuyện này nhất định có gì đó chúng ta không biết, nếu không thì lão Lâm tuyệt đối sẽ không nói như vậy, nhưng rốt cuộc là có chuyện gì thế nhỉ.”

Trịnh Trọng Sơn vung tay: “Tôi không cần biết chuyện gì đã xảy ra, lão Lâm tuyệt đối không thể rời khỏi Hiệp hội được.”

Vừa nói xong, ông ấy lập tức gọi điện thoại cho Lâm Phàm. Nhưng không ngờ rằng Lâm Phàm lại không thèm nghe máy.

Chuyện này...

Trịnh Trọng Sơn bàng hoàng, tình hình này khiến ông ta trở tay không kịp, hoàn toàn không hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nếu như có gì không vừa ý thì ít nhất cũng nên nói một tiếng chứ, làm như vậy chỉ khiến cho tình hình hiện tại càng trở nên rối tinh rối mù hơn mà thôi.

Đào Thế Cương: “Lão Trịnh, ông gọi điện thoại mà hắn cũng không nghe máy à?”

Trịnh Trọng Sơn gật đầu: “Đúng vậy.”

Lúc này, Đào Thế Cương cảm thấy e là mọi chuyện còn nghiêm trọng hơn những gì ông ta nghĩ, ngay đến lão Trịnh đích thân gọi điện tới mà cũng không thèm nghe máy. Chắc chắn lão Lâm đã gặp phải chuyện gì đó khiến hắn vô cùng tức giận, nếu không tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Ngay lúc này, một vị đại sư đột nhiên kêu lên: “Tôi biết nguyên nhân là gì rồi.”

Mọi người giật mình quay sang, thậm chí lão Trịnh còn lo lắng hơn ai hết: “Nguyên nhân gì?”

Một lúc lâu sau, vị đại sư kia mới nói: “Mọi người xem weibo là hiểu.”

Phố Vân Lý.

Lâm Phàm nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến, cũng biết là lão Trịnh gọi điện tới. Nhưng thật sự hiện giờ tâm trạng hắn đang vô cùng không tốt, ngay cả điện thoại của ông ấy cũng không muốn nghe.

Bây giờ trên mạng đã chia thành hai phe, người đứng về phía Lâm Phàm đang điên cuồng bênh vực hắn, còn những anh hùng bàn phím thì vẫn tiếp tục trào phúng hắn.”

“Ha ha, cười chết tôi rồi. Tên nhóc này thẹn quá hóa giận, lại còn tự xé giấy chứng nhận, muốn rời khỏi Hiệp hội nữa chứ. Theo tôi thấy nhất định là do Hiệp hội đã không đáp ứng theo yêu cầu của hắn, nên giờ hắn mới muốn lợi dụng việc này để uy hiếp người ta đấy.”

“Uy hiếp? Ông thấy chuyện này có khả năng sao? Theo tôi thấy thì Hiệp hội người ta chấm điểm công bằng, e là đã sớm biết tên này muốn ỷ vào thân phận thành viên Hiệp hội để gian lận, nhưng quan trọng là người ta lại chả thèm quan tâm đến hắn ấy chứ.”

“Hợp lý, vô cùng hợp lý, nhưng đúng là vị Lâm đại sư này cũng quá tự mãn mà. Vắng mợ chợ vẫn đông, hắn nghĩ hắn rời khỏi Hiệp hội thì có thể uy hiếp người ta hay sao ? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”

“Mấy người lầu trên biết cái rắm, Lâm đại sư biết rõ đã có người giở trò, vì vậy nên mới không muốn cùng bọn họ ở cùng một chỗ đấy.”

“Đúng đấy, cho lầu trên một like.”

Chương 1102: Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra

Hiệp hội Quốc họa.

Lúc này chủ nhiệm Trần có chút khẩn trương, trên trán không khỏi toát mồ hôi. Anh ta không ngờ tên nhóc này lại là thành viên của Hiệp hội Quốc họa, nhưng mà anh ta cũng chưa bao giờ gặp được người này mà.

Nhân viên công tác đứng một bên nói: “Chủ nhiệm, người này cũng là thành viên của Hiệp hội Quốc họa, nhưng hắn lại dám nói Hiệp hội chúng ta có mờ ám. Tôi nhớ là Hiệp hội Quốc họa chúng ta có quy định rõ ràng, lợi ích của Hiệp hội là trên hết, bất cứ trường hợp nào cũng không thể công khai nói xấu Hiệp hội.”

“Có quy định này sao?” Chủ nhiệm Trần nghi ngờ hỏi.

Người nhân viên kia gật đầu: “Có, tôi nhớ là có điều này.”

Chủ nhiệm Trần thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì được. Tên đó thân là thành viên của Hiệp hội mà lại lên mạng nói xấu Hiệp hội như vậy, việc này hoàn toàn làm mất đi uy tín của Hiệp hội. Căn cứ theo quy định, chúng ta có quyền thu hồi lại tư cách thành viên Hiệp hội của hắn.”

Trịnh Trọng Sơn cùng những người khác đều đang xem weibo của Lâm Phàm, vẻ mặt của mọi người đều rất khó coi.

Ầm!

Đột nhiên, Trịnh Trọng Sơn phẫn nộ vỗ mạnh xuống bàn: “Tôi muốn hỏi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Nguyệt Thu Cư Sĩ suy nghĩ một hồi: “Lão Trịnh, tôi biết rồi. Gần đây Hiệp hội chúng ta có tổ chức một cuộc thi Quốc họa dành cho trẻ em, tất cả các trẻ em dưới mười bốn tuổi đều có thể tham gia. Không phải Lâm Phàm đang quản lý một Viện phúc lợi trẻ em hay sao, chắc hẳn toàn bộ trẻ em trong Viện đều đã tham gia. Bây giờ mọi người đều đang so sánh bài thi của giải Nhất và giải Nhì, e là chuyện này là lý do khiến cho lão Lâm tức giận như vậy.”

Trịnh Trọng Sơn đã xem hết các bình luận trên Weibo: “Tôi không cần biết là chuyện gì, giờ tôi chỉ muốn biết, weibo chính thức của Hiệp hội chúng ta hiện đang do ai quản lý? Ban giám khảo cuộc thi lần này là ai? Đến cùng là vấn đề gì đã xảy ra?”

Một vị đại sư Quốc họa lên tiếng: “Lão Trịnh, lão Lâm nói là có mờ ám. Hay là chúng ta cùng nhìn xem một chút hai bức tranh ấy, thế nào?”

“Không cần xem. Tôi tin tưởng Lâm đại sư! Hiện giờ tôi chỉ muốn biết, ai là người có bản lĩnh mà dám thay mặt Hiệp hội nói ra những lời này? Nếu như lão Lâm thật sự vì chuyện này mà rời khỏi Hiệp hội, tôi mẹ nó phải lột da cái tên đó ngay.” Từ khi Trịnh Trọng Sơn nghiên cứu về Quốc họa, tính tình đã thay đổi rất nhiều so với trước kia, không còn bốc đồng và cáu kỉnh như lúc trước nữa. Nhưng bây giờ chỉ vì chuyện này, ai cũng cảm thấy e là cơn giận của lão Trịnh lại sắp bạo phát ra rồi.

“Hình như Tiểu Trần là người đang xử lý chuyện này, weibo của Hiệp hội vẫn luôn do Tiểu Trần quản lý.” Đào Thế Cương nói.

Lúc này, Trịnh Trọng Sơn đột ngột đứng dậy: “Mọi người đi cùng tôi, tôi muốn xem xem ai là người cho cậu ta năng lực này.”

Nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy tức giận của lão Trịnh, Nguyệt Thu Cư Sĩ kéo theo Đào Thế Cương: “Lão Trịnh tức giận rồi, e là xảy ra chuyện lớn rồi đây.”

Vẻ mặt của Đào Thế Cương cũng vô cùng khó coi: “Tức giận sao? Còn tôi thì đang muốn giết người rồi này.”

“Hả?” Nguyệt Thu Cư Sĩ sửng sốt: “Lão Đào, bình tĩnh, bình tĩnh đi mà.”

Vẻ mặt Trịnh Trọng Sơn vô cùng nghiêm trọng, dẫn đầu đoàn người đi về phía phòng chủ nhiệm Trần.

Mọi người ai cũng cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Bọn họ đã từng tiếp xúc với lão Lâm, hắn thật sự là người có năng lực. Họ vô cùng ngưỡng mộ kỹ năng vẽ tranh Quốc họa của lão Lâm, giờ kẻ nào lại để hắn rời khỏi Hiệp hội chỉ vì lý do này thì đúng là kẻ đó đã phạm tội tày trời.

Cách đó không xa, ban giám khảo của cuộc thi vẫn đang bàn bạc.

“Lão Khâu, hình như cuộc thi cho trẻ em xảy ra chuyện rồi, có người nghi ngờ tác phẩm của Vương Hạo Dương là mua giải.”

Lão Khâu cũng đã biết nhưng không có cách nào khác, chuyện này do chủ nhiệm Trần mở lời, ông ta còn có thể làm gì được. Con của lãnh đạo muốn đạt giải Nhất, bọn họ không thể không đồng ý.

Dù sao cuộc thi Quốc họa cho trẻ em cũng không phải cuộc thi quan trọng gì, sức ảnh hưởng rất nhỏ. Thế nên trong chuyện này thật sự có mờ ám hay không thì cũng không có vấn đề gì.

Nếu như là một cuộc thi lớn thì bọn họ đương nhiên không dám hành động như vậy.

Nhưng ai ngờ cuộc thi nhỏ bé thế này mà lại có người phơi bày chuyện mờ ám phía sau này ra.

“Lão Khâu, ông nói xem chúng ta sẽ không có chuyện gì chứ? Dù sao chúng ta cũng là giám khảo, nếu như chuyện này trở nên nghiêm trọng hơn thì chúng ta cũng khó ăn nói đó.”

Lão Khâu im lặng trong chốc lát. Đúng lúc này, ông ta thấy hội trưởng Trịnh đi tới: “Trước đừng nói nữa, hội trưởng tới rồi.”

Mọi người nghe thấy thì vội vã nhìn theo, khi nhìn thấy người đến thì đều đứng sang một bên. Mặc dù bọn họ là thành viên của Hiệp hội, thế nhưng muốn tiến sâu vào nội bộ thì còn xa lắm.

Chương 1103: Trịnh Trọng Sơn nổi giận

Trịnh Trọng Sơn đang vô cùng tức giận, nhưng khi đi ngang qua đây thì đột nhiên dừng lại rồi nhìn về phía lão Khâu.

Lão Khâu thấy hội trưởng đang nhìn mình, gật đầu mỉm cười: “Hội trưởng Trịnh.”

Nhưng điều khiến lão Khâu cảm thấy có chút không đúng là ánh mắt của hội trưởng khi nhìn ông ta lại có chút gì đó không bình thường.

“Hội trưởng, ngài có chuyện gì vậy?” Lão Khâu dè dặt hỏi. Ông ta kém hội trưởng tận mười mấy tuổi, hơn nữa cũng biết lai lịch của hội trưởng nên trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng.

Trịnh Trọng Sơn hít sâu một hơi: “Tôi hỏi ông, giám khảo của cuộc thi Quốc họa cho trẻ em là ông đúng không? Khi chấm điểm cho tác phẩm đạt giải Nhất và giải Nhì các ông chấm theo tiêu chí gì? Có gian lận hay không? Tôi mong các ông hãy trả lời thành thật, tôi không muốn nghe thấy bất kỳ lời nói dối nào.”

Lúc lão Khâu cùng mọi người nghe thấy câu hỏi này thì sửng sốt. Họ không ngờ hội trưởng lại biết chuyện này, hơn nữa sắc mặt có vẻ rất không vui.

Lúc này, trong lòng bọn họ không khỏi có chút căng thẳng.

Đào Thế Cương cũng đang cố gắng kìm lại cơn tức giận: “Tiểu Khâu, rốt cuộc là có chuyện gì? Tôi biết anh tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này, bây giờ anh thành thật nói rõ mọi chuyện cho tôi biết ngay.”

Ông ta cùng với Tiểu Khâu cũng có chút quen biết nên chắc chắn phải cho anh ta biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, nếu dám che giấu mọi chuyện trước mặt lão Trịnh thì e là Tiểu Khâu sẽ phải cuốn gói rời khỏi Hiệp hội.

Lúc này, dường như Tiểu Khâu cũng đã biết chuyện này nghiêm trọng như thế nào, sau đó không dám che giấu gì mà nói hết mọi chuyện.

......

Trong phòng làm việc.

Chủ nhiệm Trần thoải mái ngồi ở đó hút thuốc, đột nhiên có điện thoại gọi tới.

“Lãnh đạo, có chuyện gì vậy?”

“Tiểu Trần, tôi nghe nói đã xảy ra chuyện.” Lãnh đạo hỏi.

Chủ nhiệm Trần mỉm cười: “Lãnh đạo, ông yên tâm, mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát. Tôi đã nói rõ mọi chuyện trên weibo, sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Lãnh đạo: “Được, cậu làm việc tôi rất yên tâm, tôi sẽ ghi nhớ chuyện này trong lòng.”

Chủ nhiệm Trần cười: “Cảm ơn lãnh đạo.”

Ầm!

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị mở ra một cách thô bạo.

Sắc mặt chủ nhiệm Trần có chút không vui, người nào dám ngang ngược như vậy chứ, vào phòng mà lại không biết gõ cửa sao? Nhưng khi anh ta nhìn thấy người đến thì vẻ mặt đột nhiên thay đổi, lập tức đứng dậy: “Hội trưởng Trịnh, sao ngài lại tới đây?”

Anh ta biết thân phận của ông lão trước mặt này, mặc dù đã nghỉ hưu nhưng uy nghiêm của ông ta vẫn còn đó.

“Hừ!” Trịnh Trọng Sơn lạnh lùng nói: “Anh vừa nói chuyện điện thoại với ai?”

“Đây là...” Chủ nhiệm Trần do dự, định cất điện thoại vào túi, nhưng Trịnh Trọng Sơn hoàn toàn không cho anh ta cơ hội đó.

“Đưa điện thoại cho tôi.” Trịnh Trọng Sơn bước tới, nghiêm túc nói.

Chủ nhiệm Trần xấu hổ, nhưng đối diện với lão Trịnh thì anh ta chỉ có thể thành thật đưa điện thoại cho ông ta.

“Tôi là Trịnh Trọng Sơn, cậu là ai?” Trịnh Trọng Sơn biết cuộc điện thoại này là của người chỉ đạo đằng sau mọi chuyện. Vừa rồi ở ngoài ông ta đã nghe thấy hết, nhưng vẫn kìm lại sự tức giận trong lòng, ông ta muốn biết rốt cuộc ai là người dám giở trò trong Hiệp hội của mình.

Người ở đầu dây bên kia vừa nghe thấy lời giới thiệu thì lập tức cung kính chào hỏi: “Chào ngài Trịnh, là tôi Tiểu Vương đây, Vương Thành.”

Lúc này, Trịnh Trọng Sơn đã không kìm được cơn giận: “Tôi mặc kệ cậu là người nào, cậu cũng to gan quá nhỉ? Tôi nói cho cậu biết, nếu hôm nay tôi không xử lý được chuyện này thì cậu chờ từ chức đi.”

Cạch!

Sau đó lập tức cúp máy.

Chủ nhiệm Trần đứng ở một bên không dám động đậy. Anh ta đột nhiên cảm thấy chuyện đã trở nên phức tạp hơn rồi, nhìn thấy Trịnh Trọng Sơn tức giận ra mặt thì chỉ có thể nhẹ nhàng hỏi: “Ngài Trịnh, có chuyện gì thế ạ?””

“Cậu còn hỏi tôi có chuyện gì sao? Tôi lại muốn hỏi cậu có chuyện gì đây? Cuộc thi Quốc họa cho trẻ em lần này có phải cậu là người quyết định danh sách giải thưởng không? Nếu cậu không thật thà trả lời, tôi sẽ cho cậu cút khỏi đây ngay lập tức, sau đó sẽ tống cậu vào tù.” Giọng điệu của Trịnh Trọng Sơn rất nghiêm trọng, thậm chí không chừa cho anh ta chút mặt mũi nào.

Lâm đại sư muốn rời khỏi Hiệp hội. Chuyện này với người khác mà nói có thể không phải chuyện gì lớn, thế nhưng đối với bọn họ mà nói, đây quả thật là sấm sét giữa trời quang.

Chủ nhiệm Trần nghe thấy những lời của Trịnh Trọng Sơn thì ngây người, anh ta không ngờ rằng ngài Trịnh lại tới đây vì chuyện này nên nhất thời không biết nên nói gì.

Nhưng lúc này thì xem như anh ta cũng hiểu ra rồi, có vẻ lai lịch của người mà anh ta đã khiêu khích trên weibo kia e là không hề đơn giản.

Trên mạng.

“Ha ha, cười chết tôi rồi. Sau khi Hiệp hội Quốc họa người ta lên tiếng thì Lâm đại sư đã mất tích không thấy mặt mũi đâu nữa luôn.”

“Không biến mất thì còn có thể làm gì được, chẳng lẽ còn không biết xấu hổ sao?”

“Đúng thế, rời Hiệp hội thì rời thôi. Theo tôi biết thì có vô số người muốn được gia nhập Hiệp hội đấy, hắn rời đi rồi thì bao nhiêu người mong vào còn không được.”

Chương 1104: Hiệp hội xin lỗi

“Mẹ nó! Mấy người mau xem trang web của Hiệp hội Quốc họa đi, con mẹ nó lại xảy ra chuyện lớn rồi.”

“Có chuyện gì? Xảy ra chuyện gì lớn? Chẳng lẽ lại có vụ gì mới nữa sao?”

“Mấy người tự mình xem là biết.”

Lúc này, tất cả những người quan tâm đến chuyện này đều đã dồn sự chú ý vào weibo của Hiệp hội Quốc họa.

Ngay lập tức, trên mạng truyền ra những âm thanh kinh ngạc.

“Mẹ kiếp! Lại có người làm ra chuyện như này sao?”

Weibo chính thức của Hiệp hội Quốc họa đăng bài mới: “Xin lỗi, Lâm đại sư.”

Tất cả mọi người đều không hiểu nổi, Hiệp hội Quốc họa vừa rồi rõ ràng còn khiêu khích đối đầu với Lâm đại sư, sao lại như vậy được?

Nhưng khi nhìn thấy bài đăng tiếp theo, mọi người đều không biết có phải mắt họ nhìn nhầm rồi không, sao đột nhiên tình hình lại biến thành thế này?

Phố Vân Lý!

Mọi người đều đang rất tức giận, họ cũng không biết nên làm thế nào đối với trường hợp không công bằng như thế này.

Hiệp hội Quốc họa là tổ chức độc tài, nói cái gì thì chính là cái đó. Bọn họ hoàn toàn không có cách nào để phản kháng lại được.

Đúng lúc này, Ngô U Lan phấn khích reo lên:

“Anh Lâm, anh mau xem weibo đi. Hiệp hội Quốc họa lên tiếng xin lỗi rồi này.”

“Gì cơ? Hiệp hội Quốc họa xin lỗi thật á?” Điền Thần Côn ngạc nhiên không tin nổi, rồi đột nhiên cười phá lên: “Ha ha! Tôi biết mà, Hiệp hội nhất định sẽ phải xin lỗi. Giờ cậu định nói gì, người ta cũng đã xin lỗi rồi, nên làm gì bây giờ?”

Lâm Phàm ngồi ở một góc, đặt điện thoại lên bàn: “Được rồi, không cần quan tâm đến chuyện này nữa. Cứ như vậy đi. Tôi đã không còn bất cứ liên hệ gì với Hiệp hội nữa rồi, bọn họ muốn xin lỗi ai thì cũng chả liên quan gì đến tôi.”

Điền Thần Côn ngạc nhiên: “Cậu nghiêm túc đấy à? Sau này thực sự sẽ không qua lại với bên Hiệp hội nữa sao?”

Lâm Phàm vẫn ngồi im không nói gì, còn Ngô U Lan thì ngoắc Điền Thần Côn một cái: “Chúng ta không nói chuyện này nữa, mọi chuyện đã qua rồi. Anh Lâm đã không muốn tiếp tục bàn tán thì chúng ta nói thêm cũng có ích gì nữa đâu.”

Điền Thần Côn đương nhiên hiểu ý của Ngô U Lan nên cũng không nhiều lời: “Chỉ là tôi thấy giải thưởng cuộc thi này rất hậu hĩnh, cứ từ bỏ như vậy thì cũng hơi đáng tiếc.”

Hiệp hội Quốc họa.

Trịnh Trọng Sơn vẫn đang chờ hành động tiếp theo của Lâm Phàm trên weibo, nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh gì. Chỉ có thể thờ dài nói: “Xem ra lần này lão Lâm thật sự tức giận rồi đây.”

Nguyệt Thu Cư Sĩ ngồi một bên nói: “Chắc không phải thế đâu.”

“Ông không biết đâu, tôi nhìn người rất chuẩn. Lão Lâm người này... Haizz, thôi không nói nữa.” Trịnh Trọng Sơn thở dài, sau đó ánh mắt đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm chủ nhiệm Trần.

Lúc này, chủ nhiệm Trần sớm đã mồ hôi đầm đìa, cả người run rẩy. Dường như anh ta cảm giác được sắp có nguy hiểm ập đến, trong lòng dâng lên chút sợ hãi, anh ta phát hiện chuyện này đã trở nên vô cùng nghiêm trọng rồi. Nhất là khi cảm nhận được ánh mắt của hội trưởng nhìn anh ta giống như muốn lấy mạng anh ta vậy, loại cảm giác sợ hãi này khiến cho cả người anh ta rét run cả lên.

“Hội trưởng, tôi...” Dường như Tiểu Trần còn muốn nói gì thêm, nhưng chưa nói hết đã bị Trịnh Trọng Sơn cắt ngang: “Từ hôm nay trở đi, toàn bộ các chức vụ cậu đang đảm nhận chính thức bị xóa bỏ. Đối với chuyện cậu nhận hối lộ, tôi sẽ từ từ tính toán với cậu sau.”

Chủ nhiệm Trần chết lặng khi nghe thấy câu nói này, chân anh ta bắt đầu run lẩy bẩy đứng không vững.

Thu hồi tất cả các chức vụ, vậy thì về sau anh ta hoàn toàn xong đời rồi!

Trên mạng.

Weibo chính chức của Hiệp hội Quốc họa đăng bài: “Tôi là Hội trưởng của Hiệp hội Quốc họa. Tôi rất buồn khi để chuyện này xảy ra. Mục đích của cuộc thi Quốc họa trẻ em là để phát hiện những thế hệ trẻ tài năng cho bộ môn nghệ thuật truyền thống này, nhưng không ngờ rằng lại xảy ra những chuyện không hay như vậy. Với tư cách là Hội trưởng, tôi xin chịu toàn bộ trách nhiệm và gửi lời xin lỗi tới tất cả những người dân đang quan tâm tới vấn đề này. Đồng thời, đối với Hiệp hội Quốc Họa, Lâm đại sư chính là bảo vật trân quý nhất, chúng tôi không thể chấp nhận được việc cậu ấy muốn rời khỏi Hiệp hội...”

Một bài đăng dài như trường giang đại hải, đã khiến cho toàn bộ mạng weibo như muốn nổ tung.

Còn những cư dân mạng từ lúc bắt đầu đã náo loạn ầm ĩ nay đã im bặt, bọn họ cảm giác như mặt mình đã bị người tát cho sưng vù.

“Ha ha, những người ầm ĩ lúc trước giờ đang ở đâu rồi, ra mặt đi xem nào, xem xem Hiệp hội Quốc họa người ta đang nói gì kìa.”

“Lâm đại sư là bảo vật là châu báu đấy, hiểu chưa???”

“Vị hội trưởng này quả thật không tệ, không ngờ đằng sau lại thật sự có người mua giải, nhưng cái màn mờ ám này cũng chả duy trì được bao lâu thì đã bị phá hủy, quá đỉnh!””

“Sao Lâm đại sư lại không nói gì nữa thế? Hiệp hội người ta đã xin lỗi rồi mà, chắc cũng nên ra mặt nói vài lời chứ.”

“Sao tôi thấy hình như Lâm đại sư thật sự tức giận rồi hay sao ấy, xé luôn cả giấy chứng nhận của Hiệp hội như vậy, không phải thật sự muốn rời khỏi Hiệp hội luôn đấy chứ?”

Chương 1105: Tự thân tới cửa

Ở phố Vân Lý lúc này, Lâm Phàm đã lôi theo ông Lương và ông Trương đi ra ngoài.

Ông Lương: “Ông chủ nhỏ, cậu muốn làm gì?”

Lâm Phàm: “Đi mua chút phần thưởng cho tụi nhỏ. Chúng ta khỏi đợi Hiệp hội phân phát phần thưởng nữa, tôi sẽ tự mua quà để cổ vũ tinh thần cho mấy đứa nhỏ.”

Ông Lương và ông Trương chỉ biết nhìn nhau, sau đó thì hiểu ra. Lần này ông chủ nhỏ tức giận thật rồi, kể cả Hiệp hội người ta có thừa nhận lỗi lầm của mình và sửa lại danh sách giải thưởng thì cũng không có cách nào khiến cho ông chủ nhỏ tha thứ cho bọn họ nữa rồi.

“Đúng, nên như vậy. Dựa vào đâu mà bọn họ nói cái gì thì là cái đó chứ? Tranh của bọn nhỏ đều rất đẹp, chúng ta mua phần thưởng để khích lệ chúng đi.” Ông Lương nói.

Ngày hôm sau!

Chuyện này vốn chỉ là một chuyện cỏn con, thế nhưng qua một ngày náo loạn như vậy đã đưa tin tức này trở thành tiêu điểm cho các báo. Mặc dù trên mạng bàn luận rất sôi nổi nhưng đối với Lâm Phàm thì hắn đã sớm quẳng chuyện này ra sau đầu rồi.

Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn.

Một chiếc xe bán tải nhỏ vừa tới.

Mặc dù Lâm Phàm cũng chưa tính là đại gia hay triệu phú gì cả, nhưng cũng tiết kiệm được không ít tiền.

Xe vừa tới nơi đã nhìn thấy viện trưởng Hoàng đang đứng chờ trước cổng.

“Lâm đại sư, chuyện ngày hôm qua...” Viện trưởng Hoàng cũng biết chuyện hôm qua, bà không nghĩ rằng lại xảy ra chuyện như vậy, Hiệp hội Quốc họa lại để xảy ra vấn đề gian lận. Vốn dĩ nhóc mập phải được giải Nhất, mà cuối cùng chỉ được trao giải Nhì.

May mắn thay, mọi chuyện đã thay đổi nhanh chóng, Hiệp hội cũng đã thừa nhận lỗi lầm của mình.

Nhưng nhìn dáng vẻ của Lâm Phàm hôm nay thì rõ ràng là hắn vẫn ghim chuyện này của Hiệp hội trong lòng.

Lâm Phàm xua tay: “Đừng nhắc tới chuyện này nữa, bọn trẻ đều rất giỏi. Hơn nữa tôi đã nghĩ rồi, giải thưởng lần này cũng không quan trọng, để cho tuổi thơ của bọn trẻ phải theo đuổi những thứ giải thưởng như này cũng không tốt, theo tôi thấy thì tụi trẻ đều xứng đáng đạt được giải Nhất.”

Viện trưởng Hoàng gật đầu, cảm thấy Lâm đại sư nói rất có lý, sau đó cười nói: “Nói cũng đúng, toàn bộ lũ trẻ đều rất giỏi.”

Lâm Phàm vẫy tay, để các nhân viên dỡ đồ xuống: “Đây đều là quà thưởng cho tụi nhỏ, chút nữa bà đừng nhắc tới chuyện kia nha.”

“Được.” Viện trưởng Hoàng gật đầu.

Hàn Lục cũng hăng hái dỡ đồ cùng với mọi người, anh ta đương nhiên biết chuyện đã xảy ra với Hiệp hội Quốc họa. Lúc biết chuyện, anh ta cũng thấy vô cùng tức giận, nhưng sau khi nghĩ thông rồi thì chỉ thấy để ý đến mấy chuyện đó thì có tác dụng gì đâu chứ.

Sự hiện diện của Lâm Phàm đương nhiên cũng thu hút sự chú ý của bọn trẻ.

Nhóc mập vội vàng chạy tới: “Chú Lâm, thành tích của cháu thế nào?”

Lâm Phàm xoa xoa đầu cậu nhóc: “Ừm, rất tốt. Mọi người đều tuyệt nhất. Cuộc thi Quốc họa lần này, mấy đứa đều siêu giỏi luôn. Cháu xem, chú mang đến rất nhiều phần thưởng này.”

“Thật sao ạ?” Nhóc mập nghe thấy thế thì cặp mắt to tròn của cậu nhóc lập tức sáng bừng lên.

Nhận được lời khen đối với cậu nhóc mà nói thì đó là điều tốt hơn bất cứ thứ gì, thậm chí ngay đến cả thứ hạng cũng không cần hỏi nữa.

Sau khi được trao quà, tụi nhỏ đều rất vui.

“Lão Lâm.” Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một giọng nói quen thuộc.

Khi nhìn thấy người vừa tới, Lâm Phàm hơi ngạc nhiên, không nghĩ rằng ông Trịnh lại đuổi theo đến tận đây.

Hơn nữa không phải chỉ có mình ông Trịnh tới, ngay cả Nguyệt Thu Cư Sĩ và Đào Thế Cương cũng đi theo đến đây.

Lâm Phàm vốn dĩ định nở nụ cười tiếp đón bọn họ, nhưng nghĩ tới chuyện ngày hôm qua thì không kìm được tức giận, hỏi: “Sao mọi người lại đến đây làm gì?”

Ông Trịnh cười, đáp: “Lão Lâm này cậu hay thật đấy, chúng tôi đều đã đích thân đến đây rồi mà cậu còn tức giận cái gì. Chuyện này là các anh đây có lỗi với cậu, nhưng chúng tôi cũng đã điều tra rõ ràng rồi, cũng đã nghiêm khắc trừng phạt mấy người đó rồi.”

Nguyệt Thu Cư Sĩ cùng với Đào Thế Cương cũng gật đầu, đồng thanh nói: “Đúng, đúng đấy.”

Trịnh Trọng Sơn nhìn mặt Lâm Phàm có vẻ không vui thì cười nói: “Lão Lâm à, không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, ba người chúng tôi đã đi cả đêm đến đây, không phải cậu định để chúng tôi đứng chờ ngoài cửa đấy chứ?”

Mặc dù trong lòng Lâm Phàm vẫn còn tức giận, nhưng nói cho cùng thì đúng là chuyện này chả có liên quan gì với mấy người lão Trịnh chút nào cả, nên chỉ thờ ơ nói: “Dù sao cũng tới rồi thì vào đây ngồi đi.”

Trịnh Trọng Sơn liếc hai người Nguyệt Thu Cư Sĩ, vào được phòng đã là một bước tiến lớn rồi.

Trong phòng.

“Lão Lâm, không phải cậu không biết, hôm qua lúc biết chuyện tôi cũng rất tức tối, suýt chút nữa là ra tay đánh người rồi. Gọi điện thoại cậu cũng không nghe, làm cho chúng tôi còn tưởng đã xảy ra chuyện gì nên liền chạy thâu đêm đến đây. Lúc ở trên máy bay thì bệnh cũ của tôi lại tái phát, đau muốn chết. Nhưng nghĩ tới Lâm lão đệ của tôi vẫn còn tức giận thì chút bệnh kia có đáng là gì.” Trịnh Trọng Sơn lộ vẻ mặt vô cùng buồn bã, cộng thêm với khuôn mặt già nua của ông ta, quả thật khiến cho người khác phải động lòng thương cảm.

Chương 1106: Giả vờ giả vịt

Hơn nữa lại có cả Nguyệt Thu Cư Sĩ và Đào Thế Cương ở bên cạnh phụ họa, càng khiến cho Lâm Phàm có cảm giác dù cho có trải qua muôn vàn khó khăn gian khổ thì họ cũng không màng đến, chỉ để đến đây gặp mình.

Nhưng nếu Lâm Phàm thật sự tin lời họ thì quả thật đã đánh giá thấp trí thông minh của hắn rồi.

“Ha ha.” Lâm Phàm cười nói: “Lão Trịnh, sao tôi lại không thấy ông đang bị bệnh chứ? Tôi thấy hiện giờ tình trạng sức khỏe của ông đang vô cùng tốt đó chứ.”

Thật ra Lâm Phàm cũng không phải tức giận với bọn họ, dù sao họ cũng không hề biết chuyện này. Hơn nữa sau khi biết chuyện họ cũng đã lập tức xử lý, chỉ những điều này cũng đủ để thấy họ rất coi trọng chuyện này.

Lúc này, Trịnh Trọng Sơn đột nhiên nhớ ra Lâm Phàm cũng rất thông thạo y thuật, nếu không thì cháu trai của ông ta cũng không thể hồi phục được nhanh như vậy. Nếu giả vờ bị bệnh thì quả thật không được, sau đó lập tức giả lả cười: “Ha ha, trước không nói chuyện này nữa. Lão Lâm, nếu cậu muốn rời khỏi Hiệp hội, tôi trăm lần không đồng ý đâu nha.”

Nguyệt Thu Cư Sĩ cũng nói: “Lão Lâm, chuyện này cậu cũng kích động quá rồi. Khi chuyện vừa xảy ra, cậu nên mau chóng liên lạc với chúng tôi chứ. Nếu như chúng tôi biết chuyện thì tuyệt đối sẽ không để nó xảy ra.”

Đào Thế Cương cũng gật đầu: “Đúng thế. Cậu không biết đâu, hôm qua trước khi đến đây, lão Trịnh còn đang họp cùng với mọi người. Ông ta tức giận đến mức dọa người ngay trong cuộc họp luôn đấy.”

“Được rồi, mọi người có chuyện gì mau nói đi, hôm qua mọi người có nhắc đến triển lãm gì thế?” Lâm Phàm hỏi.

Trịnh Trọng Sơn xua tay: “Chuyện đấy cũng là chuyện quan trọng nhưng so với chuyện của cậu thì không đáng là gì. Chuyện cậu muốn rời khỏi Hiệp hội là không thể được, chúng tôi tới đây là vì chuyện này đó.”

Lâm Phàm liếc mắt nhìn ba người đối diện: “Đừng cho là mấy người nói như này thì tôi sẽ cảm động, tôi đã không còn là người của Hiệp hội rồi, giấy chứng nhận tôi cũng đã xé mất rồi.”

“Xé rồi thì sao, Hiệp hội chúng tôi không đồng ý. Cậu xé giấy chứng nhận rồi thì chúng tôi lại bù cho cậu một cái không được à? Cậu xem, chúng tôi cũng đã mang đến đây cho cậu rồi đây này, mới tinh lại còn dát viền vàng nữa nè.” Trịnh Trọng Sơn lấy một tờ chứng nhận mới tinh từ trong túi ra, cười nói.

Lâm Phàm phẩy tay: “Rời thì cũng rời rồi, tôi sẽ không trở lại đâu.”

“Không được, chúng tôi không đồng ý, cậu cũng đừng mơ rời đi được.” Trịnh Trọng Sơn lập tức lắc đầu, đùa à? Nếu thật sự để lão Lâm rời Hiệp hội, vậy thì Hiệp hội coi như mất tất cả rồi.

Hơn nữa, kỹ năng hội họa của lão Lâm quả thật là không ai địch nổi. Họ còn nghĩ nếu có một ngày tâm trạng lão Lâm tốt hơn thì họ sẽ nhờ hắn vẽ tặng cho họ một bức tranh nữa kìa.

Như bức tranh mà lần trước lão Lâm đã tặng cho họ, họ đã đem đi cất giấu thật kỹ, coi như bảo vật gia truyền. Sau này sẽ truyền cho hết thế hệ này đến thế hệ khác.

Lâm Phàm kiên định nói: “Tôi đã hạ quyết tâm rồi, mọi người có nói gì thì cũng vô dụng thôi, rời đi chính là rời đi. Quan hệ giữa chúng ta cũng không tồi, nếu như mọi người đã đến đây thì nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì? Tôi có thể vì ngày đầu tiên rời khỏi Hiệp hội mà thỏa mãn mọi người.”

Trịnh Trọng Sơn mãnh liệt xua tay: “Chúng tôi không có yêu cầu gì cả, tới đây chỉ vì chuyện cậu muốn rời Hiệp hội thôi.”

Lâm Phàm nhìn ba người, suýt nữa đã bị bọn họ làm cho yếu lòng rồi. Nhưng nếu không phải biết bọn họ còn có loại thủ đoạn này thì hắn có thể thật sự bị họ làm cho cảm động cũng nên.

“Chú Lâm...”

Đúng lúc này, nhóc mập chạy vào phòng.

Trịnh Trọng Sơn ngạc nhiên hỏi: “Lão Lâm, bức tranh kia là do cậu nhóc mập này vẽ sao?”

“Đúng vậy, không ngờ Hiệp hội Quốc họa có người có thể nhìn hiểu được, tôi còn cho là trong Hiệp hội ngoại trừ tôi thì không ai xem hiểu nữa chứ.” Lời nói này của Lâm Phàm có hơi ám chỉ, xem ra là vẫn không hài lòng với chuyện hôm qua.

Làm sao bọn lão Trịnh lại nghe không hiểu ra chứ, ai nấy đều chỉ biết cười ngại: “Ai nói thế, chúng tôi đều có thể nhìn ra được mà. Mập Mạp, con rất giỏi, có muốn cùng các ông học vẽ Quốc họa không?”

Nhóc mập nhìn ba người sau đó chạy đến đứng cạnh Lâm Phàm: “Không muốn, con có chú Lâm dạy con là được rồi.”

Lâm Phàm xoa đầu của cậu nhóc: “Nhóc mập ngoan nghe lời, ra ngoài chơi nhé. Chú còn có chuyện cần bàn bạc.”

“Vâng ạ.” Nhóc mập ngoan ngoãn rời đi.

Lâm Phàm: “Mọi người đừng nghĩ linh tinh, trên thế giới này còn có ai biết dạy dỗ người khác hơn tôi chứ? Ngoài ra tôi nói mọi người biết, nhóc mập rất có thiên phú, chưa đến ba mươi tuổi tuyệt đối sẽ trở thành bậc thầy Quốc họa hàng đầu thế giới, ngay đến cả các ông cũng sẽ kém xa nó.”

Ông Trịnh nghe thấy thì vô cùng ngạc nhiên: “Lão Lâm, cậu đừng nói đùa thế chứ.”

Lâm Phàm cười khẩy nói: “Không tin thì thôi, cậu nhóc thật sự có thiên phú đó. Thôi được rồi, không nói nhiều nữa, mọi người rốt cuộc có chuyện gì thì nói đi.”

Chương 1107: Thì ra còn có chuyện khác

Trịnh Trọng Sơn thấy Lâm Phàm thật sự không muốn quay lại, có hơi gấp gáp: “Lão Lâm, đừng thế nữa mà. Ba lão già chúng tôi đã đích thân từ nơi xa xôi như thế chạy tới đây, cậu cho chúng tôi chút mặt mũi có được không?”

Lâm Phàm nhìn ba người, trong lòng cũng thấy e ngại.

Đây tuyệt đối không phải là vấn đề có nể mặt hay không, mà là hôm qua hắn đã lỡ nói chắc như đinh đóng cột trên Weibo rồi, giờ nếu thu hồi lại thì không phải sẽ bị người ta cười vào mặt hay sao? Hắn không thể nào làm loại chuyện này được và cũng không muốn làm, nếu làm thì còn mặt mũi nào nữa chứ.

Trịnh Trọng Sơn cũng coi như là cáo già, liếc một cái là có thể nhìn ra vấn đề của lão Lâm. Không phải là có thần giao cách cảm gì, mà ông ta đã sống đến từng này tuổi rồi nên có chuyện nào giấu được ông ta chứ.

Không đợi Lâm Phàm nói thêm, ông Trịnh đã lấy điện thoại ra.

Weibo chính thức của Hiệp hội Quốc họa đăng bài mới: “Với tư cách là Hội trưởng của Hiệp hội Quốc họa, hôm nay tôi đã đích thân tới Thượng Hải thành khẩn mời Lâm đại sư quay lại Hiệp hội. Đối với việc ngày hôm qua Lâm đại sư rời khỏi Hiệp hội, tất cả các thành viên trong Hiệp hội đều vô cùng buồn bã. Vì vậy hôm nay dù có thế nào chúng tôi cũng nhất định phải mời được Lâm đại sư quay trở lại Hiệp hội.”

“Lão Lâm, cậu xem thế này được chưa? Nếu cậu còn không đồng ý, chẳng lẽ thật sự muốn khiến cho ba lão già này tức chết mới được hay sao.” Trịnh Trọng Sơn để điện thoại đặt xuống trước mặt Lâm Phàm.

Lâm Phàm ngạc nhiên, không ngờ ông Trịnh lại chịu xuống nước như vậy, thật sự đã làm cho hắn có chút cảm động rồi. Nhưng giờ hắn cũng không thể biểu hiện ra quá rõ ràng, nhất định phải để cho họ cảm thấy muốn níu kéo hắn quay lại thì khó khăn cỡ nào.

Lâm Phàm do dự một hồi lâu.

“Haizz, thôi được rồi. Mọi người đã như vậy thì tôi còn nói được gì nữa đây. Tôi sẽ miễn cưỡng đồng ý vậy, nhưng tôi cũng nói trước, đừng để chuyện như này xảy ra lần thứ hai.” Lâm Phàm nói.

Nghe thấy câu nói này, mấy người lão Trịnh lập tức cười vui vẻ, đảm bảo nói: “Cậu yên tâm, tuyệt đối sẽ không có lần sau, nếu đã như thế, vậy thì cũng ta sẽ bàn tới chuyện tiếp theo đây.”

“Mẹ nó, hóa ra các người thật sự có chuyện khác.” Lâm Phàm không nói nên lời.

Ánh mắt Lâm Phàm quái dị nhìn ba người: “Biết chắc chắn ba lão già các ông không có chuyện gì tốt, lần này tới đây bề ngoài nói muốn khuyên tôi quay lại hội, nhưng tôi thấy mục đích thực sự của các ông là không phải vì chuyện này mà đến rồi.”

Trịnh Trọng Sơn vừa nghe được lời này thì làm sao có thể nhịn được, đây không phải là đổ oan cho ông ta sao, sau đó ngay lập tức đứng lên tỏ thái độ: “Lão Lâm, cậu có thể mắng tôi, đánh tôi, nhưng cậu không thể sỉ nhục tôi.”

“Tôi sỉ nhục các ông làm gì?” Lâm Phàm có chút khó hiểu, có điều trong lòng lại đang cười rồi nhìn ông ta tới mức làm cho ông Trịnh đỏ cả mặt.

Người bình thường đối mặt với ông Trịnh mà biết lai lịch của ông ta rồi thì nơi nào dám nói chuyện như vậy.

Hơn nữa ông Trịnh cũng sẽ không đối với người bình thường thể hiện ra dáng vẻ này, cách nói chuyện bây giờ chính là cách nói chuyện giữa những người bạn thân với nhau.

Nếu như bị người khác nhìn thấy sợ rằng cũng sẽ há mồm trợn mắt.

Trịnh Trọng Sơn rất chân thành nói: “Ba người chúng tôi tới đây thực sự là bởi vì chuyện cậu rút khỏi hiệp hội, không phải vì chuyện làm rạng rỡ tổ quốc. So với việc đó thì cậu chắc chắn là quan trọng hơn cả.”

“Ừm!” Nguyệt Thu Cư Sĩ và Đào Thế Cương ở một bên yên lặng gật đầu, xem như phối hợp với cách nói của ông Trịnh.

Ha ha ha.

Lâm Phàm không nhịn được, cười ra tiếng: “Được rồi, được rồi, nếu như không hiểu con người của các ông thì thực sự có thể đã bị các ông lừa rồi, chuyện này tôi cũng không nói nhiều làm gì nữa, nói chuyện Quốc họa đi.”

“He he he, tôi biết lão Lâm của chúng ta không phải là người có lòng dạ hẹp hòi mà, ngay từ đầu ai nói lão Lâm lòng dạ hẹp hòi chứ. Nếu như đứng trước mặt tôi, tôi nhất định chôn sống người đó, đây không phải là sỉ nhục Lâm đại sư của chúng ta hay sao?” Trịnh Trọng Sơn rất hài lòng, vui vẻ cười tươi như hoa, rất dễ nhìn.

Hai người Nguyệt Thu Cư Sĩ và Đào Thế Cương liếc nhìn ông Trịnh một cái. Trong lòng nói thầm, nói lão Lâm lòng dạ hẹp hòi không phải là tự ông nói à?

Có điều bây giờ tốt rồi, vạn sự đại cát, cũng coi như không còn chuyện gì nữa.

“Được rồi, được rồi, ông già rồi đừng đánh trống lảng với tôi nữa. Tôi còn không nhìn thấu được à, trong ấn tượng của tôi, có thể nói tôi là lòng dạ hẹp hòi thì tôi nghĩ cũng chỉ có lão Trịnh ông thôi!” Lâm Phàm cười nói.

Trịnh Trọng Sơn rất oan uổng nói: “Được rồi, được rồi, lần này lão già tôi nhận, thật ra triển lãm quốc tế vốn không liên quan đến chuyện của chúng ta. Dù sao ở nước ngoài tranh sơn dầu được chào đón nhất, nhưng không ngờ rằng trong giới nghệ thuật của Nhật Bản lại có một tên nói quốc họa của chúng ta không ra hồn, toàn là những tác phẩm rác rưởi. Cho dù là tham gia triển lãm Quốc tế cũng chỉ là hạng chót, cậu xem như vậy tôi có thể nhịn được không chứ?”

Chương 1108: Đồng ý vẽ tranh

“Hơn nữa cái này có tính là gì, đám người trong giới nghệ thuật Hàn Quốc lại càng kiêu ngạo, vậy mà lại nói Quốc họa của chúng ta là từ nước bọn họ truyền sang. Còn ở trong giới gửi lời mời, bảo chúng ta đến mở mang kiến thức xem Quốc họa chân chính là thế nào. Cậu nói xem chúng tôi nghe xong lời này thì có thể nhịn được nữa sao? Vậy thì chắc chắn không thể nhịn rồi, nhớ năm đó lão Trịnh tôi vác súng… thôi, không nói nữa. Bây giờ là thời đại hòa bình không nói những đề tài phá hoại bầu không khí nữa.” Ông Trịnh rất tức giận nhưng với tâm tính mạnh mẽ của mình, cuối cùng ông ta cũng bình tĩnh trở lại.

Hai người Nguyệt Thu Cư Sĩ cùng Đào Thế Cương ngồi một bên, tỏ vẻ rất ra hình ra dáng. Mỗi người một loại biểu cảm, giống như không giành lại được vẻ vang về cho đất nước thì quyết không bỏ qua.

Lâm Phàm rất hoài nghi nhìn ba người: “Các ông có thể đáng tin cậy chút không, sao tôi cảm thấy giả dối quá vậy?”

Trịnh Trọng Sơn ho nhẹ một tiếng: “Chuyện này xem như tôi có hơi quá, nhưng tôi thề ý nghĩa chắc chắn gần như vậy. Cậu cũng biết rồi đấy, chúng ta ở quốc tế thua ai cũng được nhưng không thể thua Nhật Bản và Hàn Quốc. Những nghệ sĩ già như chúng tôi bình thường vẽ tranh không phải là giết thời gian, mà là ở thời khắc quan trọng này nhất định phải đứng ra mang vinh quang về cho đất nước. Để cho những người dân vì quốc gia mà kiêu ngạo, vì tinh hoa văn hóa đất nước mà kiêu ngạo. Vì vậy, lần này chúng tôi thực sự rất hy vọng Lâm lão đệ có thể ra mặt, dùng một bức tranh kinh thiên động địa để hạ bệ bọn họ.”

“Nói xong rồi? “Lâm Phàm cười nhìn Trịnh Trọng Sơn, ông Trịnh này cũng rất là lợi hại, mỗi câu nói đều là vì làm vẻ vang nước nhà ra để nói, khiến người ta không thể từ chối.

“Nói xong rồi.” Trịnh Trọng Sơn gật đầu, cảm thấy bản thân nói rất khí thế, người bình thường nghe được những lời này chắc chắn sẽ vỗ ngực đảm bảo nhất định phải đem vinh quang về cho đất nước. Thế nhưng sao đến tai Lâm Phàm đột nhiên lại dường như rất bình thường? Điều này không đúng bài bản chút nào.

Lâm Phàm gật gật đầu: “Được, lão Trịnh ông đã đích thân tới đây, nếu tôi không đồng ý thì là không nể mặt đúng không. Tôi cũng không hy vọng ngày nào đó thức dậy đột nhiên phát hiện bản thân bị một đám quân đội bao vây, ông nói xem như vậy có đáng sợ hay không?”

Ông trịnh vừa nghe xong thì có hơi lúng túng: “Lão Lâm, sao cậu lại nghĩ như vậy, năng lực của tôi là bảo vệ bạn tốt, không phải là đến để đối phó với bạn tốt đâu. Có điều tôi cũng nói thật, vốn dĩ là chúng tôi chỉ muốn cậu vẽ một bức tranh nhưng tôi thấy tinh thần của cậu rất tốt, nên cậu vẽ thêm mấy bức nữa được không?”

Lâm Phàm cười hỏi ngược lại: “Vậy ông muốn để tôi vẽ mấy bức?”

Đám người Trịnh Trọng Sơn dùng ánh mắt trao đổi với nhau: “Hay là thầu hết luôn?”

Lâm Phàm vừa nghe lập tức gầm thét lên, giọng to mới mức giống như sấm sét trực tiếp thổi bay mái tóc bạc của ông Trịnh.

“Ba người các ông đừng quá tham lam, còn thầu toàn bộ, có phải là muốn tôi chết hay không hả? Không quá chín, mười bức chắc là đủ rồi.” Lâm Phàm rất nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy với số lượng này thì độ khó không lớn. Hơn nữa vì muốn có danh tiếng đương nhiên là phải lựa chọn những bức tranh ngầu nhất, tranh bình thường thật đúng là không được.

“Cái gì?” Ba người vừa nghe lập tức ngẩn cả người, sau đó vẻ mặt không dám tin hỏi lại: “Lão Lâm, cậu nói bao nhiêu bức, mười bức à?”

Nhìn biểu hiện của ba người hình như còn rất không hài lòng, Lâm Phàm trừng mắt nhìn ba người một cái: “Tôi nói các ông này, đừng quá đáng quá nha. Mười bức đã rất tốt rồi, thêm nữa thì hơi quá rồi đấy.”

Trịnh Trọng Sơn vội vàng xua tay, sau đó nhịn không được ôm Lâm Phàm: “Lão Lâm, lão Trịnh tôi đời này không bái phục ai, nhưng hôm nay tôi bái phục cậu rồi, cậu chính là thần trong lòng lão Trịnh tôi. Mười bức, cuối cùng sẽ như thế nào đây nhỉ, với năng lực của cậu làm gì không đánh bại hết tất cả bọn họ được chứ.”

Lúc này bọn họ sắp khóc rồi, vốn bọn họ nghĩ chỉ cần một bức là được. Thế nhưng không ngờ rằng Lâm Phàm bá đạo như vậy, mở miệng ra là nói mười bức. Điều này làm cho ruột gan của bọn họ như sắp nhảy ra ngoài, kích động đến mức không biết nói cái gì.

Lâm Phàm đẩy lão Trịnh ra: “Khi nào cần đến?”

“Một tháng, nhưng trước mười năm ngày phải gửi tác phẩm, chúng ta phải đưa đến hội triển lãm để niêm phong, nhưng mà có kịp không?” Ông Trịnh hỏi.

“Mười lăm ngày?” Lâm Phàm dự tính một chút sau đó gật đầu: “Kịp, yên tâm đi.”

“Chắc chắn đó.”

Mục đích duy nhất của bọn người ông Trịnh cũng đã được thực hiện nên cả người đều thoải mái.

Có điều bây giờ vẫn còn chưa xong, chuyện của họ tuy đã kết thúc. Thế nhưng chuyện của viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn vẫn còn chưa xong.

Tưởng rằng đem thứ hạng đổi lại là được hay sao?

Làm gì có chuyện tốt như vậy.

Vị trí thứ Nhất chỉ có một đương nhiên chính là của nhóc mập rồi.

Hai mươi giải Nhì, giải Ba, giải khuyến khích những giải này chắc chắn đều có, Hiệp hội quốc họa rất có tiền hơn nữa tiền còn rất nhiều. Bởi vì những lão già này bán một bức tranh đều có giá trên trời.

Mà ông Trịnh bọn họ cũng bị Lâm Phàm giữ lại một ngày, để ba người bọn họ dạy cho những đứa trẻ và kể về những câu chuyện của Quốc họa, lúc này mới xem như bỏ qua chuyện này.

Chương 1109: Sự kiện Thanh Điền

Kiến thức trang thứ mười lăm vẫn chưa hoàn thành, hơn nữa bản thân hắn cũng không chủ động để hoàn thành nhiệm vụ.

Hắn từ chỗ Liễu Nhiếp lấy được trang kiến thức thứ mười năm, nhưng đây chỉ là kỹ thuật lái xe. Xem như là một phân loại kiến thức rất bình thường. Tuy nhiên, trong nhiệm vụ này nhắc nhở về chuyện cuộc đua xe ở Thanh Điền, cũng không biết sự kiện này khi nào mới tiến hành.

Có điều đi hỏi Thường Hải Ca ở thủ đô chắc là anh ta sẽ biết.

Ở thủ đô xa xôi.

Thường Hải Ca đang ăn tối với một nhóm bạn.

Một tên nhóc trong đó, vẻ mặt đắc ý: “Các anh em, đây chính là Thường Hải Ca đại ca của tôi, ở thủ đô này đại ca tôi bảo kê hết đấy.”

Tất cả nam nữ ngồi xung quanh đều hơi sợ sệt nhìn Thường Hải Ca, trong lòng ai nấy đều kính nể, chẳng lẽ đây chính là vị công tử nào ở thủ đô sao?

Thật có khí thế, trong mắt tỏa ra khí thế không giống người thường, vừa nhìn đã biết chính là lão đại.

Mà lúc này Thường Hải Ca cũng ngẩng đầu ngồi ở đó, cảm nhận ánh mắt kính nể và ngưỡng mộ của mọi người.

Tên nhóc đang chém gió lại tiếp tục nói: “Đại ca của tôi rất lợi hại, anh ấy có quen biết với Trâu đại thiếu gia, chính là vị Trâu Thiên Phúc của thủ đô, các cậu biết Trâu đại thiếu gia là ai không? Tôi nghĩ các cậu chắc chắn cũng không biết, dù sao Trâu đại thiếu gia thuộc tầng lớp cao, các cậu không biết cũng là điều bình thường. Có điều tôi nói cho các cậu biết, Trâu đại thiếu gia này ở thủ đô có thể nói là hô mưa gọi gió, một tay che trời...”

Đinh đinh!

Đúng lúc này, điện thoại của Thường Hải Ca vang lên, đàn em của mình khoe khoang mình làm anh ta cảm thấy cũng không tệ, đến nỗi điện thoại gọi đến cũng không vội nhận ngay. Thế nhưng khi nhìn thấy tên người gọi thì Thường Hải Ca ngay lập tức bảo tên đàn em của mình ngậm miệng lại.

Đùa à, Lâm đại sư gọi điện tới sao có thể không mau chóng nghe điện thoại được chứ.

Đối với Lâm đại sư, anh ta vừa kính nể vừa tôn trọng, bây giờ bản thân có thể vui vẻ nhảy nhót đều nhờ công lao của Lâm đại sư cả.

Tên đàn em bị đại ca bảo ngậm miệng lại thì có chút hoài nghi, không biết rốt cuộc là đại ca nhận điện thoại của ai mà sắc mặt lại nghiêm túc như vậy. Hơn nữa nếu như không phải là hoa mắt, cậu ta có thể nhìn ra được từ sắc mặt của đại ca còn có chút muốn lấy lòng đối phương.

“Lâm đại sư, sao ngài lại nhớ ra mà gọi điện thoại cho tôi thế.” Thường Hải Ca vừa mừng vừa lo, cảm giác Lâm đại sư gọi điện thoại cho mình là chuyện có thể khiến anh ta tự hào rất lâu.

Mặc dù anh ta ở thủ đô cũng không tồi, nhưng quan hệ của Lâm đại sư người ta và Trâu đại thiếu gia không tệ. Bây giờ có thể gọi điện thoại cho mình vậy chắc chắn là nhớ rõ mình rồi.

Sao chuyện này không tự hào được chứ?

Lâm Phàm: “Tôi hỏi anh, có phải bên các anh đang muốn tổ chức cuộc thi Thanh Điền gì đó đúng không?”

Thường Hải Ca không biết Lâm đại sư hỏi chuyện này làm gì, nhưng vẫn rất thành thật trả lời: “Đúng là có chuyện như vậy, là cuộc thi Thanh Điền ba năm tổ chức một lần, lần này là vào ngày 28 nên vẫn còn hai ba ngày nữa, khi đó sẽ có các tay đua ngầm từ khắp nơi trên thế giới đến đây thi đấu.”

Lâm Phàm: “À, hóa ra là như vậy. Được rồi không có chuyện gì nữa, đợi đến hôm đó tôi sẽ đến thủ đô, đến lúc đó tôi lại liên lạc với anh, cúp máy nhé.”

Tút tút!

Cúp điện thoại.

Vẻ mặt Thường Hải Ca vui vẻ, hóa ra Lâm đại sư lại muốn đến thủ đô, hơn nữa còn nói sẽ liên lạc lại với mình.

Hạnh phúc này đến quá nhanh rồi.

Tên đàn em kia tò mò hỏi: “Đại ca, ai gọi điện thoại cho anh vậy?”

Trong lòng Thường Hải Ca rất vui, cũng không giấu giếm: “Ha ha, vừa rồi là một lão đại gọi điện thoại cho tôi, cho dù là Trâu đại thiếu gia nhìn thấy đối phương cũng phải khiêm nhường đấy.”

“Ồ!” Tên đàn em kinh ngạc, dĩ nhiên cậu ta cũng có thêm thể diện. Đại ca của mình lại có thể quen nhiều ông lớn như này, bản thân là đàn em của đại ca cũng được thêm nở mày nở mặt.

Cậu ta càng ngẩng đầu cao hơn.

Những người xung quanh cũng bắt đầu hùa theo, theo bọn họ thấy thì vị đại ca này chắc chắn không phải là người bình thường.

Phố Vân Lý.

Trong lòng Lâm Phàm thầm nghĩ, may mà bản thân hỏi trước nếu như bỏ qua lần thi đấu này thì sợ là nhiệm vụ này phải đợi ba năm nữa rồi.

Có điều cũng may hôm nay hỏi được, tính toán thời gian cũng vừa đẹp. Lúc đó sợ là mình cũng đang ở thủ đô, tham gia thi đấu một chút lấy được thứ hạng để hoàn thành nhiệm vụ là có thể mở ra phân loại kiến thức trang thứ mười sáu.

Chỉ là cũng có chút tò mò, không biết phân loại kiến thức trang thứ mười sáu sẽ là cái gì?

Có điều hiện tại, khiến cho Lâm Phàm vui mừng chính là điểm bách khoa tăng lên rất ổn định.

4526 điểm.

Chương 1110 - Tôn sư trọng đạo

Đầu tháng, đạo hữu quăng ít kim phiếu cho truyện nha, cám ơn nhiều lắm lắm!!!

C’hương 1110: Tôn sư trọng đạo

Đây là hiệu quả mà tài liệu giảng dạy đem lại trong khoảng thời gian này.

Tính cả những gì trước đây tiêu hao, tài liệu giảng dạy này đã mang đến cho bản thân hắn hơn 10 ngàn điểm bách khoa.

Chỉ là điều này không cách nào khiến người ta thỏa mãn được.

Xem ra người nghiêm túc học tập Trung y quả nhiên rất ít, thật sự còn rất ít.

Đúng là có chút đáng tiếc.

Bây giờ mỗi ngày có thể tăng thêm 10 điểm bách khoa cũng xem như thành tích tốt rồi.

Nhìn qua ‘thương thành’ của bách khoa toàn thư, tạm thời còn chưa có thứ gì hắn muốn đổi nên cũng chỉ đành tích lũy trước vậy.

Hoặc nhìn trúng phân loại nào cũng có thể dùng điểm bách khoa để mở luôn kiến thức phân loại đó.

Nhưng có một vài phân loại kiến thức khá lợi hại, cần phải có một số lượng lớn điểm bách khoa thì mới mở được.

Lúc này, điện thoại gọi đến.

“Minh Thanh, sao vậy?” Lâm Phàm hỏi.

Học trò này của mình hoàn toàn là vì Trung y mà đến, từ sau khi dùng Tiểu Thông Tuệ Đan thì một lòng hướng về Trung y. Y thuật so với trước kia tiến bộ rất nhanh, có sự thăng cấp rất lớn.

“Lão sư, tôi muốn nói với ngài chuyện này, chính là tôi sắp rời Thượng Hải một khoảng thời gian.” Triệu Minh Thanh nói.

Lâm Phàm: “Muốn đi đâu?”

Triệu Minh Thanh: “Lão sư, tôi chuẩn bị đến vùng núi một chuyến, những nơi đó khá nghèo nàn, bác sĩ cũng ít. Tôi muốn đến đó một thời gian khám bệnh cho những người dân vùng núi.”

Lâm Phàm kinh ngạc, không ngờ rằng Triệu Minh Thanh lại có suy nghĩ như vậy: “Ông đi như vậy thì cơ thể có chịu được không?”

Triệu Minh Thanh: “Lão sư, tôi có thể, khi đi tôi dẫn theo Khâu Kiệt và Trương Đồng Đồng cùng đi, chỉ là tạm thời học trò không thể đến viện phúc lợi bên này được.”

Lâm Phàm cười nói: “Được, không thành vấn đề, ông muốn đi vậy thì cứ đi thôi. Bệnh tình những người dân vùng núi có thể là vì vấn đề môi trường và địa lý nên sẽ không giống với ở đây, điều này cũng có hỗ trợ rất lớn đối với Trung y của ông. Hơn nữa thảo dược trong núi cũng rất phong phú, vừa hay có thể mượn cơ hội này mà ông có thể tiếp tục nâng cao y thuật, tôi hoàn toàn ủng hộ.”

Triệu Minh Thanh vui vẻ: “Cảm ơn lão sư!”

Lâm Phàm cười cười, Triệu Minh Thanh này thật là tôn sư trọng đạo, đi xa đều chào hỏi trưng cầu ý kiến của hắn.

Nếu như hắn không đồng ý Minh Thanh thì sợ rằng ông ấy cũng sẽ không đi.

Chẳng qua chuyện tốt như vậy, làm sao mà không đồng ý cơ chứ?

Chuyện của Hiệp hội Quốc hoạ đã kết thúc, ngoại trừ trên mạng còn có một chút tin tức nhỏ ra thì không có quá nhiều.

Nhưng điều làm cho tất cả mọi người ngạc nhiên là người phụ trách cao nhất của Hiệp hội Quốc hoạ vậy mà lại chủ động xin lỗi. Điều này làm cho tất cả mọi người phải trợn tròn mắt, cảm thấy trong chuyện này có chút kỳ lạ.

Đám fan hâm mộ của Lâm Phàm rất hưng phấn, thần tượng của mình càng trâu bò thì họ càng cao hứng.

Vài ngày sau.

Phố Vân Lý.

Mấy ngày trước, Triệu Minh Thanh đã rời khỏi Thượng Hải, mà nơi cần đến lại là chọn ở vùng núi Vân Nam.

Vùng núi Vân Nam.

Rõ ràng Triệu Minh Thanh đi ra từ trong một ngôi nhà đất cũ nát. Quần áo không như hồi còn ở Thượng Hải, có vẻ hơi cũ kỹ. Trên đôi giày vải còn dính bùn đất, rõ ràng là đã đi rất nhiều con đường không dễ đi.

"Không cần tiễn, cậu phải nghỉ ngơi ở trên giường nhiều hơn. Kiên trì uống thuốc, bệnh tình sẽ khỏi rất nhanh." Triệu Minh Thanh vui vẻ. Bọn người Khâu Kiệt đi theo phía sau vác hòm. Đi tới vùng núi có rất nhiều thứ không dễ mang theo, chỉ có thể mang theo một ít dụng cụ quan trọng.

Triệu Minh Thanh có năng lực Trung y rất mạnh, một số bệnh tình dùng châm cứu phối hợp với thuốc trung y đều có thể trị tận gốc. Đồng thời ông ta còn chữa bệnh miễn phí, gặp phải hộ gia đình cực kỳ khó khăn thì sẽ bỏ tiền ra mua thuốc, không để cho bệnh nhân miền núi tốn một xu.

Với năng lực của Triệu Minh Thanh thì ông ta hoàn toàn có thể gánh vác. Con cái đều đã trưởng thành và có sự nghiệp của mình. Bản thân ông ta thì đảm nhiệm chức vụ viện trưởng trường Trung y số một ở Thượng Hải. Tiền lương ông ta cũng không tệ, tiền gửi ngân hàng cũng nhiều.

Từ sau lần khám bệnh tình nguyện đó, Khâu Kiệt và Trương Đồng Đồng tràn đầy hy vọng vô hạn đối với Trung y. Tuy rằng đi đến thôn xóm trong vùng núi nhưng lại thu hoạch rất nhiều, cũng hiểu sâu sắc được sứ mệnh của mình.

"Cám ơn bác sĩ Triệu." Một phụ nữ làm nông cảm kích. Bà ta bị bệnh phổi, ho khan không ngừng, có đôi khi sẽ ho ra máu. Nhưng từ sau khi Triệu Minh Thanh đến nơi này, bệnh cũ của bà ta đã có chuyển biến rõ ràng.

Lúc đầu, bà ta cũng cảnh giác với người lạ nhưng sau đó bà ta phát hiện ra rằng, những người này đều là người tốt.

Trưởng thôn của thôn này hoan nghênh đám người Triệu Minh Thanh vô cùng, đều sắp xếp phòng ốc cho họ.

Những người ở lại trong thôn này đều là người già và trẻ con. Biết có một bác sĩ tới khám bệnh không cần tiền, hơn nữa y thuật rất cao, đối với những người hiếm khi được đi khám bệnh như bọn bọn họ thì đây thật sự là một chuyện vui lớn.

Triệu Minh Thanh trên mặt lộ ra một nụ cười: "Không cần tiễn nữa, mọi người trở về đi.”

Chương 1111 - Triễn lãm nghệ thuật quốc tế

C’hương 1111: Triễn lãm nghệ thuật quốc tế

Bà cụ không trở về mà vẫn đứng ở cửa, nhìn theo đám Triệu Minh Thanh rời đi.

Đi rất xa rồi, Triệu Minh Thanh quay đầu lại nhìn lại, gương mặt vẫn tươi cười nhẹ nhàng vẫy tay, để bà cụ trở về.

Triệu Minh Thanh: "Lúc này các em theo tôi ra ngoài thì phải học tập thật tốt. Mấu chốt nhất của Trung y chính là được thực hành. Đồng thời cũng phải nhớ kỹ, mặc kệ sau này đạt tới địa vị gì, y đức là thứ mà chúng ta vĩnh viễn không thể quên.”

Khâu Kiệt và Trương Đồng Đồng gật đầu: "Chúng em ghi nhớ trong lòng.”

Có thể cùng viện trưởng đi ra ngoài đối với bọn họ đã là điều vô cùng may mắn. Hơn nữa viện trưởng rõ ràng đã đồng ý dạy bọn họ, những thứ học được trong này là thứ mà bọn họ không học được ở trong sách.

Reng reng.

Điện thoại của lão sư gọi đến, Triệu Minh Thanh nhận điện thoại.

"Minh Thanh, ở Vân Nam thế nào?"

Triệu Minh Thanh: "Lão sư, tất cả đều rất tốt. Trình độ y tế ở đây rất thấp, thậm chí ngay cả bác sĩ cũng không có, tôi cảm thấy chúng tôi có thể phải ở lại đây thêm một thời gian nữa.”

"Ừm, chuyện này cũng không sao, bản thân ông phải chú ý an toàn, gặp chuyện gì không giải quyết được thì gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ chạy tới."

Nghe nói như vậy, Triệu Minh Thanh cảm động: "Vâng, học trò biết rồi lão sư.”

Triệu Minh Thanh cảm thấy mình rất may mắn khi có thể gặp được một vị lão sư như vậy. Một vị lão sư tay cầm tay chỉ dạy, đồng thời lại vô cùng quan tâm. Điều này làm cho ông ta cảm thấy cuộc đời này, trừ việc kết hôn với bạn già của mình ra thì đây là chuyện đáng mừng nhất.

Cúp máy.

Khâu Kiệt: "Viện trưởng, là điện thoại của Lâm đại sư à?”

Triệu Minh Thanh gật đầu: "Ừm, là điện thoại của lão sư. Được rồi, bây giờ đến nhà kế tiếp.”

Không lâu sau đó.

Khi ba người đến cổng làng thì hiện phía trước cũng có một đám người mang theo hòm thuốc. Hơn nữa xem ra cũng không giống người địa phương, có vẻ như là tình nguyện viên.

Trưởng thôn nhìn thấy Triệu Minh Thanh thì lập tức cất bước đi tới: "Bác sĩ Triệu, mọi người đang muốn đi đâu đây?”

Triệu Minh Thanh cười nói: "Chúng tôi chuẩn bị đến nhà tiếp theo, mấy người này là?”

Trên gương mặt tang thương của trưởng thôn lộ ra nụ cười sáng lạn: "Bác sĩ Triệu, tôi giới thiệu với ông, vị này là bác sĩ Địch và các tình nguyện viên. Bác sĩ Địch đến từ bệnh viện lớn bên nước Mỹ tới đây khám bệnh cho thôn chúng tôi.”

"Nước Mỹ?"

Thôn trưởng lập tức gật đầu: "Đúng, đúng, chính là nước Mỹ, người Mỹ.”

Triệu Minh Thanh nhìn về phía những người đó. Người dẫn đầu là một người nước ngoài đã lớn tuổi có làn da ngăm đen. Quần áo họ mặc lúc này cũng không khác gì bọn họ. Tuy rằng sạch sẽ hơn nhưng ống quần đều là bùn đất, rõ ràng là cũng trèo núi lội suối, đi không ít đường.

Bác sĩ Địch tò mò nhìn Triệu Minh Thanh, sau đó tiến lên vươn tay, mở miệng là tiếng phổ thông rất tiêu chuẩn: "Xin chào, tôi tên là Địch Gia Nặc, đến từ nước Mỹ, ở Mỹ làm trong ngành tim mạch. Tôi đưa theo tình nguyện viên của mình đến vùng núi của Trung Quốc khám bệnh.”

Triệu Minh Thanh cười nói: "Xin chào bác sĩ Địch, tôi là Triệu Minh Thanh, đến từ Thượng Hải. Tôi làm trong ngành Trung y, rất vui khi có thể gặp được các ông ở đây.”

Hai bên nghe thấy người kia cũng là bác sĩ thì đều sinh ra hảo cảm, bác sĩ Địch nhiệt tình nói: "Trung y thật sự rất thần kỳ, lúc tôi ở Mỹ cũng có nghiên cứu qua. Trong đó có một số kiến thức rất rộng lớn và uyên bác, mọi người cũng đến đây làm tình nguyện sao?”

"Đúng vậy, hôm trước chúng tôi vừa mới tới nơi này." Triệu Minh Thanh nói.

Bác sĩ Địch nhiệt tình nói: "Bác sĩ Triệu, chúng ta đều là tình nguyện viên, hay là cùng kết bạn mà đi. Đích đến của chúng tôi tiếp theo chính là đi khắp tất cả vùng núi Vân Nam... ”

Triệu Minh Thanh trên mặt lộ ra nụ cười.

Hai người đều là bác sĩ, hơn nữa đều là tình nguyện viên nên đương nhiên nói một câu đã hợp ý. Điều khiến Triệu Minh Thanh tò mò là sao lại có người nước ngoài đến vùng núi chữa bệnh cho dân chúng.

Hợp tác đông tây y, đây là điều mà Triệu Minh Thanh nguyện ý nhìn thấy.

Nhất là lão sư của ông đều tinh thông cả trung lẫn tây y. Điều này làm cho Triệu Minh Thanh cảm thán vô cùng, hơn nữa cũng tràn ngập tò mò với Tây y.

Trưởng thôn ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, trên khuôn mặt già nua cũng lộ ra nụ cười. Ông ta không biết nhiều nhưng thấy nhiều tình nguyện viên ở cùng một chỗ thì đó chính là may mắn với người trong thôn bọn họ.

Phố Vân Lý.

Lâm Phàm làm mới gọi điện thoại di động xong.

Nhưng lúc này, hắn lại nhíu mày.

Tin tức trên mạng.

Triển lãm nghệ thuật quốc tế, đại sư Nhật Bản và Hàn Quốc là Okamoto I và Kim Sung-guo nhận phỏng vấn. Họ cho biết rằng họ không coi trọng quốc họa của Trung Quốc. Họ cho rằng triển lãm nghệ thuật quốc tế lần này, mức độ phổ biến của các tác phẩm Trung Quốc sẽ là thấp nhất.

Tin tức này có ảnh hưởng rất lớn, cho dù là cư dân mạng không hiểu tranh Trung Quốc cũng tham gia thảo luận trong đó.

Thậm chí, dần dần phát triển thành một cuộc đọ sức giữa các quốc gia.

Chương 1112: Mười bức danh hoạ nổi tiếng

Trên mạng.

"Mẹ kiếp! Hai người này quá kiêu ngạo rồi, hoàn toàn là không để Quốc họa của chúng ta vào mắt.”

"Kim Sung-guo này thật không biết xấu hổ, bản thân hắn học Quốc họa nhưng không ngờ lại khinh thường gốc gác."

"Đây không phải là đã thành thói quen rồi sao? Không phải Hàn Quốc vẫn nói tranh Quốc họa là của bọn họ à? Hơn nữa đoạn thời gian trước, một vị đại sư Quốc họa của Hàn Quốc có mâu thuẫn mãnh liệt với cách nói này, cuối cùng trực tiếp bị người của bọn họ phong sát. Bạn xem, sao bây giờ người nói thật lại không có kết quả tốt chứ."

"Ba năm trước, thành tích trong một triển lãm nghệ thuật quốc tế của chúng ta rất kém nên bị cư dân mạng Nhật Bản và Hàn Quốc chê cười. Nếu lần này không chiếm được thứ hạng tốt thì thật sự là quá mất mặt."

"Bây giờ hiệp hội quốc hoạ đang làm gì vậy? Chẳng lẽ người trong đó không có ai có đạt tiêu chuẩn thật sự sao?"

"Bên trên, bạn nói không phải là vô nghĩa rồi sao? Đoạn thời gian trước Hiệp hội quốc hoạ còn có thể nhúng tay đằng sau với cuộc thi của trẻ con thì có bao nhiêu tiền đồ đây? Giờ cũng đừng xem, chắc chắn vẫn là dáng vẻ cũ, mức độ được hoan nghênh khẳng định là xếp cuối cùng.”

"Hiện giờ những đại sư vẽ tranh Quốc họa của chúng ta, có mấy người là dựa vào bản lĩnh thật sự? Toàn bộ đều là tự thổi phồng, một bức họa mấy trăm ngàn, mấy trăm triệu. Con mẹ nó, đúng là vẫn có lũ bị bệnh thần kinh đi mua? Từ đó về sau, nhờ vậy mà vị họa sĩ bán tranh kia lắc mình biến đổi, trở thành đại sư Quốc họa, đi lên đỉnh cao cuộc đời."

.....

Hiệp hội Quốc hoạ.

"Lão Trịnh, bình luận bên ngoài bây giờ thật sự không coi trọng chúng ta, lúc này nhất định phải lấy được thứ hạng tốt, nếu không sẽ thật sự bị cười chê cười chết mất."

"Đúng vậy, tuy rằng chúng ta đã cố che đậy chuyện kia nhưng mà không có cách nào ngăn cản được. Cho nên dẫn đến việc người nhà cũng xem thường chúng ta.

"Hội trưởng, lần này trong chúng ta ai sẽ đưa ra tác phẩm? Căn cứ vào những lần trước, tiêu chuẩn của triển lãm nghệ thuật quốc tế là năm sau sẽ cao hơn năm trước. Nếu chúng ta không thể có được một bức tranh có tiêu chuẩn cao hơn so với những năm trước thì tôi sợ rằng sẽ nguy mất.”

Trong phòng họp, một nhóm các đại sư tụ tập để thảo luận về vấn đề này.

Những người có mặt ở đây đều là các đại sư chủ chốt trong hiệp hội, thuộc loại có thực lực chân chính chứ không phải cái loại có một chút thành tích nhỏ đã không coi ai ra gì.

Những tiêu chuẩn kia tuy rằng không tệ nhưng cũng chỉ có thể như vậy.

Trịnh Trọng Sơn bình tĩnh, không chút lo lắng: "Được rồi, triển lãm nghệ thuật quốc tế lần này, chỉ cần xuất ra ba mươi tác phẩm, bây giờ tôi sẽ chia ra.”

"Lão Vân, ông một bức, nhất định phải xuất ra tác phẩm tốt nhất của ông đấy."

Lão Vân là một ông già đeo kính, lúc này ông ta đứng lên: "Yên tâm đi, tôi có liều mạng cũng phải xuất ra một bức tranh hoàn mỹ.”

Trịnh Trọng Sơn cười nói: "Không nghiêm trọng như vậy, cố hết sức là được.”

Sau đó, lục tục gọi thêm mười bảy cái tên nữa. Ngay khi tất cả mọi người cho rằng vẫn còn, Trịnh Trọng Sơn lại ngồi xuống, trực tiếp kết thúc.

"Hội trưởng, bây giờ mới có mười bảy bộ, dựa theo quy định, còn có mười ba bộ."

Trịnh Trọng Sơn chỉ: "Ba người tôi, lão Nguyệt và lão Đào, mỗi người một bộ.”

“Vậy cũng mới có hai mươi bộ mà!”

Trịnh Trọng Sơn nhìn mọi người, lắc đầu nói: "Tôi cũng không biết nói với các ông như thế nào nữa. Có phải các ông đã quên lão Lâm của chúng ta rồi không?”

Nói đến lão Lâm, tất cả mọi người đều sửng sốt, đột nhiên nhớ tới.

"Ôi chao, sao tôi lại quên lão Lâm được. Nếu lão Lâm ra tay vậy thì không phải sẽ càn quét toàn trường à."

"Đúng vậy, tôi nói chứ, sao hôm nay hội trưởng lại thoải mái như vậy, thì ra là đã sớm có chuẩn bị rồi."

Mọi người cười nói. Nếu như tác phẩm còn lại giao cho lão Lâm thì bọn họ đều yên tâm. Hiện tại, bọn họ đều đã xem qua các tác phẩm của lão Lâm, tất cả đều kinh ngạc như gặp thiên nhân. Cho như là bọn họ nghiên cứu cả đời cũng không nhất định có thể vẽ ra bức tranh như lão Lâm.

Đây chính là nghịch thiên.

Làm cho người ta không thể theo kịp.

Phố Vân Lý.

Lâm Phàm hơi khó chịu đối với bài viết trên mạng này. Quốc họa chính là tinh túy của quốc gia. Cái này mẹ nó bị người khác xem thường còn chưa tính mà ngay cả những thứ giả mạo trong giới nghệ thuật Hàn Quốc cũng có thể xem thường bọn họ sao?

Cái này còn có thể nhịn được à?

Chắc chắn là không thể chịu đựng được.

Vốn dĩ ngay từ đầu, hắn thầm nghĩ chỉ tùy tiện vẽ mười bức. Với thực lực của hắn, dù là tiện tay vẽ ra mười bức thì cũng là trấn áp toàn trường.

Nhưng hiện tại, hắn quyết định, tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy.

Không chỉ phải trấn áp, mà còn để cho bọn họ sinh ra một loại ý nghĩ, so về kỹ thuật thì họ không thể nào vượt qua.

Cho dù là cả đời cũng đừng hòng đuổi kịp.

Hắn mở bách khoa toàn thư trong đầu và bắt đầu tìm kiếm.

Trong bách khoa toàn thư, các tác phẩm Quốc họa đỉnh cao.

Mười bức danh hoạ nổi tiếng.

Chương 1113: Hôm nay 30 phần

Từ giới thiệu của bách khoa toàn thư có thể nhìn ra, những bức tranh này đều là tác phẩm đỉnh cao của Quốc hoạ. Hơn nữa hắn không hề biết tên của những tác giả này nhưng chỉ từ hình ảnh nhìn thấy trong bách khoa toàn thư, bản thân hắn nắm chắc mười phần rằng có thể đuổi kịp nguyên tác.

Bởi vì hắn có sự hỗ trợ thần bí của bách khoa toàn thư.

Đây là một loại năng lực khiến người ta không nói nên lời, đủ để cho bất luận tri thức đỉnh cao nào đều thay đổi đến mức mạnh mẽ.

Nếu như hắn vẽ những tác phẩm này ra, không phải sẽ chứng kiến ánh mắt khiếp sợ của mọi người sao? Nghĩ đến trong giới nghệ thuật, hắn sẽ giẫm chân lên các nước nước, Lâm Phàm không khỏi bật cười.

Điền Thần Côn: "Cậu làm sao vậy? Sao đang yên đang lành lại đột nhiên cười bỉ ổi như thế?”

Ngô U Lan cũng quay đầu lại. Tuy rằng không nói gì nhưng cô ta cũng biểu hiện ra ý tứ cũng giống như Điền Thần Côn.

Lâm Phàm nở nụ cười: “ Bỉ ổi cái gì chứ, tôi đây là đang cảm thấy tự tin được không? Ông không có đọc tin tức trên mạng không? Triển lãm nghệ thuật quốc tế, tôi đã sẵn sàng tham gia. Nghĩ về tác phẩm của tôi sẽ dẫm lên toàn bộ các nước trên toàn thế giới, tôi không nhịn được cười.”

Điền Thần Côn sờ trán Lâm Phàm, nghi hoặc nói: "Cũng không có sốt mà? Sao cậu lại bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi? Điền mỗ tôi thừa nhận cậu rất lợi hại nhưng cậu cũng đừng quá kiêu ngạo. Phải biết rằng, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên... ”

Lâm Phàm gỡ tay Điền Thần Côn ra: "Đừng xem thường tôi có được không? Đợi đến ngày đó, ông sẽ biết tôi trâu bò cỡ nào.”

Điền Thần Côn dùng một loại ánh mắt, anh nói cái gì cũng đúng nhìn Lâm Phàm, sau đó điên cuồng gật đầu: "Đúng, đúng, cậu nói cái gì cũng đúng hết.”

Ngô U Lan đi tới bên cạnh Lâm Phàm: "Tôi tin tưởng anh Lâm nhất định có thể.”

Điền Thần Côn không tiếng động thở dài: "Trong mắt tình nhân hoá Tây Thi. Tình yêu quả nhiên là mù quáng, tôi đã cảm nhận được sâu sắc.”

Lâm Phàm vuốt đầu Ngô U Lan, giống như vuốt ve mèo con: "U Lan, anh Lâm của em thích hành vi mù quáng tin tưởng vào anh của em. Chờ lần này thắng, tự tay anh vẽ cho em một bức tranh.”

Ngô U Lan vừa nghe xong, cả gương mặt đầy nụ cười, khoác cánh tay Lâm Phàm: "Anh Lâm, anh đừng lừa em, em rất tin tưởng anh.”

Lâm Phàm: "Còn có thể không tin anh Lâm của em sao?”

Ngô U Lan ừ một tiếng, trong lòng vui sướng, có một loại vui vẻ nói không nên lời.

Sáng sớm.

Phố Vân Lý.

Dân chúng cảm thấy hôm nay đúng là gặp quỷ rồi, ông chủ nhỏ không ngờ lại muốn bán hai mươi phần bánh kếp. Điều này trong mắt bọn họ rõ ràng là có chút không khoa học. Với tính cách của ông chủ nhỏ thì tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ bán nhiều.

Như vậy thì chỉ có một khả năng, đó chính là, con mẹ nó có chuyện gì đó đã xảy ra.

“Ông chủ nhỏ, cậu nói cho chúng tôi biết đi, có chuyện gì xảy ra rồi? Một người dân đã nhìn thấu ông chủ nhỏ, đứng trước quầy hàng nhưng không dám nhận bánh. Lâm Phàm cười: "Không có việc gì, vẫn ổn mà, bán hai mươi phần mà mọi người còn không đồng ý sao?" Nhưng trong lòng hắn lại đang nói thầm, quả nhiên những người này không phải dễ lừa gạt. Vậy mà sinh ra tính cảnh giác mà, cái này thật bẫy người mà. Nhưng Lâm Phàm tôi muốn làm trò, chẳng lẽ còn có thể bị các người nhìn thấu chắc? Điều này nhất định là chuyện không thể nào xảy ra.

Người dân nghi ngờ nhìn ông chủ nhỏ, sao lời nói của ông chủ nhỏ có chút không thể tin vậy nhỉ.

Thế nhưng mặc kệ bọn họ có tin hay không, hôm nay 20 phần bánh kếp đều sẽ được bán đầy đủ.

Bên trong cửa hàng.

Điền Thần Côn nhìn Lâm Phàm đang bận rộn, quái dị nói: "U Lan à, cô nói xem hôm nay hắn làm sao vậy? Sao đột nhiên lại nghĩ tới bán hai mươi phần bánh kếp? Trước kia vì tăng thêm mười phần, suýt chút nữa đã lấy mạng hắn rồi.” Ngô U Lan cũng lắc đầu, có chút không hiểu: "Tôi không biết nhưng tôi cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái, chẳng lẽ anh Lâm lại có chuyện gì sao? Nhưng thoạt nhìn hơi không giống lắm.”

Triệu Chung Dương nhìn nhìn, tay sờ cằm: "Tôi cảm thấy trong này nhất định tràn ngập âm mưu quỷ kế gì đó.”

Lúc này, Lâm Phàm vẫn nở nụ cười tươi đứng đó: "Mọi người, hôm nay là cơ hội khó có được, hai mươi phần bánh kếp, cam đoan khiến mọi người thỏa mãn. Nhanh chóng xếp hàng, đừng bỏ lỡ.

Người dân: "Ông chủ nhỏ, nếu cậu yêu quý chúng tôi thì làm ba mươi phần được không?"

Đây vốn là dân chúng chỉ thuận miệng nói mà thôi, đương nhiên là không nghĩ đến việc ông chủ nhỏ có thể đồng ý. Nhưng đột nhiên, bọn họ ngây người, giống như gặp quỷ, không ngờ ông chủ nhỏ lại đồng ý.

"Được, vậy hôm nay làm ba mươi phần." Lâm Phàm cười nói.

"Mẹ kiếp. Có quỷ rồi.”

"Hôm nay mặt trời mọc từ phía tây, ông chủ nhỏ lần đầu tiên phá lệ muốn bán ba mươi phần bánh kếp."

“Quá cảm động, tôi biết ngay ông chủ nhỏ là tốt nhất, vĩnh viễn đều sẽ suy nghĩ vì chúng ta."

Chương 1114: Lén lút chạy trốn

Giờ phút này, không chỉ có dân chúng sợ ngây người, mà ngay cả bọn Điền Thần Côn cũng ngơ ngác, không có khả năng này được. Họ còn không biết ông chủ nhỏ là ai sao? Đó hoàn toàn là người có thể tiết kiệm việc thì sẽ tiết kiệm việc, không thể tiết kiệm việc thì sẽ nghĩ biện pháp tiết kiệm việc, làm sao có thể làm ba mươi phần bánh kếp đây?

Điền Thần Côn lập tức đi tới trước mặt Lâm Phàm, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Phàm, nói to: "Nhất định là ông chủ nhỏ giả rồi.”

Lâm Phàm bình tĩnh cười: "Nghĩ cái gì vậy, tôi đây là báo đáp mọi người, ông có hiểu không?”

Những lời này khiến Điền Thần Côn không nói nên lời. Nếu như không phải biết Lâm Phàm là ai, chỉ sợ ông ta đã thật sự tin rồi.

Vài ngày sau.

Phố Vân Lý hoàn toàn náo nhiệt. Ban đầu nó vốn đã rất náo nhiệt nhưng hiện tại nó càng náo nhiệt hơn. Đó là bởi vì bánh kếp của ông chủ nhỏ tăng lên thành ba mươi phần. Điều này làm cho họ hoàn toàn điên cuồng.

Trước kia họ thật không dám tưởng tượng đến chuyện này, nó thật sự là bất ngờ kinh người đó.

Ban đầu mười phần bánh kếp đã hấp dẫn không ít người xếp hàng nhưng tỷ lệ mua được thật sự là quá thấp. Nhưng bây giờ thì khác, liên tục mấy ngày đều bán ba mươi phần, nó làm cho tỷ lệ mua được tăng lên rất nhiều.

Ngày hôm đó.

Rất nhiều người xếp hàng trước cửa hàng của 'Lâm đại sư' trên phố Vân Lý, mọi người đều đang xì xào bàn tán.

"A, bây giờ cũng không còn sớm, sao ông chủ nhỏ còn chưa tới?"

"Đúng vậy, theo giờ bình thường thì lúc này cũng đã tới lâu rồi."

"Mọi người chờ một chút, nhất định là gần đây ông chủ nhỏ quá mệt mỏi, thỉnh thoảng đến trễ cũng không có vấn đề gì."

"Cái này cũng đúng."

Nhưng đối đám người Điền Thần Côn, họ lại có một loại dự cảm không lành.

Điền Thần Côn: "Sao tôi cứ cảm thấy tên nhóc này hình như lại chạy trốn rồi nhỉ?”

Triệu Chung Dương kinh ngạc nói: "Hẳn là không đâu!”

Điền Thần Côn lắc đầu: "Khó nói, rất khó nói. Không phải mấy người không biết thủ đoạn của tên nhóc này. Làm gì có chuyện vô duyên vô cớ hắn đột nhiên bán ba mươi phần bánh kếp, cái này khẳng định có vấn đề.”

Ngô U Lan thân là người ủng hộ trung thành của Lâm Phàm nên đương nhiên phải đứng ra phản bác: "Không, nhất định là anh Lâm có việc.”

“Mẹ kiếp!”

Đột nhiên, Triệu Chung Dương nhìn thấy weibo của Lâm Phàm, nhất thời nổ tung.

"Mọi người mau xem, ông chủ nhỏ thật sự chạy trốn, hắn đến thủ đô rồi."

Điền Thần Côn sửng sốt, vẻ mặt quái dị: “Mẹ nó, tôi đã nói rồi, nhất định tên nhóc này có chuyện, nếu không sẽ tuyệt đối không như vậy. Nhìn đi, tôi nói cái gì? Linh nghiệm rồi nè, tên nhóc này thật sự chạy trốn.”

Ánh mắt Điền Thần Côn đồng thời nhìn về phía cửa. Nhiều người dân xếp hàng như vậy mà bây giờ ông chủ nhỏ lại chạy, cục diện rối rắm này ông ta nên dọn dẹp như thế nào đây.

Nếu dàn xếp không tốt là sẽ bị đánh một trận mất.

Sân bay.

Lâm Phàm xách vali, vẻ mặt vui tươi, mấy ngày liên tục bán ba mươi phần bánh kếp đã coi như phá vỡ kỷ lục của mình. Trong khoảng thời gian mình rời đi, khẳng định những người dân kia đã có thể tha thứ cho mình.

Hắn có thể nghĩ đến biện pháp này đã là thật sự quá thông minh, hắn không khỏi bị chỉ số thông minh của mình cảm động.

Đinh đinh!

Đúng lúc này, điện thoại của Triệu Minh Thanh gọi đến.

Vừa kết nối, từ bên kia đã truyền đến thanh âm ồn ào.

"Minh Thanh, bên chỗ ông làm sao vậy? Ồn ào thế?” Lâm Phàm hỏi. Chẳng lẽ bên kia xảy ra chuyện gì sao? Nhưng không nên, lúc Minh Thanh rời đi chính mình đã xem qua tướng mạo cho ông ta, rất an toàn, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì.

Giọng điệu trong điện thoại của Triệu Minh Thanh có chút dồn dập: “Lão sư, tình huống là như vậy. Học trò ở Vân Nam bên này gặp được một vị tình nguyện viên nước ngoài. Bây giờ chúng tôi đang thảo luận phương pháp trị liệu cho một bệnh nhân bị bệnh tim mạch. Tình huống này tương đối đặc thù, hai chúng tôi phát sinh bất đồng ở phương pháp điều trị cho nên muốn nhờ lão sư xem giúp chúng tôi một chút…”

Nghe thấy chuyện này, nhất thời Lâm Phàm nở nụ cười, không ngờ lại có thể phát sinh chuyện như vậy.

Chẳng qua chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể nghĩ đến ở Vân Nam bên kia, Minh Thanh và vị tình nguyện viên kia cãi nhau dữ dội cỡ nào. Nếu không với y thuật của Minh Thanh sẽ tuyệt đối không bởi vì phương pháp trị liệu mà gọi điện thoại cho hắn.

Có thể làm cho học trò của hắn cũng không nắm chắc, rõ ràng đối phương cũng là một người có y thuật cao siêu.

Vùng núi Vân Nam.

Hai người Triệu Minh Thanh và Địch Gia Nặc vẫn đang giằng co. Tuy rằng thời gian quen biết không dài nhưng đôi bên có cùng một mục tiêu, hơn nữa y thuật đều rất lợi hại nên sinh ra tình hữu nghị sâu sắc. Mỗi khi màn đêm buông xuống, hai người đều tiến hành thảo luận y thuật. Tuy rằng hai người một người là Trung y, một người là Tây y nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến giao lưu giữa hai người.

Chương 1115 - Lại đến thủ đô

Đạo hữu xin dừng bước, đầu tháng tặng cho truyện ít kim phiếu nha, cám ơn nhiều lắm luôn.

Chương 1115: Lại đến thủ đô

Triệu Minh Thanh khoát tay: "Lão Địch, tôi không tranh luận với ông nữa. Lão sư tôi tinh thông cả Trung y và Tây y, lão sư sẽ đưa ra một biện pháp tốt nhất. Địch

Gia Nặc kinh ngạc: "Chúa ơi, lão Triệu ông lợi hại về Trung y như vậy mà còn có người có thể làm lão sư của ông sao?” Triệu Minh Thanh tự hào nói: "Y thuật của lão sư tôi không ai sánh bằng, lát nữa ông sẽ biết.”

.....

Vẫn còn một thời gian nữa là đến lúc lên máy bay, còn có chút thời gian trả lời câu hỏi của Triệu Minh Thanh.

Từ vấn đề gặp phải này, rõ ràng hắn phát hiện y thuật của học trò mình tăng lên rất nhiều so với trước kia, chỉ là có lẽ chính ông ta còn chưa phát hiện ra phần tăng lên này mà thôi.

Ở vùng núi Vân Nam, trong một ngôi nhà có ánh đèn nhàn nhạt.

Vẻ mặt Triệu Minh Thanh đầy tự hào, còn Địch Gia Nặc lại khiếp sợ vô cùng, có chút không dám tin. Sau đó ông ta viết viết vẽ vẽ ở trên một quyển ghi chép thật dày. Trầm tư một lát rồi phát hiện ra đây hình như là tri thức mà ông ta chưa từng nghĩ tới, cũng là tri thức ông ta chưa từng học qua.

"Lão Triệu, có thể giới thiệu lão sư của ông cho tôi biết một chút được hay không?" Địch Gia Nặc chờ mong. Ông ta không ngờ lại có người có trình độ cao như vậy trong ngành tim mạch, hoàn toàn vượt quá dự liệu của ông ta.

Ở Mỹ, ông ta chính là một chuyên gia tim mạch có uy tín, đương nhiên là ông ta hy vọng có thể quen biết một chút. Vừa rồi đối phương chỉ thông qua phỏng đoán bệnh tình, là có thể nói chính xác tình huống, còn có thể đưa ra phương pháp trị liệu hữu hiệu. Hơn nữa phương pháp trị liệu này, còn là điều mà ông ta chưa từng nghĩ tới.

Chỉ dựa vào điểm này đã khiến ông ta sinh ra hứng thú cực lớn đối với vị thần y chỉ nói qua điện thoại, chưa từng gặp mặt này.

Lão sư có thể được người khác kính nể, là học trò nên đương nhiên Triệu Minh Thanh vô cùng đắc ý. Thế nhưng đối phương muốn gặp lão sư của ông ta thì e là còn phải xem tình huống.

"Lão Địch, không nói những thứ này nữa, chúng ta còn có chuyện quan trọng phải làm." Triệu Minh Thanh cười nói. Khâu Kiệt và Trương Đồng Đồng ở bên cạnh đối với lần đi lại ở vùng núi Vân Nam này lại càng được lợi ích không nhỏ, tầm mắt họ được rộng mở không ít.

Địch Gia Nặc gật đầu: "Đúng, đúng! Chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn. Nhưng mà lão Triệu này, ông nhất định phải giới thiệu cho tôi mới được.”

......

Sân bay.

Về vấn đề của Triệu Minh Thanh, thật ra cũng không khó, hắn có rất nhiều biện pháp giải quyết. Nhưng hắn vẫn nói cho bọn họ biết loại biện pháp hữu hiệu nhất.

Hắn cúp máy, nhìn đồng hồ, gần như cũng đến giờ nên lên máy bay.

Thủ đô.

Trịnh Trọng Sơn thu dọn đồ đạc: "Tiểu Vương, lái xe đưa tôi ra sân bay.”

Tiểu Vương là tài xế của Trịnh Trọng sơn nên 24 giờ đều chờ mệnh lệnh. Hơn nữa, anh ta đã làm tài xế ở nhà họ Trịnh đã gần mười năm, trong lòng tràn đầy cảm giác tự hào.

“Ông Trịnh, hôm nay ngài gặp chuyện gì vui à?” Tiểu Vương hết sức chăm chú lái xe nhưng thấy ông Trịnh vẫn tươi cười nên vẫn nghi hoặc hỏi.

Ông Trịnh cười nói: "Tiểu Vương, lần này lão Lâm tới nhất định là chuyện đáng để vui vẻ.”

Tiểu Vương sửng sốt, sau đó cười nói: "Lâm đại sư tới chơi sao? Đây thực sự là điều đáng vui nha.”

Cháu trai của ông Trịnh là do Lâm đại sư chữa khỏi cho nên đối với Tiểu Vương thì đây là người có ân với ông Trịnh, cũng là ân nhân của anh ta. Cho nên đối với Lâm Phàm, anh ta vẫn luôn mang lòng kính nể.

Trên mặt ông Trịnh lại nở nụ cười tươi: "Lần này có lão Lâm tới đây, triển lãm tranh quốc tế nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió, tuyệt đối sẽ không giống như ba năm trước.”

Triển lãm tranh quốc tế ba năm trước, có thể nói là mất hết mặt mũi. Độ hoan nghênh tác phẩm của bọn họ ở triển lãm tranh vậy mà đứng áp chót, chỉ đứng trên Ấn Độ, điều này làm cho bọn họ không thể chấp nhận được.

Tuy rằng ánh mắt của những người ở nước ngoài không nhất định nhìn hiểu Quốc họa, nhưng thứ hạng này thấp như vậy vẫn làm cho ông ta rất khó chấp nhận.

Chỉ là lúc này đây, ông ta tràn đầy tin tưởng. Không phải bởi vì cái gì khác mà là bởi vì lão Lâm đã tới. Hơn nữa mười bức tranh của lão Lâm là mấu chốt nhất. Nếu như lại thua thì thật sự không có biện pháp nào nữa.

Năm giờ chiều.

Sân bay.

Một chiếc xe khiêm tốn dừng lại, Tiểu Vương lập tức xuống xe mở cửa cho ông Trịnh.

"Ông Trịnh, tôi đi đón Lâm đại sư là được rồi, ngài cứ ở trong xe chờ." Tiểu Vương nói.

Ông Trịnh xua tay: "Không cần, bạn bè từ phương xa đến, tôi ở trong xe chờ thì thành cái gì? Không sao đâu, đi thôi.”

Nói đến đây, đương nhiên Tiểu Vương cũng không nói thêm nữa.

Lúc này Lâm Phàm đã xuống máy bay, hắn biết ông Trịnh sẽ đến đón mình. Đối với thủ đô, hắn vẫn cảm thấy rất tốt, thủ đô chính là thủ đô, thành thị khác không thể so sánh được.

Nhận vali, qua cửa kiểm tra vé đã nhìn thấy ông Trịnh và Tiểu Vương. Hắn tươi cười tiến lên: "Lão Trịnh, để cho ông tự mình tới đây thật sự rất ngại đó nha."

Chương 1116: Lần này tôi muốn vẽ bức tranh lớn nhất

Ông Trịnh cười: "Lão Lâm, tôi ngóng sao ngóng trăng, cũng không bằng trông mong cậu tới."

Tiểu Vương tiến lên: "Lâm đại sư, để tôi cầm hành lý cho ngài."

“Cảm ơn, Tiểu Vương." Lâm Phàm gật đầu, không nói thêm gì, đưa vali cho Tiểu Vương.

Ông Trịnh thật sự còn có chút nghi ngờ: "Lão Lâm, không phải tôi không hoan nghênh cậu nhưng tôi muốn hỏi một chút, sao lần này cậu lại tới sớm như vậy? Không phải cậu có việc gì khác để làm ở đây chứ?”

Lâm Phàm: "Vốn là tôi không muốn đến sớm như vậy nhưng chuyện triển lãm tranh quốc tế này yêu cầu về tác phẩm không thể quá thấp. Về phương diện công cụ, tôi thật sự không dễ tìm cho nên muốn tới đây và đến hiệp hội các ông để vẽ tranh.”

Ông Trịnh vừa nghe thấy thì nhất thời ngây người, ông ta cảm thấy lão Lâm nói chuyện có chút không tầm thường.

Công cụ bị hạn chế, tranh bình thường vẽ không được. Vậy rốt cuộc là lão Lâm này muốn vẽ ra loại tranh gì đây?

Nghĩ tới đây, ông Trịnh có chút kích động, thậm chí rất là chờ mong. Chỉ là nhìn thời gian hiện tại thì vẫn nên nén loại chờ mong này ở trong lòng.

"Được, không nói những thứ này nữa, trước tiên theo tôi trở về. Tôi bảo chị dâu cậu xuống bếp, nấu cho cậu một bàn đồ ăn ngon." Trịnh Trọng Sơn cười nói.

Lâm Phàm cũng nở nụ cười: "Được, vậy tôi đây lại có lộc ăn rồi." Sau đó hắn nghĩ đến một điều, cảm thấy cần phải hỏi.

"Lão Trịnh, ông có biết Mã Mục Phong ở Thanh Châu không?"

Trịnh Trọng Sơn gật đầu: "Biết, cái này khẳng định biết, không ngờ tại xã hội này lại còn có loại người như vậy tồn tại. Càng khiến người ta bất ngờ là, người đứng sau lại là gã Mã Mục Phong này, thật sự là mất mặt cả quốc gia. Việc này, theo tôi được biết là đã có ảnh hưởng rất lớn. Nội bộ cấp cao nhất bên trên đã hạ mệnh lệnh bắt đầu tiến hành nghiêm trị, nhất định phải đưa những người này ra trước pháp luật. Nhưng mà lão Lâm này, sau này gặp phải chuyện như thế, chỉ cần cậu có chứng cứ thì cứ đến tìm tôi. Mặc dù bây giờ tôi đã nghỉ hưu, nhưng vẫn còn có chút khả năng có thể giúp được.”

Lâm Phàm cười: “Lão Trịnh, ý tôi nói không phải cái này, mà là chỗ dựa của Mã Mục Phong. Ông ta còn có chỗ dựa vững chắc khác. Ngay từ đầu tôi cũng không biết nhưng đối phương lại chủ động liên hệ với tôi. Căn cứ theo điều tra của tôi thì có lẽ người này ở thủ đô nhưng chưa biết là ai. Ông thử nghĩ lại, người có thể trở thành chỗ dựa vững chắc thì chắc thế lực cũng khá được."

Trịnh Trọng Sơn sửng sốt: "Còn có chuyện này à? Nếu thật sự là như vậy thì theo tôi thấy, đây rất có thể là một con quái vật khổng lồ. Chỉ sợ bên trong ẩn giấu không ít ông to bà lớn đâu nha.”

Sau khi nói đến chuyện này, vẻ mặt Trịnh Trọng Sơn lập tức trở nên nghiêm túc. Xem ra ông ta cũng đã để để chuyện này trong lòng.

Chỉ là không biết sau lưng rốt cuộc là ai mà thôi.

Sau đó Trịnh Trọng Sơn lại cười: "Trước tiên không cần quan tâm những chuyện này nữa. Chúng ta bây giờ vẫn nên nhanh chóng trở về, chỉ sợ chị dâu cậu chờ đến sốt ruột rồi." Sau đó ông ta lại nghiêm túc nói: "Thế nhưng chuyện này cậu nhất định không được xúc động. Tôi thấy thế lực sau lưng này không đơn giản, rất có thể liên lụy đến một đội ngũ khổng lồ.”

Lâm Phàm gật đầu: "Ừm, trong lòng tôi biết rõ.”

Đối với loại chuyện này, nếu như để cho hắn biết là ai thì khẳng định hắn sẽ không bỏ qua. Với thực lực của hắn, chẳng lẽ còn có thể sợ những thứ này được chắc?

Khu nhà trong quân khu.

"Chị dâu, quấy rầy rồi, lần này tới đây em không mua gì, ngại quá." Lâm Phàm vào phòng, cười nói.

Tú Phương đang bận rộn trong phòng bếp: "Nói những lời khách sáo này làm gì, có thể đến làm khách là tốt rồi."

Sau đó bà ta gọi to về phía trên lầu: "Tiểu Bảo, chú Lâm con tới rồi nè, còn không nhanh tới chào chú Lâm. Không phải con vẫn luôn nhắc tới chú ấy sao?"

Một tên nhóc có vẻ mặt hưng phấn từ trên lầu chạy xuống: "Chú Lâm....”

Tuy rằng bây giờ cậu bé còn rất nhỏ nhưng ông bà nội và cha mẹ đều nói với cậu bé rằng cậu bé có thể vui vẻ chạy nhảy, đều là nhờ chú Lâm. Cho nên trong lòng Tiểu Bảo, Lâm Phàm chính là đại anh hùng.

Lâm Phàm vuốt đầu cậu bé kia: "Tiểu Bảo, vóc dáng đã cao lớn hơn rồi nhỉ.”

Trịnh lão: "Lão Lâm, chúng ta đi uống trà trước, chờ chị dâu cậu làm xong đồ ăn thì chúng ta lại uống chút rượu.”

Tiểu Bảo dính chặt bên cạnh Lâm Phàm. Hắn thắc mắc không biết bản thân có mị lực hấp dẫn trẻ nhỏ hay không, sao đứa nhỏ nào cũng đều thích hắn như vậy.

Trong phòng sách.

Lâm Phàm liếc mắt một cái đã nhìn thấy một bức tranh. Đây là bức tranh chính hắn đưa cho ông Trịnh, hiện tại đã được treo lên tường.

Ông Trịnh: "Lão Lâm, rốt cuộc cậu muốn vẽ bức tranh gì mà ngay cả bên cậu cũng không có nguyên liệu?”

Lâm Phàm xua tay: "Không phải không có, chỉ là không có không gian đủ lớn để thi triển ra thôi. Lần này tôi muốn vẽ một bức tranh lớn nhất, chiều dài phải hơn năm mét... "

Hả?

Chương 1117: Chuẩn bị vẽ tranh

Lời còn chưa dứt, ông Trịnh đã ngạc nhiên nói: "Lão Lâm, cậu nói cái gì vậy? Hơn 5 mét? Cậu định vẽ cái gì? Từ xưa đến nay, bức lớn nhất cũng chỉ hơn ba mét, hơn nữa đó còn là tác phẩm lưu truyền trăm năm. Cậu vẽ hơn năm mét, có phải quá lớn rồi hay không?"

“Lớn cái gì, nếu là triển lãm quốc tế thì khẳng định không thể dùng đồ vật quá bình thường. Cho nên bây giờ ông hiểu rõ nguyên nhân tôi đến thủ đô sớm như vậy rồi đấy. Bức tranh lớn như vậy, ở Thượng Hải tôi thật sự không chắc có thể tìm được nơi thích hợp, cho nên chỉ có thể đến thủ đô. Huống hồ sau khi vẽ xong bức tranh còn phải bảo quản thật tốt, nếu như làm hỏng thì không phải là vẽ vô ích rồi à?"

Trịnh Trọng Sơn hít sâu một hơi để bình tĩnh lại. Ông ta không nghĩ tới lão Lâm không ra tay thì thôi, vừa ra tay đúng là đã trực tiếp dọa chết người.

Nếu không phải lòng ông ta rộng lớn thì đúng là có thể bị hắn dọa chết. Lúc này, Lâm Phàm lấy từ phòng đọc sách ra một tờ giấy và một chiếc bút, sau đó viết xuống yêu cầu vẽ tranh của mình.

"Lão Trịnh, ông tự mình nhìn xem, tất cả yêu cầu của tôi đều ở bên trong. Ông chỉ cần chuẩn bị tốt nguyên vật liệu là tôi có thể bắt đầu bất cứ lúc nào. Thế nhưng tốt nhất là nhanh một chút, mấy bức họa này tương đối tốn thời gian, khác biệt rất lớn với những bức tranh bình thường."

Trịnh Trọng Sơn cảm thấy đời này chắc là ông ta sẽ không thể bị khiếp sợ nữa. Thế nhưng khi nhìn thấy những yêu cầu này của lão Lâm, ông ta lại nuốt nước miếng. Mười bức tranh này đều là tranh lớn, không phải là tranh tầm thường. Lúc này, ông Trịnh gật đầu: "Yên tâm đi, ngày mai tôi sẽ cho người chuẩn bị, không ngờ lúc tôi còn sống lại có thể nhìn thấy bức tranh kinh thiên động địa như thế. Bây giờ ngẫm lại tôi cảm thấy không nhẫn nại được nữa rồi.”

......

Hai người ở trong thư phòng trò chuyện rất lâu.

Tú Phương: "Mọi người mau đi xuống ăn cơm, đồ ăn đã chuẩn bị xong.”

Trong thư phòng, Trịnh Trọng Sơn và Lâm Phàm nói rất nhiều chuyện. Tuy rằng phần nhiều đều là nói chuyện về tranh, nhưng cũng có tán gẫu một ít chuyện gia đình. Một già một trẻ, nếu như không phải người biết tình huống thì nhất định phải kinh ngạc. Dù sao cảnh tượng này thoạt nhìn có chút không thích hợp.

Mà chuyện Lâm Phàm đến thủ đô không giấu được người khác. Nguyệt Thu cư sĩ và Đào Thế Cương không biết từ đâu biết được nên đã nửa đêm giết tới cửa.

Điều này làm cho Lâm Phàm rất bất đắc dĩ. Hắn là người trẻ tuổi đó, cứ trao đổi với một đám lão già sẽ làm tâm hồn của hắn cũng già đi mất.

Hai ngày sau.

Hiệp hội Quốc hoạ.

"Lâm đại sư....”

"Lâm đại sư đến thủ đô từ khi nào, sao không nói trước một tiếng?"

Không ít thành viên nòng cốt của hiệp hội đều biết Lâm Phàm nên nhiệt tình chào hỏi. Áp lực chủ yếu của triển lãm tranh quốc tế lần này đều đè lên người Lâm đại sư.

Tuy rằng họ rất muốn chia sẻ nhưng ngẫm lại thực lực của mình, sau đó so sánh với Lâm đại sư đúng là khác nhau một trời một vực.

Nhưng vài thành viên bình thường nhìn thấy người trẻ tuổi bị một đám đại sư vây quanh thì nhất thời tò mò hỏi.

"Người trẻ tuổi này là ai vậy? Sao lại được hoan nghênh như thế?”

“Ông không biết hắn à?”

"Ừm, tôi quen biết làm sao được? Ở cái tuổi của tôi này, làm sao quen biết được người trẻ tuổi."

"Thậm chí ngay cả Lâm đại sư mà ông cũng không biết. Đoạn thời gian trước, chuyện xảy ra ở hiệp hội chắc ông cũng biết, chính là chuyện cuộc thi Quốc họa dành cho trẻ em ấy.”

Chuyện này thì tôi biết, đây là Lâm đại sư kia đó sao? Ánh mắt người này lập tức khiếp sợ, có chút không dám tin. Ông ta không nghĩ tới tên nhóc còn trẻ này lại chính là Lâm đại sư. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ hắn thật sự không thể tin được.

"Ừm, nghe nói triển lãm tranh quốc tế lần này, Lâm đại sư sắp đưa ra một tác phẩm khổng lồ, cũng không biết là tác phẩm gì. Đúng là làm cho người ta vô cùng chờ mong."

......

Lâm Phàm gật đầu với mọi người. Tuy rằng có người không nhớ rõ tên nhưng người ta đều thân thiện với hắn, vậy thì hắn chắc chắn phải tươi cười đối mặt.

Toàn bộ nhân viên nòng cốt của Hiệp hội Quốc hoạ đều làm bạn bên cạnh Lâm Phàm. Một số thành viên bình thường cũng muốn xem náo nhiệt nhưng người quá nhiều, họ không thể chen chân vào được nên chỉ có thể đứng ở bên ngoài nhìn.

Mọi người đến một phòng tranh rộng rãi.

Bên trong đã thu dọn sạch sẽ, đồng thời còn có một cái bàn thật lớn đặt ở đó, chung quanh bàn bày đầy cọ vẽ.

Trịnh Trọng Sơn giới thiệu: "Lão Lâm, cậu xem được chưa? Còn có chỗ nào không hài lòng không? Ngày hôm qua, dựa theo yêu cầu của cậu, tôi đã cho người ta lập tức bố trí. Về phần bức tranh dài hơn năm mét kia, vừa lúc hiệp hội chúng ta cũng có.”

Lâm Phàm đi một vòng xung quanh, sau đó rất hài lòng gật đầu: "Quá ổn, thật sự là rất tốt.”

Khi các đại sư xung quanh nhìn thấy cái bàn dài như vậy cũng hoàn toàn choáng váng.

Bình Luận (0)
Comment