Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1246 - Chương 1118: Xem Lâm Đại Sư Vẽ

Chương 1118: Xem Lâm đại sư vẽ

"Cái bàn dài như vậy để làm gì?"

"Không biết, lúc bố trí tôi cũng đã suy nghĩ, làm cái dài như vậy rốt cuộc là làm gì? Cho đến bây giờ tôi vẫn còn không hiểu rõ lắm."

"Không phải là muốn vẽ một bức tranh dài như thế thật đấy chứ."

"Làm sao có thể, bức tranh dài như vậy, phải là tác phẩm gì mới có thể chống đỡ được chứ."

"Cái này thì không nhất định, chẳng lẽ mấy người còn không biết năng lực của Lâm đại sư sao? Vậy nên trong lòng tôi cũng chờ mong vô cùng. Không biết đây sẽ là loại tác phẩm gì, thật đúng là rất tò mò."

.....

Nguyệt Thu cư sĩ: "Lão Lâm, cậu muốn cái bàn vẽ dài như vậy làm gì?”

Lâm Phàm thần bí nở nụ cười: "Sau này mọi người sẽ biết, còn bây giờ thì đây là bí mật.”

“Lão Lâm, đến chúng tôi mà cậu còn che giấu nữa à.” Nguyệt Thu cư sĩ có chút bất đắc dĩ. Nhưng sau đó nhìn thấy lão Trịnh cũng có vẻ mặt rất tự tin thì trong lòng không khỏi nói thầm, xem ra lão Trịnh cũng biết tình huống trong chuyện này, nếu đã như vậy thì chỉ có hỏi lão Trịnh.

Ông ta thật sự rất muốn biết, cuối cùng đây là hắn muốn vẽ cái gì.

Sau khi nhìn qua hiện trường, Lâm Phàm cảm thấy rất hài lòng, thậm chí trong lòng còn có chút hưng phấn. Những bức danh hoạ nổi tiếng trong bách khoa toàn thư rất được khen ngợi kia sẽ sớm xuất hiện từ chính tay hắn, nghĩ về chuyện này thực sự rất phấn khích.

Hơn nữa thế giới cổ đại được thể hiện trong những bức tranh này, rất giống với thế giới hiện tại.

Hôm sau!

Tất cả mọi người trong hiệp hội quốc họa rất hưng phấn, có một số người còn đợi sẵn ở ngoài phòng vẽ, tất cả mọi người cũng biết Lâm đại sư sắp bắt đầu vẽ tranh.

Một số người mới vào hiệp hội, ánh mắt lấp lánh nhìn xuyên qua từ cửa sổ vào bên trong. Đối với kỹ năng hội hoạ bọn họ đều rất tự tin, thế nhưng khi biết được vị Lâm đại sư này chính là người có hoạ kỹ đứng đầu hiệp hội, trong lòng bọn họ đều vô cùng hiếu kỳ. Bọn họ muốn biết, rốt cuộc đối phương lợi hại như thế nào mà lại được tâng bốc dữ dội đến thế.

Người trẻ tuổi tâm lý hiếu thắng, nhất định sẽ không chịu thua bất kỳ ai.

Nhưng hội trưởng Trịnh trực tiếp ra lệnh, bất luận ai cũng không được quấy rầy Lâm đại sư, cho dù đứng bên ngoài cũng không được phép phát ra một chút tiếng động nào.

Đương nhiên, ngay từ đầu dựa theo ý của hội trưởng Trịnh chính là không cho phép người nào đến gần, nhưng sau đó nghĩ lại thì vẫn có thể đứng xem.

Dù sao cơ hội có thể tận mắt nhìn thấy Lâm đại sư vẽ tranh cũng không nhiều lắm, vì vậy vẫn cần phải học hỏi tại hiện trường mới được.

Lúc này, đám người Trịnh Trọng Sơn, Nguyệt Thu Cư Sĩ và Đào Thế Cương đều đã đến.

Mọi người: “Hội trưởng...”

“Suỵt!” Trịnh Trọng Sơn bảo mọi người yên tĩnh sau đó đứng ở trước cửa sổ nhìn vào phía bên trong, chỉ thấy Lâm Phàm vẫn đứng bất động ở đó, giống như rơi vào trạng thái thiền định.

Trịnh Trọng Sơn nhỏ giọng nói: “Mọi người xem, đây là trạng thái trấn định tinh thần đỉnh cao của đại sư trước khi vẽ tranh, để nội tâm trầm tĩnh lại. Sau đó một khi cầm bút lên thì sẽ hạ bút như có thần, mặc dù bây giờ có nhiều người có thể đạt đến cảnh giới này nhưng đại đa số chỉ là làm dáng mà thôi, có thể đạt đến trình độ này thì là ít càng thêm ít...”

Mọi người sợ hãi thán phục, trong lòng rất cảm thán, đại sư chính là đại sư, quả nhiên không tầm thường chút nào. Tuổi còn trẻ đã đạt được trình độ như vậy, quả nhiên làm cho người khác khâm phục rất nhiều.

Nếu Lâm Phàm biết lão Trịnh khen ngợi mình như vậy thì hắn nhất định sẽ phun ra một ngụm huyết, lời khen ngợi này đúng là có chút hơi quá rồi đó.

Chẳng lẽ hắn là loại người này sao?

Chẳng qua là hắn đang nghĩ xem rốt cuộc nên vẽ bức tranh nào mà thôi.

Giờ phút này, Lâm Phàm mở mắt ra, hắn đã quyết định sẽ vẽ bức tranh nào xong rồi.

‘Lạc Thần Phú Đồ’

Tác phẩm này có chiều dài là 8m, chiều cao 1m, đây là tác phẩm thuộc loại lớn. Khi vẽ tác phẩm loại này cần phải hiểu rõ bối cảnh câu chuyện, mà bối cảnh câu chuyện trong bách khoa toàn thư giống y như phía bên hắn, chỉ là phía bên hắn không có loại tranh này mà thôi.

“Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi, cuối cùng Lâm đại sư cũng vẽ.”

“Thủ pháp rất nhanh, chẳng lẽ không suy nghĩ một chút sao?”

Trịnh Trọng Sơn nói: “Các người thì biết cái gì, cái này cần gì suy nghĩ nữa. Khi một đại sư đứng đầu bắt đầu vẽ tranh thì cũng đã phác thảo hết tất cả các chi tiết bức tranh trong đầu họ rồi, điều họ muốn chính là vẽ liên tục đến khi hoàn thành.”

Mọi người sợ hãi thán phục gật đầu, trình độ này thật sự rất lợi hại. Giờ phút này, bọn họ mới nhận ra mình và Lâm đại sư khác biệt như thế nào.

Chỉ riêng ở điểm này thì đã khiến mọi người khó bắt kịp.

Nhưng bọn họ nào có biết, không phải Lâm đại sư không suy nghĩ mà hắn chỉ là đang sao chép toàn bộ bức tranh từ bách khoa toàn thư ra mà thôi, cho nên đâu cần phải suy nghĩ gì.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Chương 1119: Kinh ngạc kéo dài

Bức tranh dài hơn năm mét kia dần dần trở nên phong phú, tuy ở bên ngoài không thấy rõ tình huống bên trong nhưng có thể cảm nhận được một luồng khí thế đập vào mặt.

Lúc này, toàn bộ hiện trường lặng ngắt như tờ, không có ai nói chuyện, giống như sợ rằng sau khi mở miệng sẽ cắt ngang mạch suy nghĩ của Lâm đại sư.

Một giờ trôi qua.

Hai giờ trôi qua.

Bốn giờ đã trôi qua.

Động tác bên trong vẫn không hề dừng lại.

Nguyệt Thu Cư Sĩ nhỏ giọng nói: “Lão Lâm chuyên chú vẽ như vậy, sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?”

Trịnh Trọng Sơn cũng có chút lo lắng: “Không biết, nhưng bây giờ chúng ta cũng không thể quấy rầy lão Lâm. Nếu xảy ra vấn đề gì, vậy cũng coi như thất bại trong gang tấc mất.”

Đào Thế Cương gật đầu: “Ừm, đúng thế! Thủ pháp vẽ tranh của lão Lâm không giống chúng ta chút nào, khi chúng ta vẽ tranh đều sẽ dừng lại một khoảng thời gian, nhưng mọi người thấy không? Lão Lâm không hề dừng lại chút nào, nếu không phải tận mắt nhìn thấy người vẽ… thật sự đúng là quá dọa người.”

Những thành viên đứng vây xem bên ngoài đều trợn tròn mắt, gần năm giờ đồng hồ. Nếu để bọn họ làm chỉ sợ sớm đã mệt chết rồi, làm sao có thể vẽ với cường độ cao mà không dừng lại chút nào như Lâm đại sư được chứ.

Có một số thành viên không thể chịu đựng được nữa, bọn họ đứng đây nhìn đã cảm thấy sắp không chịu được rồi, cũng không biết làm sao Lâm đại sư có thể làm được những chuyện này, có thể chống đỡ cho đến tận bây giờ.

Chuyện này quá kinh khủng.

Bảy giờ.

Cạch!

Mọi người thấy Lâm đại sư ngừng bút, trái tim họ đều nhảy lên, không biết cụ thể là như thế nào.

Lúc này, Lâm Phàm trực tiếp hít sâu một hơi rồi đẩy cửa đi ra ngoài, không nói chuyện với bất kỳ ai mà đi thẳng ra sân, cơ thể lắc một cái.

Răng rắc!

Giống như tiếng hạt đậu nổ vang lên.

Khi mọi người nghe thấy tiếng này, không khỏi trợn mắt há mồm, chuyện gì đang xảy ra vậy? Thân thể lắc một cái đã có thể phát ra âm thanh như vậy, chuyện này quá huyền ảo rồi.

Nhưng lúc này, ánh mắt mọi người đều tập trung vào bức họa trong phòng.

Trong nội tâm bọn họ giống như có hàng ngàn con kiến đang bò, họ rất muốn nhanh chóng nhìn thấy bức tranh kia.

Trịnh Trọng Sơn cũng vậy, nhưng ông ấy vẫn hỏi: "Lão Lâm, đã hoàn thành rồi sao?”

Lâm Phàm: “Ừm, đã hoàn thành rồi. Tôi đi ra ngoài nghỉ ngơi một chút, các người muốn xem thì tự mình đi xem đi nhưng đừng làm hỏng đấy.”

Nghe nói như vậy, Trịnh Trọng Sơn là người lao vào đầu tiên.

Mọi người cũng theo sát phía sau.

“Đừng lại gần, đừng chạm tay vào, tất cả đứng xa xa nhìn xem.” Trịnh Trọng Sơn nghĩ đến tầm quan trọng của bức tranh này thì lập tức bảo mọi người chú ý một chút.

Không phải bọn họ chưa từng thấy lão Lâm vẽ tranh, nhưng mà mấy bức tranh trước so với thời gian cần thiết để vẽ bức này thì thực sự là không đáng nhắc đến.

Nhưng có thể khiến lão Lâm dành thời gian dài như vậy vẽ một bức tranh, rốt cuộc đây sẽ là bức tranh như thế nào đây, vừa nghĩ đến đã thấy kích động rồi.

Lúc mọi người nhìn thấy nội dung phác họa trên bức tranh trước mặt, tất cả đều trợn tròn mắt.

Hiện trường rất yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hô hấp.

Thậm chí cả những người đã tu thân dưỡng tính lâu năm, trong giờ phút này cũng không khỏi thốt ra mấy câu chửi thề.

"Con mẹ nó! Làm sao có thể..."

"Chuyện này thật sự quá kinh người."

"Tôi cảm thấy nhân vật trong này như sống lại, đi qua đi lại ngay trước mắt mình.”

Hai mắt Trịnh Trọng Sơn trừng lớn, thậm chí nhìn không chớp mắt, hoàn toàn bị bức tranh này hấp dẫn.

Người khác còn không dám tới gần, sợ vô tình làm hỏng bức tranh, nhưng Trịnh Trọng Sơn lại không thể không tiến lên phía trước, trong mắt lửa cháy hừng hực.

Nhất là khi nhìn thấy biểu cảm và tình tiết của các nhân vật trong đó, ông ấy hoảng sợ nói.

"Tuyệt đỉnh!"

Thậm chí điều này vẫn chưa đủ để đánh giá bức tranh này, bởi vì chỉ sợ cấp độ của bức tranh này không chỉ là những thứ này.

Tất cả mọi người đều đắm chìm trong bức tranh khổng lồ này, bọn họ thân là đại sư của hiệp hội Quốc họa, trình độ tất nhiên không kém nhưng chưa bao giờ họ nghĩ đến chuyện vẽ ra một tác phẩm đồ sộ như vậy.

Hơn nữa cho dù muốn cũng không có khả năng làm chuyện này.

Hiện trường rất yên tĩnh, ánh mắt mọi người không di chuyển mà nhìn chằm chằm vào bức tranh, toàn hội trường đều im ắng tĩnh lặng từ lúc bắt đầu đến bây giờ, tất cả mọi người đều bị nội dung bức tranh mê hoặc.

Đây là một bức tranh chưa bao giờ thấy qua, thậm chí có người còn nghĩ, trong những bức danh hoạ truyền lưu muôn đời, có bức tranh nào có thể so sánh được với bức tranh này không?

Có lẽ là không có.

Những danh hoạ truyền lưu muôn đời kia có giá trị thời gian, giá trị lịch sử và giá trị văn hóa cho nên nó mới tăng giá trị của bức tranh lên cực cao, nhưng sau khi xem bức tranh này.

Tất cả mọi người chỉ có một ý nghĩ, đó chính là bức tranh này đã vượt qua tất cả, vượt qua cả những bức tranh được truyền lưu muôn đời kia.

Chương 1120: Trông coi

Không biết qua bao lâu.

Tất cả mọi người đã xem bức tranh xong rồi, Trịnh Trọng Sơn không khỏi cảm thán nói: “Nếu lão Lâm tặng cho tôi một bức giống như bức tranh này thì tốt biết bao.”

Nguyệt Thu Cư Sĩ không hề nể mặt phản bác lại: “Lão Trịnh đừng nghĩ nữa, về mặt giá trị thì bức tranh này đã vượt qua mọi thứ rồi. Nói quá lên thì cho dù gọi nó là quốc bảo cũng chưa đủ. Tôi nghĩ là sau vài thập niên hoặc sau vài trăm năm, bức tranh này sẽ được gọi là danh họa lịch sử, giá trị của nó sẽ vượt qua tất cả những bức tranh khác, đây có thể là bức tranh có thể truyền lưu muôn đời đấy."

Đào Thế Cương gật đầu, mặc dù đánh giá này rất cao nhưng đó cũng là lời thật lòng, bức tranh này đã đạt được tiêu chuẩn đó.

Trịnh Trọng Sơn gật đầu: “Tôi biết mà, bức tranh này tất nhiên không phải một người có thể độc chiếm được, tôi cũng chỉ nghĩ mà thôi. Càng tiếp xúc với Lâm lão đệ thì càng cảm nhận được sự thần bí khó lường, vốn cho rằng hắn chỉ vẽ tranh như chúng ta cũng đã là đỉnh cao rồi, không ngờ khi so sánh với bức tranh này thì những bức tranh kia thì coi là gì chứ?”

Một người trong số những đại sư hiệp hội nói: “Đời này tôi có thể nhìn thấy bức tranh này đã đủ rồi, không biết chín bức tranh sau đó của Lâm đại sư sẽ như thế nào nữa?”

Trịnh Trọng Sơn lắc đầu: “Các người đừng nghĩ nhiều như vậy, bức tranh này đã kinh điển rồi, cho dù mang bức tranh này tham gia triển lãm tranh quốc tế kia cũng có thể chiếm vị trí đầu. Thậm chí đặt những tác phẩm nước ngoài kia so với nó chỉ sợ cũng là đang trèo cao mà thôi.”

"Cũng đúng, vẽ tranh cũng có cảm tình trong đó, một bức tranh như vậy cả đời có lẽ cũng chỉ có một bức. Về phần chín bức tranh tiếp theo, nhất định sẽ không có cách nào vượt qua bức tranh này được.” Đào Thế Cương nói, theo ý nghĩ của ông thì vẽ ra một bức tranh đỉnh cao không chỉ dựa vào kỹ năng hội họa, mà còn có liên quan rất lớn đến hoàn cảnh và tâm trạng lúc đó.

Lúc này, Trịnh Trọng Sơn có chút khó xử: “Các người nói xem, bây giờ nên làm gì? Làm sao bảo quản được bức tranh kinh điển này đây? Nếu chúng ta tùy tiện đặt ở đâu đó thì chắc chắn chúng ta sẽ ăn ngủ không yên, nếu như bị người ta phá hỏng hoặc là bị người ta trộm mất thì đó sẽ là tổn thất lớn đó nha.”

Đào Thế Cương gật đầu: “Đúng vậy, tôi cũng đang suy nghĩ chuyện này, không bằng chúng ta tìm một công ty bảo hiểm đi, Bức tranh này không thể để lại hiệp hội cũng không thể để ở chỗ bất cứ người nào được. Hơn nữa đây còn là một bức tranh lớn thế này, bây giờ vẫn chưa khô mực, tôi nguyện ý ở lại chỗ này trông coi đến lúc mực khô đi.”

Nguyệt Thu Cư Sĩ cũng lập tức đáp lại: “Lão Đào, cơ hội này cũng không thể để cho một mình ông, tôi cũng muốn ở lại đây trông coi.”

“Tôi cũng nguyện ý ở lại trông coi.”

“Tôi cũng ở lại chỗ này.”

Giờ phút này mọi người đều là trăm miệng một lời, bọn họ đã chứng kiến bức tranh này ra đời, tất nhiên phải xem thêm vài lần. Nếu không thì phải đợi đến lúc triển lãm tranh quốc tế mới có thể thấy được.

Trịnh Trọng Sơn cũng không muốn rời đi: “Vậy tất cả mọi người ở đây chờ đi, còn tôi sẽ đi liên hệ với bên bảo hiểm, để bọn họ tranh thủ thời gian đến đây. Tiếp đó nhanh chóng tiến hành niêm phong và cất kho, nhất định không được xảy ra sai sót nào."

"Này, lão Lâm đi đâu rồi? Tôi phải đi xem tình hình cậu ta thế nào rồi, đừng vì quá mệt mỏi mà làm hại thân thể.” Lão Trịnh nói.

Đào Thế Cương lắc đầu: "Vừa rồi vẫn còn thấy ở bên ngoài, nháy mắt đã biến mất, nhất định là đi dạo rồi."

...

Ngày hôm sau!

Hiệp hội Quốc họa đã rất sôi nổi.

Ngay từ sáng sớm, các thành viên của hiệp hội đã đứng ở bên ngoài phòng vẽ tranh!

Có một số người khi nhìn thấy tình huống này thì có chút không hiểu, không biết chuyện gì đang xảy ra?

Bọn họ rất ít khi nhìn thấy tình huống này, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì không lành. Sau đó bọn họ lần lượt đi đến và muốn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ở bên ngoài, những đại sư đã nhìn thấy sự ra đời của ‘Lạc Thần Phú Đồ’ ngày hôm qua đều không nỡ rời đi. Sáng sớm đã đợi ở đây, bọn họ muốn xem lúc này Lâm đại sư sẽ sáng tác ra tác phẩm nào nữa.

Đối với bọn họ mà nói thì Lâm đại sư thật sự rất lợi hại, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì khó có thể tưởng tượng được.

Nhất là ngày hôm qua khi công ty bảo hiểm đến, cảnh tượng rất náo nhiệt.

Hội trưởng Trịnh lập tức yêu cầu công ty bảo hiểm đến bảo vệ bức tranh này với tiêu chuẩn bảo vệ cao nhất. yêu cầu bảo vệ nó giống như là quốc bảo. Lúc ấy có hơn mười người hộ tống bảo vệ bức tranh, hơn nữa Trịnh Trọng Sơn còn tự mình đến đó.

Nếu không phải sợ có ảnh hưởng không tốt, ông ấy đã chuẩn bị gọi quân đội tới hộ tống nhưng cuối cùng nghĩ lại, chẳng lẽ ở thủ đô còn xảy ra chuyện gì lớn được sao?

Chương 1121: Lại một tác phẩm đỉnh cao

Bên ngoài.

“Các người xem, Lâm đại sư lại đang trầm ngâm nữa rồi.”

“Đây không phải là trầm ngâm mà đang làm công tác chuẩn bị tinh thần, trấn an tâm hồn, để tâm trạng ở trạng thái ổn định để có thể vẽ liên tục đến khi hoàn thành.”

“Nhìn Lâm đại sư sáng tác giống như đang thưởng thức một môn nghệ thuật vậy, tôi chưa bao giờ nghĩ đến quá trình vẽ tranh cũng khiến người ta xem đến thoải mái như vậy."

“Xem ra bức tranh khổng lồ ngày hôm qua đã làm cho Lâm đại sư rất mệt rồi, bức tranh lần này nhỏ hơn bức ngày hôm qua rất nhiều nha.”

“Đây không phải là nói nhảm sao? Sức lực có hạn, Lâm đại sư cũng không phải là siêu nhân thì làm sao có thể không mệt được chứ.”

“Thật đáng kính nể... vì chuẩn bị cho triển lãm tranh quốc tế lần này đã khiến Lâm đại sư rất mệt mỏi.”

Trong phòng.

Lâm Phàm đang suy nghĩ xem hôm nay sẽ vẽ cái gì, sau khi nghĩ đi nghĩ lại hắn quyết định cứ tùy tiện vậy.

'Bộ Liễn Đồ’ nó có câu chuyện lịch sử, câu chuyện kể về vua Thổ Phiên là Tùng Tán Cán Bố vì ngưỡng mộ nền văn minh của Đại Đường nên phái sứ giả Lộc Đông Tán đến Trường An thăm hỏi, mà bức tranh này mô tả đúng cảnh sứ giả vào chầu Đường Thái Tông.

Hắn đã điều tra qua, nền văn minh ở chỗ của hắn cũng tương tự trong bách khoa toàn thư, hoặc là không có chỗ nào khác nhau nhưng có một số thứ lại chưa từng xuất hiện.

Hơn nữa, cảnh này được ghi chép lại trong “Đường triều sử ký" nhưng lại không có tranh vẽ.

Cho nên sao chép bức tranh trong bách khoa toàn thư này ra ngoài, tất nhiên không có bất cứ vấn đề gì.

Huống hồ với khả năng vẽ tranh của Lâm Phàm bây giờ thì còn tốt hơn rất nhiều so với bức tranh bách khoa toàn thư, nó sẽ càng thêm sinh động hơn và có nhiều ý cảnh hơn.

Cái này đã vượt qua mọi tri thức của Quốc họa.

Nâng cao tinh thần, nhấc bút lên, nước chảy mây trôi, một mạch liên tục không hề dừng lại chút nào.

Các đại sư ở bên ngoài hiệp hội đều nín thở, không dám phát ra tiếng động nào.

Nếu quấy rầy đến Lâm đại sư, vậy thì tất cả bọn họ đều là tội nhân.

Đối với bọn họ mà nói, Lâm đại sư chính là một đại sư thần thánh của Quốc họa, toàn bộ thành viên của hiệp hội cộng lại cũng không thể đuổi kịp hắn.

Cũng không biết rốt cuộc Lâm đại sư đã luyện tập như thế nào, nhưng khi so sánh quả thật khiến cho người ta liền cảm thấy tuyệt vọng.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Dù là đợi bao lâu bọn họ cũng sẽ không rời đi, nhưng lần này tốc độ sáng tác rất nhanh, không lâu như ngày hôm qua.

Vứt bút, rời đi.

Lâm Phàm: “Các người cứ từ từ xem, tôi rút lui trước.”

Mọi người không nói thêm gì , đưa mắt nhìn Lâm Phàm rời đi, sau đó như ong vỡ tổ đi vào.

Sau đó thèm thuồng tới gần bức tranh, bọn họ muốn thưởng thức tác phẩm thứ hai này.

Khi nhìn thấy tác phẩm, tất cả mọi người đều kinh sợ, tất nhiên sự khiếp sợ này không chấn động như ngày hôm qua nhưng cũng khiến trong lòng mọi người không thể nào bình tĩnh được.

“Tranh đẹp.”

“Đúng là có một không hai.”

“So với ‘Lạc Thần phú đồ’ của ngày hôm qua thì bức tranh này mặc dù bố cục không lớn. Thế nhưng cũng là một tác phẩm có trình độ cao.”

Trịnh Trọng Sơn nhìn không rời mắt, giống như rơi vào trầm tư: “Các người nhìn kỹ xem, có thấy bức tranh này giống với bức tranh hôm qua hay không, đều đang diễn đạt lịch sử?”

Nghe được lời này của hội trưởng, mọi người mới phản ứng lại.

Đào Thế Cương kinh sợ hô một tiếng: "Đây hình như là cảnh sứ giả của Thổ Phiên Vương được phái đến bái kiến Đường Thái Tông, trên sử ký có ghi lại.”

"Đúng, không sai, không ngờ Lâm đại sư lại vẽ ra tình cảnh này, chuyện này... Chuyện này chưa có ai...”

“Mặc dù biểu ngữ không lớn nhưng mọi người nhìn cách ăn mặc, biểu lộ của các nhân vật trong đó cùng với chi tiết bức tranh có thể nói là đỉnh cao đó nha.”

“Đây cũng là một kiệt tác có thể được lưu truyền lại đời sau…"

Tất cả mọi người đều kinh sợ, mặc dù nó có chỗ chênh lệch với ‘Lạc Thần phú đồ’ kia nhưng khi so với những tác phẩm khác, tác phẩm này cũng đã là kiệt tác đỉnh cao. Hơn nữa nhân vật trong đó vô cùng sinh động, dựa vào thực lực của bọn họ sẽ không có cách nào vẽ ra một bức tranh như vậy.

Có lẽ trên thế giới chỉ có một minh Lâm đại sư có thể vẽ ra được.

Trong lòng Trịnh Trọng Sơn run lên, ông ấy đã nghĩ đến cảnh tượng diễn ra vào ngày triển lãm tranh quốc tế, thậm chí còn có chút mong chờ ngày đó đến nhanh một chút.

“Liên hệ với công ty bảo hiểm để họ cho thêm người đến đây, những bức tranh này phải được bảo vệ ở mức tốt nhất, nhất định không thể để nó có bất kỳ vấn đề gì, cho dù là một chút cũng không được.” Trịnh Trọng Sơn nói.

Mọi người đều gật đầu đồng ý với lời của hội trưởng, cho dù tốn bao nhiêu tiền để bảo vệ những kiệt tác này thì cũng đáng giá. Nhất định không thể để những bức tranh này xuất hiện một chút vấn đề gì.

Chương 1122: Thiên lý giang sơn đồ

Ngày thứ ba.

Ở hiệp hội Quốc họa, tất cả mọi người đều đang chờ đợi, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ khiếp sợ, có một số người cảm thấy mình như đang nằm mơ.

Sự xuất hiện của "Đường cung nữ sĩ đồ" một lần nữa khiến mọi người kinh ngạc. Sau khi xem hai bức tranh trước, khả năng chịu đựng của họ đã trở nên cao hơn, sẽ không làm ra những biểu cảm quá lố như trước.

Nhưng Lâm Phàm ra tay đều là những tác phẩm chất lượng cao.

Mỗi một bức tranh đều là những tác phẩm đỉnh cao mà không ai dám tưởng tượng. Khi so sánh những bức tranh này với những bức tranh đang truyền lưu trong xã hội bây giờ thì chẳng khác gì so với phân chó, thậm chí ngay cả khả năng so sánh cũng không được.

Điều khiến mọi người càng thêm khiếp sợ chính là mỗi bức tranh Lâm đại sư vẽ ra đều là một bức tranh to lớn, dựa theo những bức đã làm, bức nhỏ nhất cũng đã hai mét rồi.

Ngày thứ tư.

‘Ngũ ngưu đồ’ xuất hiện.

Ngày thứ năm.

‘Hàn Hi tái dạ yến đồ’ xuất hiện, bức tranh này có chiều dài hơn ba mét. Trong suy nghĩ của mọi người, dường như sinh lực của Lâm đại sư đã hồi phục nên hắn mới tiếp tục vẽ ra những bức tranh dài thế này.

Hơn nữa những bức tranh này đều miêu tả nhân vật lịch sử, rất có giá trị lịch sử.

Tuy bọn họ đều là đại sư Quốc họa nhưng không am hiểu về lịch sử, mặc dù thỉnh thoảng bọn họ cũng vẽ một số ít tranh lịch sử, nhưng sẽ không vẽ ra một bức tranh lớn và dài như vậy.

Tất cả mọi người đều chờ mong Lâm đại sư sẽ tiếp tục sáng tác ra tranh gì, trong lòng họ đều rất háo hức.

Nụ cười trên mặt Trịnh Trọng Sơn mỗi ngày như đóa hoa nở rộ, người khác vừa nhìn là biết ông lão này đang rất vui.

Ngày thứ sáu.

Mọi người chờ ở ngoài cửa đều rất hưng phấn.

"Sẽ lại là một bức tranh to lớn gì nữa. Bức tranh hôm nay có lẽ cũng sẽ lớn hơn bức trước."

"Có thể đừng khiến chúng tôi khiếp sợ như vậy nữa hay không, mấy ngày nay trái tim của tôi có chút chịu không nổi rồi."

"Cũng không biết hôm nay sẽ sáng tác ra bức tranh gì, trong nội tâm tôi cũng bắt đầu sục sôi rồi.”

"Không mang theo thuốc trợ tim thì tôi sợ tim mình sẽ chịu không nổi mất thôi.”

“Có mang, có mang nè.”

Lâm Phàm cầm bút, trong lòng tự hỏi hôm nay sẽ vẽ cái gì?

Chọn tới chọn lui cuối cùng chọn ‘Phú Xuân sơn cư đồ’.

Bất kể là người nào, nếu muốn vẽ một bức tranh lớn và dài thì cần có thời gian, cũng không phải ngày một ngày hai, thậm chí là có thể mất một tháng hoặc là nửa năm. Nhưng đối với lâm Phàm mà nói, thời gian này là quá dài, với sinh lực và tốc độ của hắn không cần phải mất nhiều thời gian như vậy.

Sau khi hạ bút chính là tốc độ điên cuồng.

Quả thật có thể dùng đua xe để miêu tả.

Không chỉ có tốc độ nhanh mà chất lượng còn đạt đến đỉnh cao.

Sức mạnh thần bí cộng thêm của bách khoa toàn thư có thể nói nó đã đánh thắng hết thảy.

Như thường lệ, mọi người đợi bên ngoài rất lâu.

Khoảnh khắc khi bút được đặt xuống, tất cả những người bên ngoài đều dựa vào cửa sổ, bọn họ biết rằng Lâm đại sư nhất định đã vẽ xong, sự tò mò trong lòng mọi người lập tức bùng nổ.

Nó sẽ là tác phẩm đồ sộ nào nữa đây.

Giờ khắc này, trong lòng tất cả mọi người đều không chịu nổi sự tò mò, hiện tại bọn họ muốn đến đó ngay lập tức để nhìn xem rốt cuộc nó là tác phẩm gì.

Đi ra ngoài, rời đi.

Các đại sư của hiệp hội Quốc họa nhanh chóng chạy vào.

Nhưng khi nhìn thấy bức tranh này, tất cả mọi người đều sợ ngây người.

“Cái này...”

“Phú Xuân sơn cư đồ, cái này có ý gì?”

"Đây là miêu tả phong cảnh, các người nhìn xem những ngọn núi này, thật là hùng vĩ và tráng lệ..."

"Lại là một tác phẩm đỉnh cao, rốt cuộc Lâm đại sư này là người hay thần? Làm sao người có thể làm ra được những thứ này.”

"Tôi chợt phát hiện ra cả đời này của mình e là đã lãng phí vào những thứ vô dụng, may nhờ có Lâm đại sư là người của hiệp hội chúng ta, để cho chúng ta được chút an ủi, nếu không thì bị đả kích chết mất thôi.”

Ngày thứ bảy.

Khi "Thiên lý giang sơn đồ" xuất hiện, mọi người trong hiệp hội Quốc họa đều há hốc mồm.

Bức tranh lớn nhất trong lịch sử xuất hiện, dài gần 12m, sắc thái lộng lẫy khiến người ta không thể rời mắt.

“Xuất hiện, cuối cùng cũng xuất hiện rồi, cái này quá kinh người.”

“Một bức tranh khổng lồ như vậy, rốt cuộc là làm thế nào mà Lâm đại sư có thể làm được.”

“Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì tôi nhất định sẽ không tin, có người có thể sáng tác ra bức tranh này trong thời gian ngắn như vậy.”

“Thiên nhiên và con người cùng tồn tại, mọi thứ biểu hiện tất cả trong bức tranh này thật sự khiến người ta mơ mộng, chỉ là bây giờ còn có chỗ như thế này tồn tại sao?”

“Không biết, nhưng nó mang lại cho người ta một cảm giác thích thú và hưởng thụ.”

“Thậm chí tôi muốn bái Lâm đại sư làm thầy, chỉ là không biết Lâm đại sư có vừa ý tôi hay không.”

Chương 1123: Tác phẩm đỉnh cao sắp xuất thế

Giờ phút này, đám người Trịnh Trọng Sơn ngây ngốc đứng tại chỗ, gần mấy ngày nay, trái tim của bọn họ luôn chịu đủ loại khiêu chiến.

Thị giác và kỹ năng vẽ đều bị tác động đến, ngôn ngữ bình thường cũng thể miêu tả được.

Lâm Phàm chuẩn bị rời đi, hắn cần nghỉ ngơi thật tốt. Bức tranh cuối cùng cũng là bức khó và tốn thời gian nhất, cho dù là với thực lực của hắn hiện tại thì thời gian sáng tác ra nó cũng sẽ không quá ngắn.

"Lão Trịnh, ngày mai sẽ là bức tranh cuối cùng, tôi nghĩ tôi sẽ cho mọi người một bất ngờ.” Nói xong lời này hắn lập tức rời đi.

Mà Trịnh Trọng Sơn giống như không có phản ứng kịp: "Cái gì? Lão Lâm, cậu nói cái gì?"

Nhưng lúc này, Lâm Phàm đã rời đi xa rồi.

Ngày thứ tám.

Sáng sớm.

Ở cửa ra vào của phòng vẽ tranh hiệp hội Quốc họa sớm đã bị người vây chặt như nêm cối.

Hôm nay là bức tranh cuối cùng nên tất cả thành viên của hiệp hội Quốc họa cũng không muốn bỏ qua, nhất là tâm trạng của Trịnh Trọng Sơn không thể diễn tả bằng lời.

Trong mấy ngày gần đây, ông ấy đã bị lão Lâm phá hủy, mỗi ngày đều bị tổn thương sâu sắc.

Quả thật đối với ông ấy mà nói, có cảm giác bức ‘Thiên lý giang sơn đồ’ là bức tranh đỉnh nhất trong tất cả các tác phẩm, chỉ là không biết hôm nay lão Lâm sẽ đem đến bất ngờ gì tiếp theo cho bọn họ.

“Mọi người nói xem Lâm đại sư đang làm gì? Hắn đã đứng đó một giờ mà vẫn chưa động bút.”

“Không biết, bình thường chỉ hơn mười phút, nhưng lần này đã đứng một giờ, hiển nhiên là kiệt tác kinh thiên động địa sắp xuất hiện nữa rồi."

"Trong lòng tôi có chút hưng phấn."

"Đúng vậy."

Đối với Lâm Phàm thì bức tranh cuối cùng của hắn định vẽ chính là ‘Thanh Minh Thượng Hà Đồ’. Bức tranh này căn cứ theo giới thiệu của bách khoa toàn thư, khen chê không giống nhau, có bình luận đây là tác phẩm đỉnh cao, có bình luận cho rằng nó không bằng ‘Thiên lý giang sơn đồ’.

Bởi vì đây là tác phẩm rất đồ sộ, cho dù là hoạ sĩ hàng đầu cũng không thể vẽ ra tất cả nhân vật cùng chi tiết của nó. Đương nhiên sẽ không thể nào thể hiện ra được sự tinh mỹ của tác phẩm này ra ngoài.

Hơn nữa, dù không phải là phong cách cực hạn trong hội hoạ nhưng ‘Thanh Minh Thượng Hà Đồ’ cũng là phong cách vẽ màu đậm chú trọng tỉ mỉ và tinh tế. Cho nên Lâm Phàm phải dồn toàn tâm toàn ý vào nó, cố gắng tạo ra bức tranh ‘Thanh Minh Thượng Hà Đồ’ hoàn hảo nhất.”

Coi như có được kiến thức Quốc họa cộng thêm hỗ trợ thần bí từ bách khoa toàn thư thì thử thách lần này không hề dễ dàng, độ khó cực cao, cao đến mức cực hạn của hắn.

Bởi vì hắn muốn sáng tác ra tác phẩm còn đỉnh cao hơn cả những tác phẩm trong bách khoa toàn thư.

Đối với người khác mà nói, chuyện này là không thể nào, nhưng đối với Lâm Phàm thì đây cũng là một loại thử thách.

“Hội trưởng, tại sao lão Lâm còn chưa vẽ, dựa theo trước đó thì có lẽ là không nên..."

Trịnh Trọng Sơn lắc đầu: “Không biết, có lẽ là hắn đang suy nghĩ nên vẽ cái gì.”

Đào Thế Cương nghi ngờ: “Cảm giác không giống lắm. Mọi người nhìn xem biểu hiện của lão Lâm rất nghiêm túc, khác hẳn với lúc sáng tác những tác phẩm trước."

"Cho dù như thế nào, chỉ bằng chín bức tranh trước là đã đủ rồi, để cho lão Lâm ung dung thư thả một chút, không cần phải liều mạng như vậy.” Trịnh Trọng Sơn muốn đi vào nói chuyện với lão Lâm một chút, bảo hắn không cần phải liều mạng như vậy, những tác phẩm bây giờ cũng đã đủ rồi.

Nguyệt Thu Cư Sĩ ngăn lão Trịnh lại: “Đừng, bây giờ lão Lâm chăm chú như vậy chúng ta đừng nên quấy rầy.”

Trong lúc mọi người đang nói chuyện, Lâm Phàm đã bắt đầu.

Hắn đã suy nghĩ thông suốt, đồng thời nội tâm hắn tĩnh lặng hoàn toàn.

Tác phẩm đỉnh cao chính thức sẽ ra đời từ chính đôi bàn tay mình.

Bức tranh này vừa xuất hiện nhất định sẽ khiến cả thế giới khiếp sợ.

Đây là lần đầu tiên hắn thật tình và nghiêm túc như vậy sau khi nhận được kiến thức Quốc họa.

Vượt qua các tác phẩm đỉnh cao trong bách khoa toàn thư, áp lực không nhỏ nhưng cũng không phải là chuyện khó.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Tám giờ đã trôi qua.

Các đại sư hiệp hội vây quanh chỗ này xem, vẻ mặt khiếp sợ bởi vì đã tám giờ trôi qua mà Lâm đại sư vẫn chưa dừng lại. Hơn nữa bước chân của hắn cũng chỉ hơi di chuyển một chút, về chiều dài vẫn còn một mảng trống lớn chưa được vẽ.

“Rốt cuộc lão Lâm vẽ cái gì, tại sao lại có cảm giác rất khó hiểu như thế?”

"Không biết, chúng ta đứng cách quá xa nên không thể nhìn thấy tình hình cụ thể ở bên trong, chỉ sợ chỉ có chờ lão Lâm dừng lại thì chúng ta mới có thể biết được.”

“Tại sao tôi lại có cảm giác giống như có một thứ gì đó phi thường sắp xuất hiện thế nhỉ.”

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Nguyệt Thu Cư Sĩ, giờ phút này không chỉ có ông ấy cảm thấy như vậy, mà bọn họ cũng có cảm giác này.

Cảm giác không giống bình thường.

Chương 1124: Vẫn chưa ra

"Thật sự là rất khó vẽ."

Trong lòng Lâm Phàm thì thầm, mọi chi tiết ở đây đều phải được xử lý đến mức tối đa, thậm chí có một chỗ xảy ra vấn đề cũng sẽ thất bại trong gang tấc, cho nên toàn thân toàn tâm của hắn phải đạt đến trạng thái đỉnh cao, nhất định không được sai lầm.

Chín giờ.

Mười giờ.

Một số người đã đứng ngồi không yên, bọn họ cảm thấy rất mệt, cơ thể của họ không thể chịu đựng được nữa.

Nhưng cho dù là như vậy cũng không ai dám phát ra một chút âm thanh nào, chỉ sợ quấy rầy đến Lâm đại sư.

Trong lòng bọn họ đã có một cảm giác không thể tin nổi.

Nguyệt Thu Cư Sĩ có chút không thể chống đỡ nổi.

“Lão Trịnh, tôi cảm thấy sắp có một tác phẩm cực kỳ khủng khiếp.”

Lão Trịnh gật đầu mà không trả lời, một đôi mắt có thần nhìn chằm chằm bóng người bên trong.

Hiện tại ông ấy hận không thể xuất hiện bên cạnh lão Lâm để xem lão Lâm đang sáng tác ra loại tranh gì.

Nhưng ông ấy biết mình không thể, bởi vì nếu quấy rầy đến lão Lâm, như vậy sẽ thất bại trong gang tấc.

Mười một giờ.

Có người đã không thể chịu đựng được, trực tiếp ngồi xuống đất để nghỉ ngơi.

Mười hai giờ.

Trịnh Trọng Sơn nhìn mọi người: “Mọi người về hết đi, thời gian dài như vậy cũng không thể chịu đựng được.”

“Suỵt, hội trưởng ngài nên nói nhỏ thôi.” Đào Thế Cương ở bên cạnh nói, vẻ mặt hiện tại là hoảng sợ.

Lão Lâm đã vẽ liên tục mười hai giờ đồng hồ, đây là chuyện người có thể chịu đựng được sao? Nếu là bọn họ chỉ sợ đã sớm phát điên rồi.

Nhưng sắc mặt lão Lâm không thay đổi, bút vẽ trong tay như mây trôi nước chảy và không hề dừng lại chút nào.

Rất kinh khủng khiến người ta sợ hãi.

Có người trong lòng không cam lòng nhưng không có cách nào khác, bọn họ thật sự không thể chống đỡ được nữa. Ở độ tuổi của bọn họ, cho dù không làm gì và chỉ đứng đó thôi cũng chịu không nổi rồi.

"Tôi đi về trước, nhưng nếu bức tranh xong rồi nhất định phải báo cho tôi biết, tôi sẽ nhanh chóng chạy đến.” Một vị đại sư tuổi khá lớn nói.

Mọi người gật đầu: "Được rồi, đã biết.”

Một số đại sư trẻ tuổi cảm thấy mình còn có thể chịu đựng được, không muốn rời đi như vậy. Nếu bọn họ vừa rời đi Lâm đại sư đã vẽ xong, vậy thì phải làm sao.

Trời đã tối.

Ở hiệp hội rõ ràng còn nhiều người như vậy, nhưng lại an tĩnh vô cùng, không có một tiếng động.

Cuối cùng Trịnh Trọng Sơn không thể chịu được nữa, chỉ có thể đi đến phòng làm việc để nghỉ ngơi. Đêm nay ông ấy không có ý định trở về mà sẽ ở lại đây chuẩn bị chiến đấu.

Sáng sớm.

Trời còn chưa sáng, các thành viên của hiệp hội Quốc họa được nghỉ ngơi chút đã đến từ rất sớm, nhưng khi nhìn thấy Lâm đại sư vẫn còn đang vẽ tranh trong phòng, bọn họ đều sợ hãi.

Đây còn là con người sao?

Làm sao có thể chịu đựng một thời gian dài như vậy.

Trịnh Trọng Sơn cũng đã nghỉ ngơi vài tiếng, sau khi tỉnh lại thì lập tức chạy đến, đứng ở bên ngoài chờ.

Nguyệt Thu Cư Sĩ và Đào Thế cương cũng như vậy, tuổi của bọn họ hơi lớn cũng không thể chịu đựng được thời gian dài như vậy, nhưng sau khi nghỉ ngơi cũng lập tức chạy đến.

Bọn họ hoàn toàn bị Lâm Phàm dọa cho kinh sợ, thời gian dài như vậy, đây là chuyện bọn họ có thể cảm tưởng sao?

Cho dù là tận mắt nhìn thấy vẫn cảm thấy rất hư ảo.

“Phong tỏa hiệp hội, cấm bất kỳ người ngoài nào đi vào, nhất định phải giữ im lặng tuyệt đối.” Trịnh Trọng Sơn nói.

Ông ấy không muốn bất kỳ kẻ nào quấy rầy lão Lâm.

Từ ngày hôm qua đến giờ, trái tim ông ấy luôn nhảy lên, giống như sắp xảy ra chuyện gì cực kỳ khủng khiếp.

Đào Thế Cương gật đầu: “Bây giờ tôi lập tức phân phó.”

Trong phòng.

Lâm phàm đã có được kiến thức võ hiệp, kiến thức này là cơ sở để hắn có thể chèo chống đến bây giờ. Nếu không có kiến thức võ hiệp này, cơ thể hắn đã sớm không chịu được rồi.

Cho dù có được kiến thức Quốc họa cũng không thể chèo chống một thời gian dài như vậy được.

Khi tiếp tục vẽ bức tranh, trong lòng hắn cũng bắt đầu dâng lên kích động, bởi vì một bức tranh tuyệt thế do mình tạo ra sắp xuất hiện rồi.

Từ sáng sớm đến giữa trưa.

Tất cả mọi người đều chết lặng.

Trịnh Trọng Sơn bắt đầu lo lắng: “Lão Đào, tôi có hơi lo cho lão Lâm, đã lâu rồi cậu ấy chưa nghỉ ngơi, cái này có thể chống đỡ sao?”

Đào Thế Cương cũng lo lắng chuyện này: “Không biết, có thể coi là như vậy nhưng chúng ta có thể làm gì, chúng ta có cần phải đi vào không, nhưng nếu như..."

Trịnh Trọng Sơn nói: "Chuyện này tôi biết nhưng lão Lâm đã vẽ tranh thời gian dài như vậy, đủ để nói lên độ khó của bức tranh này tuyệt đối không thể so sánh với những tác phẩm trước đó. Nhưng nếu lão Lâm vì chuyện này mà xảy ra chuyện gì, trong lòng tôi khó có thể thoải mái được.”

Đào Thế Cương trầm mặc một lúc: “Nếu không chờ thêm chút nữa, nếu không ổn thì ngăn lão Lâm để hắn không vẽ nữa, tác phẩm không quan trọng, nhân tài là quan trọng nhất.”

Lão Trịnh gật đầu: “Ừm, chỉ có thể như vậy.”

Chương 1125: Xe cứu thương tới

Ba giờ chiều.

Lâm Phàm vẫn như trước chưa dừng lại, hơn nữa trong thời gian dài như vậy hắn vẫn chưa uống ngụm nước nào, sao có thể chịu đựng được.

“Tôi đi vào.” Lão Trịnh không muốn nghĩ nhiều như vậy nữa, ông ấy không thể để lão Lâm tiếp tục vẽ nữa, đừng để đến cuối thật sự lại xảy ra chuyện.

Dù sao trong lịch sử cũng đã có tình huống như vậy, cái gì mà dốc hết tâm huyết, khi hoàn thành bức tranh thì chết bất đắc kỳ tử. Dựa theo câu nói, dốc tất cả tâm sức và sức lực vào bức tranh, đến giây phút hoàn thành tác phẩm, thân thể được thư giãn thì sụp đổ hoàn toàn.

Kẹt!

Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, lão Trịnh chân tay nhẹ nhàng, không dám làm phiền đến lão Lâm.

Thế nhưng chân trước vừa bước vào, lão Trịnh không dám di chuyển nữa.

“Lão Trịnh, đừng làm phiền tôi, tôi không sao.” Sau khi Lâm Phàm nói xong, hắn không nói thêm lời nào nữa mà chăm chú nhìn chằm chằm vào cuộn tranh.

Trịnh Trọng Sơn đứng đó do dự một lúc lâu, cuối cùng rút chân đi ra, lại đóng cửa lại, lắc đầu nhìn mọi người: “Lão Lâm không cho phép bất luận kẻ nào đến quấy rầy.”

"Cái này..." Đào Thế Cương lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

"Đi, gọi xe cứu thương, đợi đến lúc lão Lâm hoàn thành bức tranh, phải đảm bảo lão Lâm vẫn an toàn." Trịnh Trọng Sơn phân phó.

“Được.” Đào Thế Cương gật đầu, sau đó vội vàng đi làm.

Các thành viên của hiệp hội giống như thấy quỷ, bọn họ không ngờ trên đời này vẫn còn tồn tại người như vậy.

Nếu như lúc trước là mong đợi, thì bây giờ chính là sợ hãi.

Làm sao tôi có thể chịu đựng được thời gian vẽ tranh dài như vậy?

Đúng lúc này, một thành viên ghé vào tai Trịnh Trọng Sơn.

"Hội trưởng, hôm nay có lãnh đạo đến thăm hiệp hội, ông xem chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Trịnh Trọng Sơn đâu còn thời gian để ý đến những thứ này, trực tiếp xua tay: "Nói bọn họ mau trở về đi, lão Lâm còn chưa kết thúc thì hiệp hội không chấp nhận bất kỳ người nào đến thăm."

Nếu người khác nói những lời này khẳng định sẽ không có tác dụng, nhưng anh ta biết hội trưởng là nhân vật như thế nào. Cho nên cũng không nói gì, trực tiếp đi thông báo cho đối phương rời đi.

Cửa ra vào của hiệp hội.

Mấy chiếc xe con màu đen của chính phủ đậu ở đó.

Lãnh đạo ngồi trên xe nhìn về phía cửa hiệp hội, tỏ vẻ rất tò mò và không biết đã xảy ra chuyện gì. Tại sao cửa của hiệp hội lại đóng chặt như vậy, trước kia đâu có thế này.

Một vị lãnh đạo trong đó cười nói: "Quốc họa là tinh hoa văn hóa của đất nước chúng ta, chuyến đi thăm lần này mặc dù không phải chuyện trọng đại gì nhưng lại có thể gặp được vị cựu lãnh đạo đó."

"Đúng vậy, nếu có thể lấy được chữ của vị kia để cất giữ treo trong nhà thì thật sự quá tốt.”

Nhưng mấy người này còn chưa nói chuyện được bao lâu thì một thành viên của hiệp hội đã đi tới.

"Các vị lãnh đạo, thật sự là xin lỗi! Hội trưởng của chúng tôi có việc phải làm, hiệp hội không tiếp nhận bất kỳ cuộc tham quan nào. Đồng thời, hội trưởng cũng nhắn với mọi người là hôm nay không thể đến đây tham quan được.”

Địa vị của mấy vị lãnh đạo này cũng không nhỏ, trực tiếp bị từ chối ở ngoài cửa, e rằng chỉ có lão Trịnh dám làm như vậy.

Mấy vị lãnh đạo nghe thấy như vậy cũng sững sờ, giống như không thể phản ứng kịp. Nếu là người khác nói như vậy bọn họ sớm đã nổi giận rồi nhưng đây là lão Trịnh nói, bọn họ tất nhiên không dám phản kháng.

“Lão Trịnh làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?” Vị lãnh đạo này vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu có chuyện gì ông ta nguyện ý cống hiến chút sức lực.

“Đại sư số một của hiệp hội chúng tôi đang vẽ tranh, nên hội trưởng Trịnh không có thời gian tiếp đãi mọi người và cũng không muốn ai đến quấy rầy.” Thành viên kia nói.

Lãnh đạo nghe xong lập tức vui mừng: “Vị đồng chí này, nếu là chuyện này thì sao không để chúng tôi vào, chúng tôi cũng rất yêu thích Quốc họa, cũng có thể đứng bên cạnh xem một chút.”

Nếu là người bình thường vẽ tranh thì tất nhiên không có vấn đề gì, nhưng hiện tại là Lâm đại sư đang vẽ tranh, tình huống này không phải chuyện đùa. Nếu để những người này đi vào, hội trưởng trách tội thì anh ta sẽ gặp xui xẻo, cho nên chỉ đành từ chối.

"Các vị lãnh đạo thật xin lỗi, hội trưởng đã lên tiếng, hôm nay hiệp hội không chấp nhận người ngoài nào đi vào.” Thành viên hiệp hội rất nghiêm túc nói.

Vị lãnh đạo hơi tròn mắt, làm sao vậy? Vào xem cũng không được?

Nhưng ông ta cũng không thể làm gì được.

...

Trước phòng vẽ tranh.

Trịnh Trọng Sơn nuốt nước bọt, tất cả mọi người đều đang chờ đợi, đây là lần đầu tiên bọn họ cảm thấy nghiêm trọng như vậy.

Xe cấp cứu đã đến.

Các bác sĩ và y tá đều đang chờ đợi, đây là hiệp hội Quốc họa, bọn họ không biết tình hình như thế nào nhưng vẫn ngoan ngoãn chờ ở đó.

Trong phòng.

Lâm Phàm vẫn đang tập trung tư tưởng suy nghĩ vẽ tranh như trước, không dám chủ quan chút nào.

Căn cứ vào giới thiệu của bách khoa toàn thư, thời gian để vẽ ‘Thanh Minh Thượng Hà Đồ’ mất khoảng một năm, còn mình bây giờ muốn vượt qua hàng mẫu của bách khoa toàn thư trong thời gian rất ngắn, sinh lực cần có cho chuyện này phải nói là rất khủng khiếp.

Nếu không phải hắn có được kiến thức phân loại võ hiệp thì hắn cũng đã không thể chịu đựng đến bây giờ, chỉ sợ sớm đã ngất đi rồi.

Chương 1126: Kích động đến tái phát bệnh tim

Lại một buổi tối nữa.

Tất cả mọi người không thể chịu đựng được nữa.

Bọn họ đã đến cực hạn, một ngày một đêm nói thì dễ, nhưng hai ngày hai đêm cũng khiến người ta suy sụp.

Sáng ngày thứ ba.

Kẹt!

Lâm Phàm có chút mệt mỏi, khi nhìn thấy tất cả những người bên ngoài đều ngồi ngủ gục dưới đất, hắn không khỏi bật cười, bây giờ hắn rất cần đi ăn cái gì đó.

Hắn không đánh thức họ dậy mà trực tiếp rời khỏi đó.

Nhưng khi nhìn thấy xe cứu thương, hắn lại nở nụ cười, đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ sợ hắn đột nhiên đột tử sao?

Không biết đã qua bao lâu.

Có người mơ màng tỉnh lại, tưởng rằng Lâm đại sư còn đang vẽ tranh.

Nhưng khi thấy bên trong không có ai, bọn họ mới hốt hoảng.

"Lâm đại sư không có ở đây."

"Hội trưởng, hội trưởng, không thấy Lâm đại sư."

Khi đám người trịnh Trọng Sơn tỉnh dậy và nhận ra Lâm Phàm đã biến mất, nhất thời bọn họ cảm thấy hoảng loạn.

“Đừng lo, nhất định là lão Lâm đã hoàn thành rồi đi ra ngoài, sao chúng ta lại ngủ hết vậy?”

"Nhất định là lão Lâm đã đi nghỉ ngơi, trước tiên đừng liên lạc, chúng ta đi vào xem một chút."

Lúc này, hô hấp mọi người mới ổn định lại, bước chân nặng trĩu đi vào trong phòng vẽ tranh.

Bức tranh kia lặng lẽ nằm ở đó, nhưng đối với tất cả mọi người, nó lại ẩn chứa lực hấp dẫn vô hạn.

Tất cả mọi người đều muốn biết rốt cuộc bức tranh này là như thế nào, rốt cuộc nó là tác phẩm đáng kinh ngạc như thế nào.

Trịnh Trọng Sơn không thể đợi thêm được nữa, khi ánh mắt tiếp xúc với bức tranh, đồng tử co rút mãnh liệt, hơi thở cũng bắt đầu dồn dập.

"Cái này... Cái này..."

Đột nhiên, một tay Trịnh Trọng Sơn giữ lấy trái tim, cảm giác tim đang đập rất nhanh.

Nhìn lại, chỉ có một cảm giác.

Sốc!

Nhưng khi nhìn kỹ lại sẽ thấy nội dung thể hiện trong bức tranh này vô cùng phong phú, khiến người ta khó mà có thể tưởng tượng được.

Đây là một tác phẩm đáng kinh ngạc!

Quốc bảo!

Vô giá!

Đây là một kiệt tác không thể xuất hiện...

Đột nhiên, một tiếng kinh hãi truyền đến.

"Không được rồi, lão Vương quá kích động nên bệnh tim tái phát, bác sĩ đâu rồi?"

Trong nháy mắt, vốn dĩ sức chịu đựng của bọn họ trong mấy ngày gần đây đã tăng lên rất nhiều, thế nhưng khi nhìn thấy bức tranh trước mắt này, bọn họ mới biết bọn họ đã lầm tưởng rồi.

Tác phẩm đáng kinh ngạc này đã giết chết tất cả chỉ trong nháy mắt.

Có thể được gọi là:

Thần tác!

Đệ nhất lịch sử!

Ban đầu xe cứu thương được gọi cho Lâm đại sư, nhưng hóa ra hiện tại lại dành cho bọn họ.

Đối với các bác sĩ và y tá, chỉ xem một bức tranh mà tái phát bệnh tim thì cái này cũng quá giả rồi.

...

“Thật sự quá mệt mỏi rồi.”

Mấy ngày nay mình suýt chút nữa hôn mê vì quá mệt mỏi, nhưng may bản thân rất lợi hại, mười bức tranh cũng chỉ là đồ chơi trẻ con mà thôi.

‘Thiên lý giang sơn đồ' là bức tranh lớn nhất nhưng ít ra nó nhẹ nhàng hơn một chút. Hơn nữa, nếu nói là yêu thích thì hắn vẫn thích vẽ bức tranh này hơn.

Màu sắc rực rỡ tươi đẹp, lộng lẫy.

Nhưng nói đến việc làm chấn động thì ‘Thanh Minh Thượng Hà Đồ' mới thật sự là đỉnh cao. Nếu bức tranh này tham gia vào buổi triển lãm tranh quốc tế kia, so đấu giữa nghệ thuật quốc gia với nghệ thuật thế giới, tất nhiên là không thể thua được rồi.

Huống hồ mình là Lâm đại sư, cho dù bọn họ muốn thua cũng phải hỏi hắn có đồng ý hay không. Không ra tay thì không sao, một khi đã ra tay tất nhiên phải làm đến kinh thiên động địa.

“Ông chủ, cho mười lồng sủi cảo hấp.” Lâm Phàm đi vào một quán ăn sáng, chuẩn bị gọi món. Mặc dù bây giờ hắn đã có được kiến thức võ hiệp, nhưng không thể không ăn gì, để vẽ được một bộ ‘Thanh Minh Thượng Hà Đồ' hắn đã phải dùng toàn bộ sức lực của bản thân.

Tất cả người ngồi xung quanh nghe vậy đều choáng váng, cái này có chút hơi quá rồi. Mười lồng sủi cảo hấp? Chẳng lẽ tên này là quỷ đói mới đầu thai hay sao?

Nhưng bọn họ đâu có biết, đã vài ngày Lâm Phàm chưa ăn gì. Nếu không phải công lực của hắn thâm hậu, nói không chừng hắn sớm đã đói mà ngất đi rồi.

“Ha ha, không biết những người kia có nhìn thấy bức tranh mà mình vẽ hay không.” Lâm Phàm húp một ngụm cháo, trong lòng suy nghĩ đến chuyện bên trong hiệp hội.

Hiệp hội.

Lão Vương khi thấy bức tranh, nhất thời không nhịn được kích động quá mức mà tái phát bệnh tim, may mắn có xe cứu thương ở tại hiện trường nên đã kịp thời đưa đi cấp cứu.

Bác sĩ: “Tiên sinh, bây giờ ông phải đến bệnh viện với tôi để kiểm tra một chút.”

Lão Vương đã bảy mươi tuổi rồi, lúc còn trẻ tim cũng không được tốt, nhưng được chăm sóc tốt, lại ít xảy ra chuyện. Nếu là lúc trước ông ta nhất định sẽ đồng ý với lời bác sĩ nói, nhưng bây giờ ông ta từ chối mà không hề nghĩ ngợi chút nào.

“Không đi, tôi muốn xem bức tranh này, nếu đến bệnh viện tôi chỉ sợ rất khó để có cơ hội nhìn thấy tận mắt nó nữa.” Lão Vương kiên quyết nói.

Vừa rồi nhất thời không chú ý nên có hơi kích động, nhưng bây giờ sẽ không như vậy nữa. Ông ta muốn nhìn kỹ, ghi tạc bức tranh này vào lòng mãi mãi.

Chương 1127: Hài lòng là được rồi

Mục đích dấn thân vào Quốc họa của bọn họ là gì? Tu thân dưỡng tính, truyền thừa tinh hoa văn hóa của đất nước ra bên ngoài, quan trọng hơn chính là đạt đến cảnh giới đỉnh cao trong giới Quốc họa.

Các đại sư của hiệp hội khuyên bảo nói: “Lão Vương, nghe lời bác sĩ đến bệnh viện đi, đừng cố gắng chống cự.”

“Đúng vậy đó, nếu thân thể có gì xấu xảy ra, thật là được một mất mười đó.”

Mọi người cùng nhau khuyên bảo nhưng cũng vô dụng, lão Vương trực tiếp phản bác lại: “Muốn đi thì các người đi đi, tôi có chết cũng sẽ không đi, không phải các người muốn để tôi bỏ lỡ cơ hội này sao?”

Các bác sĩ bất lực nên chỉ có thể đứng sang một bên, bọn họ biết đây là hiệp hội Quốc họa, toàn là các đại lão. Nhưng bọn họ vẫn chưa định hình được đến cùng là đang xảy ra chuyện gì, xem một bức tranh cũng có thể khiến bệnh tim tái phát, chuyện này thật sự không thể tin được.

Lúc này, hiện trường rất yên lặng, không có ai nói chuyện.

Ánh mắt mọi người chăm chú vào bức tranh phía trên.

Trong ánh mắt lão Trịnh lóe ra vẻ khiếp sợ, nhưng cố gắng nén xuống, nhẹ giọng mở miệng nói: “Thanh Minh Thượng Hà Đồ.”

Bên trên bức tranh, Lâm Phàm có ghi lại tên.

Một vị đại sư Quốc họa có nghiên cứu sâu sắc về sử học, không nhịn được nghi ngờ nói: “Bức tranh này nhất định là vẽ phong cảnh hai bên bờ sông Biện Kinh thời kỳ Bắc Tống, còn có cảnh tượng phồn vinh?”

“Đây thật sự là thời kỳ Bắc Tống sao, nhìn kiến trúc bên trong rõ ràng chính là phong cách thời kỳ Bắc Tống, nhưng ông cho là cảnh tượng phồn vinh như vậy? Tôi không nghĩ như vậy, ông nhìn biểu hiện của một nhân vật trong truyện này xem, rõ ràng là đang lộ rõ vẻ hoảng sợ. Hơn nữa nhìn quần áo của người đối diện này, rõ ràng là quan viên.”

Đào Thế Cương chưa nói câu nào nhưng lúc này không thể không xen vào: “Mọi người, bây giờ chúng ta đang thảo luận về bức tranh đừng thảo luận về lịch sử, bức tranh này, tôi... Haizz, không dám tưởng tượng.”

“Các người nhìn nhân vật trong bức tranh đi, không biết có bao nhiêu nhưng mỗi người đều khác nhau, to lớn như vậy. Nếu là chúng ta, ít nhất phải mất một năm, thế nhưng Lâm đại sư chỉ cần ba ngày ngắn ngủi hoàn thành, quả thật rất kinh người.”

Lời này nói ra khiến trong lòng tất cả mọi người đều khiếp sợ, không biết nên nói cái gì.

Tuy chín bức tranh phía trước rất đáng sợ, nhưng vẫn có thể chấp nhận được.

Nhưng bức tranh này vừa xuất hiện lập tức kinh thiên động địa, mặc dù bọn họ đã xem qua rất nhiều loại tranh đẹp, cũng có ấn tượng sâu sắc.

Nhưng bức tranh này chính là đệ nhất thiên hạ, không có ai có thể so sánh được, có thể nói là Họa Tiên cũng không quá.

Nguyệt Thu Cư Sĩ cẩn thận quan sát, suy nghĩ cả buổi sau đó chuyển ánh mắt đến lão Trịnh: “Lão Trịnh, tôi thấy bức tranh này phải được lưu giữ cẩn thận, sau này tất nhiên nó phải được lưu truyền muôn đời. Tuy danh tiếng của lão Lâm không lớn, nhưng cho dù bức tranh này không có bất kỳ danh tiếng nào thì nó cũng phải được coi là kiệt tác cấp bảo vật quốc gia.”

Đương nhiên Trịnh Trọng Sơn hiểu những thứ này, lập tức hít sâu một hơi rồi lưu luyến rời mắt đi chỗ khác: “Lão Nguyệt, ông nói đúng.”

Như lão Nguyệt đã nói, bức tranh này có giá trị nghệ thuật cực cao, đã vượt qua tất cả.

Cho dù là cận đại hay hiện đại cũng không có một tác phẩm nào vượt qua bức tranh này, thậm chí ngay cả chín bức tranh trước đó cũng không thể vượt qua.

Giờ phút này, ông ấy cảm thấy sâu sắc cảm giác ‘Biển học không bờ, kỹ nghệ vô tận’. Bởi vì ông ấy thấy hoạ kỹ của lão Lâm chỉ sợ là đã đạt đến đỉnh phong, thuộc một cấp độ mà chưa có người nào có thể đạt được.

Nghe mà rợn cả người...

Không biết đã qua bao lâu.

Tất cả mọi người bên trong phòng vẽ tranh đều không rời đi, có người sợ không dám đến gần bức tranh. Họ sợ khi đến gần, không chú ý một chút sẽ làm hỏng tác phẩm động trời này. Nếu thật sự xảy ra chuyện đó, cho dù có chết cũng không được người ta tha thứ.

"Mọi người còn chưa xem xong sao?” Lúc này, Lâm Phàm đang đứng ở cửa ra vào, trong tay cầm bánh bao ăn từng miếng, có chút nghi ngờ hỏi.

Hắn cũng đã rời đi nhiều giờ như thế, mà mấy ông già này vẫn còn ở đây, bức tranh có vẽ đẹp đến đâu cũng không cần thiết như vậy chứ.

“Lão Lâm, cậu đến rồi.” Trịnh Trọng Sơn nhìn Lâm Phàm lập tức đi lên, tâm tình hiện tại của ông ấy không có lời nào mà hình dung được, chỉ có bọn họ mới có thể hiểu.

“Bức tranh này cậu vẽ thật sự quá đẹp.” Trịnh Trọng Sơn nói.

Lâm Phàm lạnh nhạt nói: “Cũng tạm được.”

Nghe được lão Lâm nói hời hợt ‘cũng tạm được’ như vậy, bọn họ tức giận đến mức suýt chút nữa phun ra một ngụm huyết.

Cái này mà là ‘cũng tạm được’ sao, còn có để cho người khác sống hay không đây. Tranh của bọn họ vẽ so với bức tranh này, quả thật chính là tranh vẽ bậy của trẻ con.

Lão Trịnh kéo Lâm Phàm: “Ngày đó chúng ta cùng xuất ngoại đi. Lúc đó, tất cả nghệ thuật gia trên thế giới đều có mặt ở đó.”

Nghe nói sẽ xuất ngoại, hắn lập tức xua tay.

“Đừng, lão Trịnh, tôi không xuất ngoại đâu. Hơn nữa tôi không có chút hứng thú nào với triển lãm tranh quốc tế, ông nói xem mười bức tranh này có được hay không, chất lượng có đạt tiêu chuẩn không?”

Trịnh Trọng Sơn nghe xong lập tức phá lên cười, trên mặt lộ ra vẻ vui vẻ: “Lão Lâm, mấy bức tranh này cậu vẽ không chỉ đạt tiêu chuẩn, mà là quá đạt tiêu chuẩn. Tôi cũng không dám tưởng tượng, đến lúc đó đem những bức tranh này ra, những nghệ thuật gia người nước ngoài kia sẽ có biểu hiện gì, tôi thật sự rất mong đợi đó nha.”

Lâm Phàm cười nói: “Hài lòng là được rồi.”

Chương 1128: Ghé công ty Ngô Vân Cương

Đối với phương diện Quốc họa hắn thực sự không có chút hứng thú nào, cũng không biết tại sao đám người lão Trịnh lại vì một bức tranh mà kích động thành bộ dạng này, nhưng nghĩ lại thì hắn có thể hiểu được. Những người trẻ tuổi khi chơi game mà nhận được một trang bị cực phẩm đã có thể vui vẻ cả ngày, hoàn toàn mê muội ở trong đó, cho nên hắn cũng có thể hiểu được tình cảnh của đám người lão Trịnh này.

Đối với bọn họ mà nói Lâm Phàm chỉ có một ý tưởng.

Vui vẻ là được rồi.

Lần này đến thủ đô, vẽ tranh không quan trọng, chủ yếu là hoàn thành nhiệm vụ của trang kiến thức mười lăm.

Dù sao thì nếu bỏ lỡ lần này thì phải đợi lần sau tận ba năm nữa lận.

Sau khi hắn rời khỏi hiệp hội Quốc họa không lâu, một đám lão làng vẫn ở đó thảo luận về Quốc họa, thực sự không có ý nghĩa lắm. Hơn nữa rõ ràng bọn họ không muốn nói chuyện, chỉ là lẳng lặng đứng ở đó để xem bức tranh.

Mỗi lần nhìn vào bức ‘Thanh Minh Thượng Hà Đồ’ đều mang lại cho bọn họ một cảm giác rung động.

Đến thủ đô nhiều lần, nhưng hắn chưa lần nào đi dạo thật tốt cả.

Đinh đinh.

Không ngờ Ngô Vân Cương lại gọi điện thoại đến, ngay khi điện thoại vừa kết nối, đầu dây bên kia lập tức truyền đến nụ cười vui vẻ của Ngô Vân Cương.

“Lâm đại sư, anh đến thủ đô sao không nói cho tôi biết một tiếng, nếu không phải Minh Dương gọi điện thoại thông báo tôi cũng không biết anh đến đây.” Ngô Vân Cương luôn ở thủ đô, thỉnh thoảng đến Thượng Hải cũng là vì công việc, hơn nữa mỗi lần đến thượng Hải đều tự mình đến gặp Lâm Phàm.

“Ngô tổng, ông là người bận rộn, tôi đến thủ đô cũng chỉ là đi chơi, làm sao dám quấy rầy ông chứ.” Lâm Phàm cười nói.

“Ai nha, Lâm đại sư, vậy là anh xem thường tôi rồi. Anh đến thủ đô mà tôi không chiêu đãi, nếu chuyện này để Minh Dương biết được anh ta sẽ mắng tôi chết mất, bây giờ anh đang ở đâu tôi sẽ tới đón.” Ngô Vân Cương mở miệng hỏi.

Lâm Phàm có chút do dự: “Không cần phải đến đón, tôi đến chỗ ông, đúng lúc đến xem công ty của ông luôn.”

Ngô Văn Cương vừa nghe lập tức vui vẻ nói: “Được rồi, được rồi, vậy tôi ở đây đợi Lâm đại sư.”

Tắt điện thoại.

Dù sao cũng không có chuyện gì, vậy qua xem một chút.

Gọi xe, tầm khoảng nửa giờ thì hắn đến chỗ hẹn.

Ở thủ đô, giá trị thực sự của Ngô Vân Cương không đủ cao nhưng cũng không kém, có thể coi là một doanh nhân nổi tiếng.

Sau khi Ngô Vân Cương nói chuyện qua điện thoại với Lâm đại sư xong thì nhanh chóng chạy đến sảnh ở tầng một để đợi. Nhân viên ở quầy lễ tân thấy tổng giám đốc đến thì bị dọa sợ đến mới không dám chơi điện thoại, rất chăm chú làm việc.

Nhưng mọi người cũng có chút nghi hoặc, sau khi tổng giám đốc xuống vẫn luôn đứng ở cửa ra vào, chẳng lẽ là đang đợi ai sao?

Thế nhưng họ cũng không nhận được tin tức là có nhân vật lớn nào đến đây cả.

Mặc kệ là việc gì, bây giờ các cô chỉ có thể thành thật, nếu có hành động nhỏ nào bị tổng giám đốc nhìn thấy nhất định sẽ là bi kịch.

Lúc này, Ngô Vân Cương vừa nhìn trái vừa nhìn phải, hai mắt đột nhiên sáng lên, nở nụ cười đi lên: “Lâm đại sư...”

Lập Phàm đi từ trong taxi ra, liếc mắt đã nhìn thấy Ngô Vân Cương, lập tức cười nói: “Ngô tổng, còn để ông tự mình xuống tiếp tôi, thật là ngại quá mà.”

“Đâu có, đâu có, Lâm đại sư đến công ty của tôi là vinh hạnh của tôi. Đi, chúng ta đi lên trên nói chuyện, dạo này ở đây tôi bận rộn nhiều việc nên không có thời gian đến Thượng Hải.” Nụ cười trên mặt Ngô Vân Cương rất sáng lạn.

Kể từ chuyện lần trước, chuyện hợp tác giữa ông ta và Minh Dương cũng được bật đèn xanh, không gặp bất kỳ trở ngại nào ở thủ đô.

Mặc dù Lâm đại sư chưa nói nhưng ông ta biết rõ, chính Lâm đại sư là nguyên nhân khiến đám người kia không dám làm khó dễ bọn họ nữa.

Các nhân viên nữ ở trong đại sảnh nhìn thấy tổng giám đốc cười cười nói nói với một người thanh niên, trong lòng cũng đang suy nghĩ, người thanh niên này có thể là ai? Địa vị thế này cũng quá lớn rồi.

Văn phòng.

Ngô Vân Cương vừa bảo thư ký đi chuẩn bị trà: “Lâm đại sư, anh nhìn thấy chỗ tôi như thế nào?”

Lâm Phàm nhìn xung quanh văn phòng một lượt, ngay khi nhìn sang Ngô Vân Cương trong lòng hắn trùng xuống, nói thẳng là không có khả năng nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Không tệ, rất tốt. Hơn nữa tôi thấy sắc mặt ông cũng không tồi, vận may rất tốt, xem ra vừa mới đàm phán thành công một số vụ làm ăn lớn nhỉ?”

Ngô Vân Cương sững sờ sau đó phá lên cười: “Không hổ danh là Lâm đại sư, chuyện này cũng có thể nhìn ra nhưng vẫn chưa thành công.”

Lâm Phàm phất tay: “Tôi thấy có thể thành.”

Nếu như người khác nói những lời này, Ngô Vân Cương nhất định sẽ lịch sự đáp lại, nhưng lời này lại phát ra từ miệng Lâm đại sư, tình huống này không phải là chuyện tầm thường.

Lâm đại sư là ai? Người khác không biết nhưng ông ta còn có thể không biết sao?

Đây chính là lời vàng miệng ngọc, lời nói ra tất nhiên rất chuẩn, nói gì thì chính là cái đó, rất lợi hại.

Chương 1129: Phải đề phòng bạn bè

Rất nhanh, thư ký đã bưng trà vào.

Lâm Phàm nhìn thoáng qua, cô gái này rất đẹp và dáng người cũng rất tốt, xem ra Ngô Vân Cương này rất biết hưởng thụ, chỉ là trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi.

Ngô Vân Cương rõ ràng nhận ra ánh mắt Lâm đại sư có gì đó không ổn, chỉ sợ nghi ngờ mình: “Lâm đại sư, đây là cháu gái tôi, Ngô Nhã Đình, Nhã Đình gọi chú Lâm.”

Ngô Nhã Đình: “Chào chú Lâm.”

Tuy xưng hô này rất tự nhiên nhưng Lâm Phàm vẫn phát hiện một tia nghi ngờ trong mắt đối phương, đồng thời cũng có chút ngẩn người. Sau đó cô ấy ngoan ngoãn đứng sang bên cạnh không nói thêm gì nhưng ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn về phía Lâm Phàm tràn đầy tò mò.

Trong lòng thầm nói, người thanh niên kia là ai? Tại sao lại có mối quan hệ tốt với chú mình như vậy? Hơn nữa nhìn bộ dạng hắn cũng không lớn hơn mình bao nhiêu, nhưng cô lại phải gọi bằng chú, thật kỳ lạ.

Nhưng người này nhìn mình làm gì?

Lâm Phàm đây biết rằng chỉ trong thời gian ngắn ngủi, trong đầu cháu của Ngô Vân Cương đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Ngô Vân Cương thấy Lâm đại sư nhìn chằm chằm vào cháu gái mình cũng có chút nghi ngờ, nếu là người đàn ông khác có lẽ ông ta sẽ cho rằng đối phương nhất định để ý đến cháu gái mình. Thế nhưng đây là Lâm đại sư, ông ta sẽ không nghĩ như vậy.

“Lâm đại sư, cháu gái của tôi có vấn đề gì sao?” Ngô Vân Cương nhẹ giọng hỏi, ông ta biết Lâm đại sư chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ nhìn chằm chằm vào cháu gái như vậy, nhất định là có vấn đề gì đó, chỉ hy vọng không phải chuyện gì xấu.

Lâm Phàm thu hồi tầm mắt lại, cười khẽ: “Không có chuyện gì lớn, chỉ là cháu gái ông kết giao bạn bè không cẩn thận, cần chú ý những người bạn bè xung quanh là được rồi, cũng không có chuyện gì không cần lo lắng.”

Bây giờ hắn vẫn còn hơi nhíu mày, hóa ra những gì mình nhìn thấy vừa rồi là đến từ người cháu gái của Ngô Vân Cương này.

“A.” Ngô Vân Cương khẽ thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không sao là được rồi, ông ta rất bảo vệ người cháu gái này. Mấy năm trước em trai ông ấy xảy ra tai nạn xe cộ mà ra đi, chỉ để lại một đứa con gái, đương nhiên ông ấy phải để ý và chăm sóc nó như con gái của mình.

“Nhã Đình, cháu nghe lời chú Lâm nói chưa? Trong lòng phải nhớ, chú ý bạn bè bên cạnh, đừng tin tưởng người khác quá mức.” Ngô Vân Cương nhắc nhở.

Ngô Nhã Đình gật đầu: “Cháu biết rồi, chú.”

Đối với người chú này cô ấy không dám cãi lại, nhưng theo như lời Lâm Phàm nói cô ấy không thèm để trong lòng, những người bạn mà cô ấy biết đều là bạn thân, làm sao có thể kết bạn không cẩn thận được.

Thần côn, là kẻ lừa gạt, cũng không biết làm thế nào mà chú mình có thể lại quen một người như vậy.

Giờ phút này, Lâm Phàm đã bị mỹ nữ dán lên một nhãn hiệu như vậy, không thể không nói cái này cũng là một loại tội.

Ngô Vân Cương cũng không tiếp tục vấn đề này nữa, sau đó bắt đầu nói chuyện với Lâm Phàm.

“Lâm đại sư, lần này anh đến thủ đô là có chuyện gì sao?”

Lâm Phàm cười nói: “Cũng không có chuyện gì, chỉ là sắp tới không phải có một buổi triển lãm tranh quốc tế sao? Tôi có quen biết với những người trong hiệp hội Quốc họa, bản thân cũng là một thành viên trong đó cho nên tôi đến để vẽ một ít tác phẩm gửi đi triển lãm. Sau mấy ngày bận rộn làm xong công việc, lập tức sẽ trở về Thượng Hải.”

Ngô Vân Cương nói: “Lâm đại sư, năng lực của anh mọi người đều biết, không ngờ lại lợi hại như vậy, đợi có cơ hội tôi phải mặt dày xin một tác phẩm của anh mới được.”

Lâm Phàm cười vui vẻ, đối với một số đại sư danh tiếng cực kỳ cao, tác phẩm của họ đều rất quý giá, nhưng đối với Lâm Phàm điều đó không thành vấn đề: "Được, đến sinh nhật lần thứ 50 của ông tôi sẽ tặng cho ông một bức."

Ngô Vân Cương mỉm cười: “Vậy cảm ơn Lâm đại sư, tôi sẽ chờ.”

Nhưng quả thật đến lúc đó, Ngô Vân Cương có lẽ sẽ không bình tĩnh như bây giờ.

Mấy ngày sau.

Ngày mai là ngày 28 cũng chính là cuộc thi vịnh Thanh Điền, chỉ cần đến đó đạt được hạng nhất là có thể hoàn thành nhiệm vụ, cũng có thể mở được trang kiến thức thứ mười sáu.

Đồng thời hắn cũng rất tò mò không biết nhiệm vụ ở trang thứ mười sáu sẽ như thế nào, nếu mà lại nghịch thiên thì có thể thoải mái mà bay nhảy nữa rồi.

Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, đâu có may mắn như vậy hoài được.

Bản thân có thể đạt được phân loại kiến thức võ hiệp thì đã là vô cùng may mắn rồi.

Buổi tối!

Một nơi có môi trường tốt hơn nào đó trong biệt thự.

Ngô Nhã Đình đang thay trang phục trong phòng của mình, đêm nay cô ấy đi cùng bạn thân ra ngoài chơi nên tất nhiên phải ăn mặc cho thật đẹp.

Lúc này cửa phòng mở ra, một cô gái khác đi vào. Khi nhìn thấy Ngô Nhã Đình, khóe miệng cô ta hiện lên một nụ cười thật tươi, nhưng rất nhanh, nụ cười này đã bị giấu xuống.

Chương 1130 - Lại phải làm dội viên cứu hoả

Đạo hữu dừng bước, xin tặng truyện vài kim phiếu nhé, cám ơn nhiều lắm luôn.

Chương 1130: Lại phải làm dội viên cứu hoả

“Thiến Thiến, hôm nay chúng ta đi đâu?” Ngô Nhã Đình nở nụ cười hỏi.

Người trước mặt này chính là bạn thân của cô ấy, còn có một người bạn thân khác đang đi làm chưa về, ba người đã hẹn nhau rồi, khi đến địa điểm thì sẽ gửi định vị để cho cô ấy tự đi qua là được.

Trương Thiến Thiến mỉm cười: “Mình đã nghĩ được địa điểm rồi, chúng ta đến hộp đêm mà bạn trai mình mở đi? Từ lúc anh ấy khai trương đến bây giờ, chúng ta vẫn chưa có đi đến đó.”

“A...?” Ngô Nhã Đình ngây người: “Sao lại đi đến đó, mình cảm thấy nơi đó quá ồn ào, khiến mình đinh tai nhức óc.”

“Không sao đâu, đến lúc đó chúng ta vào phòng riêng là được rồi, đi đi mà, được không?"

Đối mặt với Thiến Thiến đang nhõng nhẽo đòi hỏi, Ngô Nhã Đình đành nhận lời: “Được rồi, nhưng chỉ có mấy người chúng ta, không thể có thêm người khác.”

Chú cô ấy quản lý rất nghiêm khắc, là con gái nên không được đi một mình đến đó, bởi vậy cô ấy chưa bao giờ đến đó. Nhưng lần này suy nghĩ lại, chắc không có chuyện gì xảy ra, Thiến Thiến là bạn thân của mình, chỗ đó lại là bạn trai của Thiến Thiến mở nên nhất định rất an toàn.

Cô ấy đã gặp qua bạn trai của Thiến Thiến, rất ổn định, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì.

“Nhã Đình, tớ rất yêu cậu. A, đúng rồi, hôm nay cậu muốn mặc đồ này sao. Lần trước khi sinh nhật mình đã tặng cậu một món quà, đến tận bây giờ cậu vẫn chưa mặc nó, hôm nay cậu nhất định phải mặc nó đó.” Trương Thiến Thiến tìm món quà trong ngăn kéo cho Nhã Đình.

Khi nhìn thấy món quà này, sắc mặt Nhã Đình lập tức đỏ lên: “Cậu điên rồi, sao lại bảo mình mặc cái này.”

“Cái này có là gì, nó cũng không phải là xxx, cậu mặc một lần có được không. Xin cậu đó, quà mình tặng cậu đến bây giờ cậu vẫn chưa mặc, cậu làm vậy sẽ làm người ta đau lòng đấy." Trương Thiến Thiến đáng thương nói.

Ngô Nhã Đình che đầu, cũng không biết tại sao cô bạn thân mình lại như vậy nữa, đối mặt với lời cầu xin của Thiến Thiến, cô ấy lại đồng ý.

“Được rồi, được rồi, chỉ duy nhất lần này, lần sau không được như vậy nữa.” Đối với con gái mà nói, mặc nội y như vậy là chuyện bình thường nhưng cô ấy có chút ngượng ngùng, luôn cảm thấy xấu hổ.

Vốn định mặc váy nhưng bây giờ nhất định là không được, cho nên đổi sang quần jean, ít nhất sẽ an toàn hơn cho cô ấy rất nhiều.

Lúc chuẩn bị đi ra cửa, Trương Thiến Thiến nhìn thấy Ngô Nhã Đình đổi váy thành quần jean, trong lúc nhất thời cảm thấy hơi thất vọng nhưng cô ta nhanh chóng nở nụ cười.

Dù sao chiếc quần jeans sẽ bao bọc phần đó để nó vểnh lên vừa cong lại vừa tròn, hấp dẫn hơn.

...

Trên một con phố nào đó.

Lâm Phàm ngồi ở đó một mình, xoa xoa cằm, vẻ mặt nghiêm túc. Hôm nay cũng có chút may mắn vì Ngô Vân Cương gọi hắn đến đó, nếu không sẽ bỏ qua một chuyện lớn, chuyện này không chỉ liên quan đến Ngô Vân Cương mà còn liên quan đến hắn và Vương Minh Dương.

Cho nên, hắn muốn lo liệu mọi thứ để đảm bảo Vương Minh Dương được an toàn.

Tướng mệnh quả thật là thiên biến vạn hóa, khiến người ta khó có thể nắm bắt, cho dù có nhìn thấu cũng không có nghĩa là có thể nhìn thấu tất cả.

Sau đó hắn lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho một người quen.

Thường Hải Ca đang đi chơi, lúc này nhìn thấy tên hiển thị trên điện thoại, anh ta lập tức bình tĩnh lại, kích động nói: "Lâm đại sư, anh tìm tôi sao?"

Đối với Thường Hải Ca, Lâm đại sư chính là một vị thần... Là đối tượng mà anh ta tôn sùng nhất, hôm nay Lâm đại sư gọi điện thoại cho mình, tất nhiên khiến anh ta vui vẻ vô cùng.

Sau khi tắt điện thoại, vẻ mặt Thường Hải Ca vui vẻ nói: “Thân Minh, chúng ta đi.”

“Anh Thường, làm sao vậy?” Thân Minh nghi ngờ hỏi.

Nụ cười trên mặt Thường Hải Ca vô cùng sáng lạn, đắc ý giơ điện thoại lên: “Cậu biết ai vừa mới tìm tôi không? Nói cho cậu biết, đó chính là Lâm đại sư đó. Bây giờ Lâm đại sư đang ở thủ đô, anh ấy gọi tôi đến chỗ anh ấy.”

“Oa!” Thân Minh nghe nói là Lâm đại sư, anh ta lập tức vui vẻ: “Anh Thường, vậy mà Lâm đại sư lại chủ động liên lạc với anh.”

Anh ta cũng rất cảm kích Lâm đại sư, bởi vì khi đó anh Thường suýt chút nữa trở thành người tàn phế, cuối cùng là Lâm đại sư giúp cứu về. Hơn nữa Lâm đại sư xem tướng số rất lợi hại khiến bọn họ cảm thấy rất thần kỳ, bây giờ Lâm đại sư chủ động gọi anh Thường qua đó, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.

Nói không chừng có thể tạo dựng mối quan hệ tốt với Lâm đại sư, sau này nhất định sẽ rất an toàn.

Buổi tối, chín giờ.

Ba người Lâm Phàm, Thường Hải Ca, Thân Minh ngồi ở chỗ đó, màng nhĩ của ba người họ gần như nổ tung vì âm nhạc xung quanh.

Thường Hải Ca và Thân Minh thường xuyên ở thủ đô nhưng họ rất ít khi đến những nơi này, chủ yếu là vì nó quá ồn ào, có một số người giống như kẻ điên, quanh đi quẩn lại ở đó họ cũng không biết phải làm gì.

"Lâm đại sư, chúng ta đến đây làm gì?" Thường Hải Ca ghé vào tai Lâm Phàm, lớn tiếng hỏi.

Ở nơi này không lớn tiếng thì quả thực sẽ không nghe được.

Lâm Phàm cũng thét lên: “Chờ chút...”

“A a...” Thường Hải Ca lập tức gật đầu, Lâm đại sư bảo chờ, vậy thì chờ.

Chương 1131: Bị đưa vào tròng

Trong phòng.

Ba người Ngô Nhã Đình, Trương Thiến Thiến, Tô Phương ngồi chơi trong phòng.

“Nhã Đình, chúng ta uống rượu đi.” Trương Thiến Thiến một mình rót một ly.

Ngô Nhã Đình: “Thiến Thiến, mình không thể uống rượu, sẽ say đó.”

Trương Thiến Thiến phất tay: “Không có chuyện gì đâu, có mình ở đây. Cho dù có ngàn chén mình cũng không sau. Sau khi các cậu uống say thì mình sẽ đưa các cậu về, hôm nay ra ngoài nhất định phải chơi cho thật vui vẻ chứ.”

Tô Phương: “Thiến Thiến, không phải chúng ta đã nói rồi sao, đi ra ngoài chơi đừng uống rượu. Huống hồ chỗ này cũng không phải chỗ tốt đẹp gì, nếu xảy ra chuyện thì phải làm sao?”

Trương Thiến Thiến tự hào nói: “Chỗ này là địa bàn của bạn trai mình, ai dám làm gì chúng ta chứ?”

Đúng lúc này, có bốn người con trai đi đến.

Trương Thiến Thiến nhìn thấy một người con trai trong số đó, lập tức đứng dậy vẻ mặt vui mừng: “Chồng à...”

Vương Hào ôm Trương Thiến Thiến, sau đó cười nói: “Nhã Đình, Tô Phương, hoan nghênh hai người đến chơi. Hôm nay trong quán của tôi, nếu mọi người cần gì thì đừng khách sáo, cứ nói với tôi."

Vương Hào là bạn trai của Trương Thiến Thiến, Ngô Nhã Đình và Tô Phương cũng không có cảnh giác gì, cười nói cảm ơn.

“Tôi đến giới thiệu với mọi người một chút, ba người này là bạn của tôi, cũng là bạn thân của tôi.”

“Hai người này là bạn thân của vợ tôi, hai người Ngô Nhã Đình, Tô Phương đều là mỹ nữ, nếu các người còn độc thân thì phải nắm chắc đó.”

“Có lẽ các cậu không biết mỹ nữ này nhưng nhất định sẽ biết chú của cô ấy, Ngô Vân Cương là một doanh nhân nổi tiếng ở thủ đô của chúng ta."

Vương Hào mỉm cười giới thiệu, nhìn không có chút vấn đề nào cả.

Lúc này một người đàn ông tiến lên: “Tôi biết Ngô Vân Cương, có không ít lần qua lại làm ăn với nhà của tôi. Hôm nay gặp được người quen rất nhiên phải uống một chén, Ngô mỹ nữ, mời cô một ly.”

Ngô Nhã Đình muốn cầm đồ uống lên nhưng lại bị Trương Thiến Thiến đưa rượu rót trước đó ra nói: “Nhã Đình, chúng ta uống rượu đi, một ít sẽ không sau đâu. Nếu như say thì còn mình ở đây, còn có thể xảy ra chuyện gì chứ.”

Vương Hào cười nói: “Nhã Đình, tôi cảm thấy cô uống với anh Lương một chút, chú của cô có thể buôn bán kiếm không ít lời từ nhà anh Lương, cho nên rượu này nhất định không thể thiếu nha."

Ngô Nhã Đình suy nghĩ một chút, trong lòng khó xử nhưng không có cách nào khác, cô ấy thực sự muốn chia sẻ gánh nặng cho chú mình, giờ phút này cô ấy chỉ có thể uống một chút rượu.

“Được rồi, nữ trung hào kiệt...” Vương Hào vỗ tay nói hay, đây cũng chỉ là nói quá một chút mà thôi.

Nói một cách nhẹ nhàng, bầu không khí tại hiện trường có chút xấu hổ.

Vương Hào: “Thiến Thiến, các em chơi ở đây đi, hiển nhiên bọn anh không thể để các em ở chỗ này, bọn anh ở bên cạnh, có việc gì thì lập tức gọi bọn anh.”

Trương Thiến Thiến gật đầu: “Ừm.”

Quả thật, mấy người đàn ông bọn họ ở đây Ngô Nhã Đình và Tô Phương đều không nói gì, bầu không khí nhất định rất khó xử cho nên rời đi mới là tốt nhất.

Một phòng riêng khác.

Thiến Thiến tạm thời rời khỏi đám người Ngô Nhã Đình, đi đến phòng của bạn trai.

“Anh Lương.” Trương Thiến Thiến sợ hãi gọi một tiếng, sau đó ngồi vào đùi Vương Hào, Vương Hào đang giở trò nên vẻ mặt rất sảng khoái: “Thiến Thiến, chuyện của Anh Lương em xử lý như thế nào?”

Mặt Trương Thiến Thiến đỏ bừng, bị bóp có hơi đau nhưng vẫn thở gấp nói: “Tối nay nhất định sẽ xong.”

Vương Hào cười nói: “Anh Lương, Thiến Thiến làm việc rất được, hơn nữa hôm nay Thiến Thiến còn để Ngô Nhã Đình mặc một bộ đồ nội y anh rất thích.”

“A? Vậy sao?” Lương Hồng Thiên nghe vậy thì thú tính trong lòng anh ta mạnh mẽ bộc phát, thậm chí có chút không chờ đợi được nhưng vẫn nhịn được.

Sắc mặt Trương Thiến Thiến đỏ lên: “Anh Lương, em nói cho anh biết, Ngô Nhã Đình vẫn còn đó."

"Vậy thì tốt.” Trong lòng Lương Hồng Thiên lại càng vui mừng hơn, anh ta thích Ngô Nhã Đình là bởi vì vô tình xem được bức ảnh mà Trương Thiến Thiến cho xem, trong lòng lập tức ngứa ngáy. Anh ta không thích những thứ khác, chỉ thích những người phụ nữ xinh đẹp, chỉ cần anh ta nhìn trúng thì người đó đừng nghĩ đến việc chạy trốn.

Nếu chỉ là phụ nữ bình thường thì không cần phức tạp như vậy, chủ yếu là chú Ngô Vân Cương của Ngô Nhã Đình có chút năng lực ở thủ đô. Nếu anh ta mạnh bạo thì sẽ bị đuối lý, khó có thể nói rằng sẽ không có rắc rối.

Nhưng nếu có sắp xếp tốt rồi, đến lúc đó là có thể nói không được sao.

Giờ phút này, Lương Hồng Thiên quay đầu, vẻ mặt vui vẻ: “Thiến thiến, cô bán bạn thân của mình như vậy, có cảm thấy vui không?”

Trương Thiên Thiến nằm trong ngực Vương hào khẽ giật, sau đó khẽ nói: “Có gì đâu, anh Lương thích mới là quan trọng nhất, ông xã, anh nói có đúng hay không.”

Vương Hào gật đầu: “Đúng, đúng, có thể làm vừa ý anh Lương đó là may mắn của cô ấy. Với thân phận và địa vị của anh Lương, không có người phụ nữ nào là không thể có được."

Chương 1132: Tô Phương cảnh giác

"Ha ha.” Lương Hồng Thiên nở nụ cười mà hai người đàn ông bên cạnh anh ta cũng cười, bọn họ đều là những người đi theo Lương Hồng Thiên. Từ lâu loại chuyện này đều là chuyện thường tình. Nếu hôm nay may mắn, em gái còn dư lại cũng có thể thuộc về bọn họ.

Tuy nhiên chỉ có một em gái nhưng không sao cả, ba người ở cùng nhau cũng như nhau, một trước một sau sẽ dễ đạt được khoái cảm hơn.

Trương Thiến Thiến vỗ nhẹ vào tay Vương Hào: “Ông xã không sao rồi, em phải quay lại, đêm nay em sẽ chăm sóc anh thật tốt.”

Vương Hào nhìn Trương Thiến Thiến như vậy, trong lòng kích động hận không thể giải quyết cô ta ngay tại chỗ nhưng anh ta biết sau đó còn có việc phải làm, chỉ có thể nhịn xuống: “Đi đi, xử lý mọi chuyện tốt đẹp một chút.”

Chỉ cần chuốc say Ngô Nhã Đình kia, cô ấy và anh Lương xảy ra chút gì đó. Ngày mai khi tỉnh lại sẽ nói là tối hôm qua say rượu nên xảy ra chuyện không may mà thôi, đến lúc đó cho dù trong lòng không phục cũng có thể làm gì.

Tầng dưới.

Thường Hải Ca và Thân Minh không hiểu chuyện gì, họ không biết tình huống hiện tại là gì, Lâm đại sư cũng không uống rượu mà chỉ nhìn chằm chằm lên trên tầng, chẳng lẽ trên tầng có chuyện gì kinh khủng sao?

Bọn họ nhìn theo ánh mắt của Lâm đại sư nhưng không thấy cái gì kỳ lạ cả...

Trương Thiến Thiến đã quay lại, cô ta cố gắng nghĩ mọi cách để Ngô Nhã Đình uống nhiều một chút, về phần Tô Phương là cô ta gọi thêm, nhưng hôm nay cô ấy chắc chắn không thể chạy được rồi.

Trong rượu này có cho thứ gì đó nhưng số lượng rất nhỏ, nếu không ngày mai xảy ra chuyện gì, kiểm nghiệm ra cái gì thì không hay.

Sắc mặt Ngô Nhã Đình hồng lên, ánh mắt đã ngà ngà say, Trương Thiến Thiến cùng uống rượu với cô, cô cũng không có từ chối.

Bình thường người có men say, sẽ không từ chối bất kỳ người nào đến mời rượu mình, Ngô Nhã Đình hiện tại chính là bộ dạng này.

Vốn cô ấy không thể uống rượu, nên chỉ uống một chút thì đã say rồi.

“Nhã Đình, Tô Phương, chúng ta uống thêm ly nữa, chúc tình bạn của chị em chúng ta có thể thiên trường địa cửu.” Sắc mặt Trương Thiến Thiến không thay đổi, đồng thời nói ra những câu dễ nghe nhất.

Thế nhưng trong lòng Ngô Nhã Đình và Tô Phương không nhìn thấu được cô bạn thân của họ là hạng người gì.

Nhưng đối với Trương Thiến Thiến, Tô Phương này có hơi khó đối phó, bởi vì khi làm việc có đôi khi cô ấy cũng sẽ có tiệc rượu, rõ ràng tửu lượng của Tô Phương tốt hơn Ngô Nhã Đình rất nhiều.

Mười một giờ.

Ngô Nhã Đình say khướt nằm trên ghế sô pha nói nhảm nhưng không biết cô ấy đang nói cái gì.

Đầu Tô Phương cũng hơi choáng váng nhưng cô ấy tỉnh táo hoàn toàn, không bất tỉnh.

Lúc này, cửa mở ra.

Đám người Vương Hào đi vào.

Nhất là Lương Hồng Thiên khi nhìn thấy Ngô Nhã Đình say rượu nằm ở đó, ánh mắt vốn lịch sự của anh ta hoàn toàn thay đổi thành tham vọng trần trụi, giống như muốn nuốt Ngô Nhã Đình ngay lập tức.

Còn người đàn ông ở đằng sau Lương Hồng Thiên nhìn thấy Tô Phương kia không say không khỏi có chút thất vọng, cô ta không say, rõ ràng tửu lượng rất tốt đó nha.

Trương Thiến Thiến đứng dậy: “Tô Phương, mình bảo bọn họ đưa cậu về, để mình đưa Nhã Đình về.”

Tô Phương đã từng lăn lộn trong xã hội nên cô ấy đã cảnh giác với những nơi này từ trước rồi: “Không cần, Thiến Thiến, chỉ cần mình và cậu đưa Nhã Đình về là được rồi, mình không say nên có thể đi được.”

Trương Thiến Thiến đau đầu, không ngờ Tô Phương vẫn còn tỉnh táo, sau đó nói: “Tô Phương nghe lời mình, Nhã Đình đã say đến bất tỉnh nhân sự rồi, hai người chúng ta không thể đỡ được, mình và bạn trai mình đưa Nhã Đình về là được rồi.”

Vẻ mặt Vương Hào vui vẻ: “Đúng, đúng vậy, để tôi và Thiến Thiến đưa cô ấy về là được rồi.” Sau đó giơ tay ra, muốn đỡ Ngô Nhã Đình đi.

Thế nhưng Tô Phương lại trực tiếp hất tay Vương Hào ra rồi bảo vệ Nhã Đình ở sau lưng mình: “Không cần, tôi gọi điện thoại cho bạn tôi rồi bảo các cậu ấy đến đây đưa chúng tôi về là được rồi, không cần phải làm phiền anh Vương, anh và Thiến Thiến cứ về trước đi.”

Giờ phút này, Tô Phương đã cảnh giác hoàn toàn. Cô ấy liếc qua nhìn thấy nụ cười trên mặt của anh Lương, lập tức có cảm giác nguy hiểm, đây không phải là người tốt.

Lúc này, Lương Hồng Thiên không thể chờ đợi được nữa: “Sao mỹ nữ này lại có thể bướng bỉnh như vậy chứ, chúng tôi có thể làm gì cô ấy nữa đây? Thiến Thiến là bạn thân của cô ấy, còn có thể xảy ra chuyện gì nữa. Tôi sẽ nhờ bạn tôi đưa em về, em đừng quản nhiều như vậy.”

Hai người đàn ông đứng phía sau Lương Hồng Thiên đột nhiên vui vẻ: “Đúng vậy, đúng vậy, hai người bọn tôi đưa em về là được.”

Tô Phương dứt khoát đứng lên: “Các người đừng đến đây, Trương Thiến Thiến rốt cuộc các người làm cái quỷ gì vậy, cậu bảo bọn họ đi ra ngoài đi.”

Bây giờ Trương Thiến Thiến đã hối hận, sớm biết như vậy cô ta sẽ không gọi Tô Phương đến rồi. Thế nhưng không gọi không được, tuy ba người bọn họ là bạn thân nhưng quan hệ giữa Ngô Nhã Đình và Tô Phương tốt hơn với cô ta. Hơn nữa nếu Tô Phương không đến thì Ngô Nhã Đình nhất định cũng sẽ không đến loại hộp đêm như vậy, cho nên cơn đau đầu này thật sự đã đến.

Két!

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra.

Chương 1133: Chú Lâm ra trận

Đám người Vương Hào nhìn thấy ba người lạ đi vào, lập tức nghiêm mặt nói: "Các người làm gì vậy, đây không phải là chỗ của các người."

Lâm Phàm không để ý đến anh ta, trực tiếp đẩy đám người Vương Hào đang chặn trước mặt hắn ra, đi đến bên cạnh Ngô Nhã Đình: “Tôi là chú của cô ấy, các người nói xem tôi đến đây để làm gì?"

Đám người Vương Hào mất bình tĩnh, không ngờ lại có một tên nhóc như vậy đi vào.

Thế nhưng đối với Thường Hải Ca và Thân Minh mà nói, cuối cùng bọn họ cũng biết Lâm đại sư gọi bọn họ đến đây để làm gì.

Đó chính là yểm trợ.

Sau đó lập tức đứng trước người Lâm Phàm, hai người bọn họ giơ tay đẩy đám người Vương Hào ra, ngạo nghễ nói: “Các người muốn làm gì, có biết chúng tôi là ai không? Ở chỗ này, các người nên thành thật một chút, đừng tự mình tìm thêm phiền phức nếu không thì tôi sẽ khiến các người không thể lăn lộn ở thủ đô nữa, có tin hay không.”

Thường Hải Ca và Thân Minh cũng rất kiêu ngạo khi ở thủ đô, mặc dù bọn họ rất trung thực ở trước mặt Lâm đại sư nhưng khi ra ngoài chơi, họ còn kiêu ngạo và to tiếng hơn bất kỳ người nào khác.

Trong những nơi ồn ào như vậy, thật sự bọn họ chưa bao giờ thua người khác.

Nhất là bây giờ có Lâm đại sư ở đây, bọn họ càng không thể thua, cho dù phải giả vờ tát mặt cho sưng để giả béo thì cũng phải giả bộ là người béo nhất.

Mục đích chính đến đây là để giải quyết vấn đề, về phần Ngô Nhã Đình này xem như là tiện thể.

Cho dù nói thế nào đây cũng là cháu gái của Ngô Vân Cương, có thể coi như người quen nên không thể để xảy ra chuyện được.

Bây giờ hắn đã nhìn rõ tình huống, nếu như đêm nay hắn không xuất hiện, Ngô Nhã Đình nhất định sẽ bị làm hại rồi.

Dựa vào tướng mệnh lần trước hắn nhìn được, cô gái Ngô Nhã Đình này có tướng tử, chỉ sống được một hai ngày nữa. Mà sau khi cô ta chết rồi thì Ngô Vân Cương nhất định sẽ đánh nhau với đối phương để báo thù, nhưng người đàn ông hại Ngô Nhã Đình nhất định là người có lai lịch thâm sâu, Ngô Vân Cương tất nhiên sẽ chơi không lại người ta. Đến nỗi còn làm liên luỵ đến cả Vương Minh Dương, nói thẳng ra đó chính là Minh Dương giảng nghĩa khí nên cũng tham gia vào chuyện này, cùng với Ngô Vân Cương cứng chọi cứng với người đàn ông này. Kết quả cuối cùng thì không cần phải nói tiếp, chính là diệt đoàn!

Đương nhiên, đây chỉ là kết quả của kịch bản do chưa có sự can thiệp, bây giờ hắn đã xuất hiện, kịch bản này tất nhiên sẽ phải thay đổi rồi.

Bây giờ Lâm Phàm nghĩ đến một chuyện, đó chính là làm thế nào để thu hút hoàn toàn sự thù hận này.

Đương nhiên, Tô Phương không vì đối phương nói là người thân của Ngô Nhã Đình mà buông lỏng cảnh giác, cô ấy đã nhìn thấy chú của Ngô Nhã Đình, dĩ nhiên không phải là người trẻ tuổi đang đứng trước mặt này.

Lâm Phàm chú ý đến ánh mắt cảnh giác của Tô Phương, cười nói: “Tôi là bạn của chú cô ấy Ngô Vân Cương, xế chiều này tôi đã gặp cô ấy.”

Ngô Nhã Đình mơ mơ màng màng, lúc này hơi mở mắt: “Chú Lâm, sao chú lại ở đây.”

Nói xong câu đó, cô ấy lập tức say đến mức hôn mê bất tỉnh, Tô Phương cũng thở phào nhẹ nhõm, không ngờ người trẻ tuổi kia thật sự là chú của Ngô Nhã Đình. Tuy nhiên không biết nguyên nhân của chuyện này là gì nhưng ít ra bây giờ đã an toàn hơn.

“Chú Lâm, bọn họ chuốc say Nhã Đình, muốn..." Lời còn chưa nói xong đã bị Lâm Phàm cắt ngang: "Ừm, tôi biết rồi, chỗ này cứ giao cho tôi."

...

Thường Hải Ca và Thân Minh không hề sợ hãi mà xô đẩy với đối phương, mặc dù đối phương là bốn người đàn ông nhưng hai người bọn họ đi trong cái giới này quanh năm, làm sao có thể sợ đám người này được chứ?

"Các người muốn làm gì, đi chơi gái còn muốn chuốc say người ta, đúng là làm mất mặt cánh đàn ông. Tôi nói cho các anh biết, biết điều thì cút khỏi đây ngay lập tức, nếu không các người có tin chỉ cần một cuộc điện thoại của tôi cũng có thể gọi 180 huynh đệ đến để bắt các người quỳ gối ở đây không.” Thường Hải Ca hét lên.

Lâm đại sư đang ở sau lưng anh ta, anh ta nhất định không được sợ, chỉ làm mà không nói nhiều.

Vương Hào cau mày, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, quả thật bất ngờ. Đánh giá từ thái độ và giọng điệu của hai người trước mặt này, trông họ rất tự tin, hiển nhiên không phải người bình thường ở thủ đô.

Anh ta không có chỗ dựa giống như những đứa con nhà giàu kia, anh ta chỉ có thể mở một hộp đêm, quen biết một số đại thiếu gia, hỗ trợ và quen biết bọn họ để tăng thêm chỗ dựa phía sau cho bản thân mình.

Vương Hà không có lời hay: “Các người là ai?”

“Ông đây là người mà mày không thể chọc vào.” Thường Hải Ca ngẩng đầu lên, khí phách bộc phát ra, khí chất bảnh bao kiêu ngạo của một người đàn ông lập tức bộc phát ra ngoài.

Mặc dù không biết lai lịch của bốn người này ra sao nhưng khí thế đương nhiên không thể thua được, ý định chính là khiến đối phương phải e ngại.

Để cho đối phương biết những người đứng trước mặt họ chính là những đại lão ở thủ đô.

Chương 1134: Đợi đã

“Anh tránh ra.” Hiện tại Lương Hồng Thiên rất khó chịu, mỹ nữ sắp vào tay không ngờ lại bị người khác cắt mất như vậy, làm sao anh ta có thể nhịn được.

Vương Hạo gật đầu rồi cung kính đứng sang một bên, chuyện này để anh Lương giải quyết là được rồi, không cần anh ta ra mặt.

Lương Hồng Thiên nhìn hai người, vì ánh đèn không quá sáng nên không thể nhìn rõ nhưng anh ta vẫn có cảm giác trước đây đã từng nhìn thấy hai người họ ở đâu đó, nhưng nhất thời không nhớ ra.

Còn đối với anh ta mà nói, những người không thể nhớ được thì chính là rác rưởi.

"Tôi là Lương Hồng Thiên, các anh là ai?”

Khi Lương Hồng Thiên tự giới thiệu bản thân, hai người Thường Hải Ca và Thân Minh đột nhiên sững sờ, giống như bị dọa sợ.

Nhất là Thường Hải Ca, anh ta kinh ngạc nói: “Lương Hồng Thiên nhà họ Lương?”

Khi hỏi những lời này Thường Hải Ca cũng có chút hối hận, không phải là khí thế yếu đi nhưng nếu đối phương thật sự là người nhà họ Lương thì thật sự là bi kịch, bởi vì đối phương là người mà anh ta và Thân Minh không thể gây hấn.

Lương Hồng Thiên cười lạnh một tiếng, khóe miệng vểnh lên: “Ôi! Không ngờ các người còn biết nhà họ Lương, theo tôi biết ở thủ đô chỉ có một người tên là Lương Hồng Thiên, các người nói tôi phải không?”

Quả nhiên, khi nói ra những lời này, sắc mặt của Thường Hải Ca và Thân Minh đột nhiên thay đổi.

Nhà họ Lương ở thủ đô không phải bình thường, đã từng là gia tộc tam kiệt, có quyền thế rất lớn. Lương Hồng Thiên này chính là con cháu chính thống của nhà họ Lương. Tuy rằng không rõ tình huống cụ thể, nhưng nhà họ Lương này thật sự là một đại gia tộc.

Bình thường một nhà quyền quý thì trong nhà chỉ có ba người, cũng không tính là gia tộc gì.

Nhưng nhà họ Lương này không tầm thường, năm xưa gia chủ trước đây của nhà họ quá biết sinh con, sinh không ít con. Hơn nữa, mỗi người con sau này trưởng thành đều trở thành ông chủ lớn, sau này phát triển tiếp rồi tạo thành quy mô khổng lồ, các ngành các nghề đều có người của nhà họ Lương, cho nên có thể nói quyền thế nhà họ Lương rất lớn.

Đây không phải người bọn họ có thể gây hấn, cho dù là cha của bọn họ cũng không thể xử lý nhà họ Lương được.

Thường Hải Ca tạm thời không nói chuyện còn Thân Minh thì lặng lẽ đi đến bên cạnh Lâm Phàm, nói nhỏ: “Lâm đại sư, lai lịch của anh ta có chút lớn... Nhà họ Lương ở thủ đô không dễ chọc, nếu không thì gọi điện cho Trâu thiếu gia, chỉ có anh ấy mới có thể đứng ra được, tôi và anh Thường không đỡ được.”

Lâm Phàm tất nhiên biết rõ lai lịch của đối phương rất lớn, nếu không dựa vào vận mệnh Ngô Văn Cương và Vương Minh Dương cũng không thể bị chèn ép đến mức sụp đổ như vậy, nhưng vì điều này hắn mới không thể bỏ qua cơ hội lần này.

Phải kéo tất cả thù hận đến đây.

Chính mình không đi loanh quanh, chuyện thu hút thù hận cũng không phải chuyện dễ dàng gì?

Nếu là lúc trước, Thường Hải Ca nhất định sẽ bị dọa đến mức mặt tái nhợt, lập tức giả bộ làm cháu trai, nhưng hôm nay thì không.

Lâm đại sư gọi mình đến đây hỗ trợ tất nhiên không thể hoảng sợ, người nhà họ Lương thì sao, anh ta là người trọng nghĩa không thể để mất mặt được.

“Hóa ra là Lương thiếu gia, vị này là Lâm đại sư cũng là bạn của Trâu đại thiếu gia, hy vọng Lương thiếu gia nể mặt tha cho cô gái này một lần.” Giọng điệu của Thường Hải Ca hơi yếu đi, đối mặt với Lương Hồng Thiên thì ngay cả tư cách xách giày anh ta cũng không có. Thế nhưng nếu để Trâu đại thiếu gia ra mặt thì vẫn có tác dụng.

“A, tôi đã nói tại sao các người lại quen mắt như vậy, vừa rồi ngang ngạnh như vậy thì ra là người của Trâu Thiên Phúc nhỉ. Lương Hồng Thiên tôi đã lăn lộn ở thủ đô lâu như vậy nhưng chưa có ai dám thách thức tôi, nhưng nói gì thì tôi cũng phải nể mặt một chút nhỉ. Hơn nữa, tôi chỉ muốn đưa cô ấy về nhà mà thôi, tôi có thể làm chuyện này mà, phải không?” Lương Hồng Thiên vừa cười vừa nói nhưng khi ánh mắt nhìn về phía Lâm Phàm, ánh mắt lại lóe lên một tia thú vị.

“Đúng, đúng, Lương thiếu gia là người như thế nào chúng tôi đều biết, vậy cảm ơn Lương thiếu gia đã nể mặt.” Thường Hải Ca thở phào nhẹ nhõm, ít nhất có thể giải quyết vấn đề này.

Nhưng lúc Thường Hải Ca chưa kịp phản ứng, Lương Hồng Thiên đã tát cho anh ta một cái rất mạnh. Đột nhiên bị tát khiến anh ta hơi bối rối, ngọn lửa vô danh đột nhiên bộc phát trong lòng nhưng anh ta vẫn cố kìm nén xuống.

Lương Hồng Thiên vỗ nhẹ vào mặt Thường Hải Ca nói: “Tôi tát anh một cái là muốn nói cho anh biết, ở thủ đô đừng quá kiêu ngạo, tôi muốn đụng đến anh thì cho dù Trâu Thiên Phúc cũng không bảo vệ được anh, có hiểu không?”

“Lương thiếu gia, tôi hiểu.” Thường Hải Ca xấu hổ vô cùng, thực lực không bằng người ta nên anh ta chỉ có thể chịu đựng cái tát này.

Thâm Minh nhìn thấy Thường Hải Ca bị tát một cái, trong lòng rất phẫn nộ nhưng đối phương là người nhà họ Lương, anh ta cũng chỉ có thể nhịn xuống.

Lương Hồng Thiên nhìn thoáng qua: "Đi thôi, thật nhàm chán.."

Thường Hải Ca nhẹ thở ra, cuối cùng cũng giải quyết xong. Tuy bị tát một cái trước mặt Lâm đại sư có chút mất mặt nhưng nó cũng đáng giá, nhưng không lâu sau anh ta lại bị Lâm đại sư dọa cho sợ.

Lúc này, cuối cùng Lâm Phàm cũng nghĩ thông suốt, thu hút thù hận là cách tốt nhất, đơn giản chính là ra tay tàn bạo.

"Đợi đã…"

Chương 1135: Hấp dẫn cừu hận

Lâm đại sư, anh muốn làm gì vậy.

Thường Hải Ca trong lòng kinh hãi hô lên, vừa rồi đã giải quyết xong rồi. Thế nhưng bây giờ Lâm đại sư lại lên tiếng, chuyện này chắc chắn có chút không ổn.

Mặc dù còn chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng vị Lâm đại sư này lại muốn nói chuyện với đối phương, chẳng lẽ là muốn đánh nhau?

“Anh đợi một chút!” Lâm Phàm tiến đến trước mặt Lương Hồng Thiên.

Lương Hồng Thiên nhíu mày: “Anh chính là bạn tốt của Trâu Thiên Phúc, sao trước đây tôi chưa từng gặp anh nhỉ?”

Lâm Phàm hỏi ngược lại: “Sao anh lại đánh anh ta?”

Lưu Hồng Thiên cười: “Tôi đánh anh ta còn cần lý do hay sao?” Sau đó nhìn về phía Thường Hải Ca cười nhạt nói: “Nói cho anh ta biết, tôi đánh anh có cần lý do không?”

Thường Hải Ca mặt có chút biến sắc, có loại cảm giác nhục nhã nhưng tình huống bây giờ không thích hợp, chuyện này không thể làm to được: “Lâm...!”

Khi anh ta chuẩn bị lên tiếng thì cảnh tiếp theo khiến anh ta hoảng sợ, anh ta trợn tròn mắt không dám tin mà nhìn Lâm đại sư, anh ta không ngờ…

Bốp!

Lâm Phàm giơ tay lên tát một cái, động tác rất nhanh, rất chuẩn, có thể nói là rất đẹp mắt.

Lương Hồng Thiên ngoẹo đầu, sắc mặt kinh ngạc, thậm chí gã không ngờ rằng đối phương lại dám đối xử mình như vậy.

“Anh dám đánh tôi?” Lương Hồng Thiên như lóe ra tia lửa, hung dữ nói.

Lâm Phàm nhẹ nhàng vẩy tay: “Đánh anh không cần lý do.”

“Anh...” Lương Hồng Thiên nổi giận, anh ta không ngờ rằng đối phương lại ngang ngược như vậy. Lúc này hai người đàn ông sau lưng hắn thấy Lương thiếu gia bị đánh làm sao có thể nhịn được, bọn họ muốn xông lên liều mạng với Lâm Phàm, nhưng lại bị Lương Hồng Thiên cản lại.

“Tốt, rất tốt.” Anh ta lớn như vậy thật đúng là chưa bị người nào đánh, nhưng hôm nay lại ngoại lệ. Thằng cha không biết sống chết trước mắt vậy mà lại dám động đến mình.

Vốn xem đối phương là bạn tốt của Trâu Thiên Phúc, anh ta không muốn tạo thêm thù hận. Nhưng không ngờ đối phương lại dám chọc mình.

Bốp!

Tất cả mọi người đều không ngờ Lâm Phàm lại tát thêm một cái.

Ánh mắt Lương Hồng Thiên có chút thất thần, đối phương tát cả hai bên mặt của anh ta.

Lâm Phàm bình tĩnh nói: “Nếu đã khen như vậy, vậy tát thêm một cái nữa cho anh trải nghiệm thêm chút nhé!”

Theo suy nghĩ vừa rồi, hắn muốn lôi kéo thù hận nhất định phải làm từ đơn giản đến cao cấp. Hai cái bạt tay liên tục này đã làm cho bầu không khí sôi động hẳn lên, sau đó lại từ từ lắng xuống.

Nhất là phải khiến cho Lương Hồng Thiên toàn tâm toàn ý nhảy bổ vào người mình, đến lúc đó sẽ hoàn thành việc lớn.

Thường Hải Ca và Thân Minh đã hoàn toàn trợn tròn mắt.

Bọn họ không ngờ rằng Lâm đại sư vậy mà lại động thủ thật, hơn nữa ra tay còn rất quả quyết, căn bản không có bất kỳ do dự nào.

Nhất là Thường Hải Ca không biết vì sao, đột nhiên bị hành động của Lâm đại sư làm cho cảm động.

Theo anh ta thấy, Lâm đại sư làm như vậy chính là vì anh ta.

“Con mẹ nó.” Hai người đàn ông đứng phía sau Lương Hồng Thiên không cách nào chịu đựng được nên xông lên, Lương thiếu gia mà cũng dám đánh, tên này không muốn sống nữa rồi.

Nhiệm vụ bây giờ chính là tăng thêm chút tình cảm với Lương Hồng Thiên, về phần những người khác đều chỉ là tệp đính kèm, không cần giao lưu gì với bọn họ.

Bốp bốp!

Bị Lâm Phàm tát một trận vào mặt ngã bẹp xuống đất, giống như bị vùi dập giữa chợ.

Lương Hồng Thiên có chút bối rối, gã ta không nghĩ thằng cha trước mặt lại lợi hại như vậy, mấy người bọn họ tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.

Trong phòng tĩnh mịch không một tiếng động, Trương Thiến Thiến ngây ngốc đứng nguyên một chỗ, chuyện xảy ra hoàn toàn nằm ngoài dự liệu.

Bốp!

Lại là một cái tát nữa.

Lương Hồng Thiên không ngờ bản thân lại có ngày như vậy, không ngừng gào thét: “Sao anh cứ đánh vào mặt tôi vậy.”

Lâm Phàm cười: “Không vì sao cả, chỉ là muốn đánh vào mặt anh, có biết tôi là ai không?”

“Tôi là Lâm Phàm, ở Thượng Hải người ta gọi tôi là Lâm đại sư, nhớ rõ tên tôi đừng quên đấy nha!”

“Anh...” Lương Hồng Thiên sắc mặt đỏ bừng, anh ta không biết bây giờ nên làm thế nào, sau đó lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi người đến, nhưng đối phương nào có cho anh ta cơ hội đó.

Lâm Phàm nắm lấy tay Lương Hồng Thiên, vặn bàn tay gã thành hình cây cung.

“A, a, a...”

Cứ như vậy nhẹ nhàng bẻ, đầu Lương Hồng Thiên cũng vì vậy mà lắc trái lắc phải, bị Lâm Phàm vờn cho ngơ ngác.

Khi Lâm Phàm buông cổ tay Lương Hồng Thiên ra thì gã lập tức quỳ phịch xuống đất, đầu rạp dưới đất, mắt nổi đom đóm, choáng váng đầu óc.

Lâm Phàm vuốt cằm suy nghĩ, lần này sợ rằng không lôi kéo được bao nhiêu thù hận rồi, nhất định phải kéo thêm từng đợt nữa mới được.

Thường Hải Ca và Thân Minh ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, cảnh trước mắt đã vượt qua nhận thức của bọn họ rồi.

Lâm đại sư vậy mà lại đánh Lương Hồng Thiên, chuyện này chắc chắn sẽ gây nên ồn ào rất lớn, với tính khí của Lương Hồng Thiên tuyệt đối gã sẽ không bỏ qua như vậy.

Xong đời!

Hoàn toàn xong đời rồi.

Bọn họ đều không biết bây giờ nên làm thế nào để bảo vệ Lâm đại sư.

Chương 1136 - Vẫn còn một chút nguy cơ

Đạo hữu ơi, tặng ít kim phiếu cho truyện nhé! Cám ơn nhiều lắm lắm!

Chương 1136: Vẫn còn một chút nguy cơ

Lâm Phàm nhìn lướt qua Lương Hồng Thiên, hôm nay tạo được không ít thù hận, nhưng vẫn chưa đủ. Nhưng mà tạm thời như vậy đã, ngày mai lại đến hấp dẫn thêm một đợt cừu hận nữa.

“Đi thôi.” Lâm Phàm nhìn bọn Thường Hải Ca nói. Sau đó đi tới bên cạnh Ngô Nhã Đình rồi vác cô ta lên vai: “Uống say rồi, thật đúng là nặng mà.”

Tô Phương chưa từng gặp qua cảnh tượng thế này, nhưng lúc này tốt nhất là đi theo sau lưng Lâm Phàm. Nếu như người đàn ông này không xuất hiện, không biết đêm nay sẽ phát sinh sự tình gì nữa.

Nghĩ một chút, trong lòng cô cũng cảm thấy sợ hãi.

Bên ngoài quán bar.

Lâm Phàm nhìn bọn Thường Hải Ca nói: “Các anh về đi, tối nay cảm ơn nhiều nhé!”

“Lâm đại sư, chuyện này có gì đâu mà cám ơn, có điều anh đánh Lương Hồng Thiên như vậy, thật sự là không sao đấy chứ?” Thường Hải Ca bây giờ vẫn còn lo lắng, dù sao Lương Hồng Thiên này cũng không phải người bình thường, chuyện phía sau nhất định sẽ rất phức tạp.

Lâm Phàm tùy ý xua tay: “Có thể có chuyện gì chứ, tát có vài trăm cái. Ngày mai tôi sẽ đi thăm anh ta, không có chuyện gì đâu.”

Thường Hải Ca toát mồ hôi đáp: “Được rồi.”

Nhưng sau khi hai người rời đi, Lâm Phàm lấy điện thoại ra gọi cho Ngô Vân Cương.

“Lâm đại sư, muộn vậy rồi có chuyện gì sao?”

Lâm Phàm: “Ngô tổng, cháu gái này của ông suýt chút nữa bị người bạn thân của cô ta bán đi rồi đó.”

“Cái gì?” Ngô Vân Cương ở đầu dây bên kia vừa nghe thấy lời này thì lập tức đứng dậy vẻ mặt lo lắng hỏi: “Lâm đại sư, người không sao chứ?”

Lâm Phàm: “Không có việc gì rồi, tôi phát hiện kịp thời nhưng có điều uống quá say không còn biết trời trăng gì nữa. Tôi thấy ông nên đến một chuyến đón cô ta về đi nha.”

Ngô Vân Cương nghe thấy không có chuyện gì thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó đầu óc chợt nhảy số, nghĩ ra điều gì đó, bèn nói: “Chuyện này… Lâm đại sư, tôi vô cùng tin tưởng anh, anh với cháu gái tôi đều là người trẻ tuổi cũng dễ giao tiếp, tối nay làm phiền anh… Ủa, không được rồi, sao màn hình điện thoại lại bị đen vậy? Alo alo, Lâm đại sư nghe được tôi nói không? Nghe…tút tút tút…”

Lâm Phàm ngơ ngác liếc nhìn điện thoại, con mẹ nó, Ngô Vân Cương vậy mà lại tắt máy.

Sau đó liếc nhìn Ngô Nhã Đình đang trên vai mình rồi cười, cái tên này coi mình là cái gì vậy, thậm chí cả cháu gái cũng đều bán.

Tô Phương đứng một bên thận trọng cảnh giác, hiện tại cô vẫn còn chưa hoàn hồn vì sự kiện vừa rồi.

“Đi thôi, tôi đưa các cô về.” Lâm Phàm nói.

“Ờ ờ…” Tô Phương lập tức gật đầu.

Ngày hôm sau!

Lâm Phàm ngủ dậy, tối qua sau khi đưa Ngô Nhã Đình và Tô Phương về thì hắn lập tức rời đi. Tuy rằng Ngô Nhã Đình rất xinh đẹp, nhưng hắn không phải là loại người thừa nước đục thả câu.

Ở một biệt thự nào đó.

Sau khi Ngô Nhã Đình tỉnh lại, cảm thấy đầu óc mơ mơ màng màng, thậm chí chuyện tối qua cũng không nhớ rõ. Sau đó dường như nhớ ra chút gì đó vội vàng vén chăn lên nhìn rồi thở phào nhẹ nhõm.

Cốc cốc!

Tô Phương đi vào: “Nhã Đình, cậu tỉnh rồi à.”

Đầu Ngô Nhã Đình có chút đau: “Phương Phương, tối qua xảy ra chuyện gì vậy?”

Vừa nghĩ đến chuyện tối qua, Tô Phương lập tức nổi giận, hận không có chỗ để phát tiết: “Nhã Đình, sau này đừng chơi cùng Trương Thiến Thiến nữa. Tối qua cậu suýt bị cô ta bán đi đó, cô ta chuốc say cậu sau đó muốn để một người đàn ông dẫn cậu đi. Cậu không biết thôi, chuyện tối qua thực sự rất nguy hiểm. Nếu không phải là chú Lâm đến cứu cậu thì thực sự đã xảy ra chuyện rồi đó.”

“Cái gì !!!” Ngô Nhã Đình ngẩn ngơ rồi nghĩ đến người trẻ tuổi hôm đó mình gặp.

Tô Phương ngồi bên cạnh kể lại toàn bộ sự tình cho cô ta, Ngô Nhã Đình nghe xong cũng tức giận. cô ta không ngờ rằng Trương Thiến Thiến lại đối với mình như vậy.

Mặc dù không nhớ rõ chuyện lúc đó, nhưng nghĩ kỹ lại khiến cô ta cảm thấy sợ hãi.

Có điều bây giờ trong lòng cô ta tò mò nhất chính là người kia từng nói qua với mình phải cẩn thận với bạn bè của mình, không ngờ thực sự bị anh ta nói trúng.

Bên trong một biệt thự sang trọng nào đó.

Một tiếng gầm gừ tức giận vang lên, đồ đạc trong phòng bị quăng lộn xộn, trong mắt Lương Hồng Thiên lúc này như bốc lửa.

“Đáng ghét, thực sự đáng ghét, thằng chó kia tao sẽ không bảo qua cho mày.”

Nghĩ đến chuyện tối qua, trong lòng gã ta cảm thấy thật sự quá nhục nhã, gã ta thân là con cháu chi trưởng của nhà họ Lương, vậy mà lại bị một tên rác rưởi đánh.

Mặc dù không biết tối qua mình trở về như thế nào, có lẽ bản thân mơ mơ màng màng quay về, nhưng chuyện tối qua vừa nhắm mắt lại thì trong đầu lại xuất hiện.

Không thể chịu đựng được.

Lâm Phàm bấm ngón tay tính toán, chuyện của Ngô Nhã Đình tạm thời vẫn còn chưa kết thúc. Mặc dù không nhất định sẽ phát sinh nhưng vẫn còn có một chút khả năng. Vì để chuyện này chết từ trong trứng nước, nhất định hắn phải khiến tất cả cừu hận đều hấp dẫn về phía mình.

Trong trang kiến thức võ hiệp này, có một môn võ công thuộc về phương diện tâm trí.

Nhưng mà bổn đại sư tôi là ai? Tôi là người phát huy chính nghĩa, trừ gian diệt ác, còn cần sử dụng biện pháp bàng môn tả đạo như vậy để đả kích đối phương sao?

Đương nhiên là không cần rồi.

Chương 1137: Tiếp tục hấp dẫn cừu hận

Về phần Mã Mục Phong cũng là chuyện không có cách nào khác, tên kia quả thật làm người ta tức giận quá mức nên chỉ có thể ra hạ sách này. Mà đối với Lương Hồng Thiên, tự nhiên không thèm để ý đến biện pháp đó.

Dù sao chuyện này cũng quá đơn giản, thật sự không có gì thú vị.

“Con mẹ nó, quên mất một chuyện quan trọng rồi.” Lúc này Lâm Phàm vỗ mạnh một cái vào đầu mình. Hôm qua gặp bọn Thường Hải Ca quên không nói với bọn họ một chuyện, chính là mình cũng muốn tham gia cuộc thi vịnh Thanh Điền kia.

Gọi điện thoại.

“Hải Ca, cuộc thi vịnh Thanh Điền kia cậu giúp tôi báo danh nha. À đúng rồi, hãy giúp tôi chuẩn bị một chiếc xe luôn nhé, tôi cũng muốn tham gia sự kiện lần này.”

“What?” Thường Hải Ca nghe thấy lời này thì lập tức trợn tròn mắt, Lâm đại sư cũng muốn tham gia thi đấu, đây chính là cuộc thi rất nguy hiểm. Có điều anh ta cũng không dám phản đối, nên đã đồng ý.

Hai người trò chuyện một chút thì tắt máy.

Lâm Phàm điều chỉnh lại trạng thái sau đó đi ra ngoài, bây giờ nhất định phải tạo thêm cừu hận mới được.

Phải hoàn toàn kéo hết cừu hận qua mình.

Nhà họ Lương.

Lương Hồng Thiên sống trong đại gia đình này áp lực rất lớn, dù sao gã ta không phải là bảo bối duy nhất trong cái nhà này.

Nhà bác cả có hai nam một nữ, đều vượt hơn gã một đầu.

Nhà bác hai có ba nam hai nữ, càng đè gã không ngóc đầu lên được.

Mà bên phía cha mình thì chỉ có một mình gã, thế đơn lực bạc là người tồn tại vô dụng nhất. Chỉ biết ăn uống rồi chờ chết, so với anh chị em nhà hai bác thì gã cũng chỉ là phế vật.

Có điều, cũng may Lương Hồng Thiên đủ mạnh ở thủ đô này, cho dù bản thân không có tác dụng gì thì cũng không tồn tại người nào dám chọc gã ta.

Chỉ là, hôm qua có một thằng khốn đã hoàn toàn chọc giận gã.

Nhưng khi Lưu Hồng Thiên chuẩn bị ra ngoài thì một người đàn ông chặn đường ra của gã, trên mặt lộ vẻ trêu chọc: “Ồ! Hồng Thiên, mặt chú sao vậy? Sao lại có cảm giác như bị người ta đánh vậy nhỉ.”

Lương Hồng Thiên nhìn thấy người đến ngay lập tức nở nụ cười, nhưng đó là nụ cười ẩn chứa lo lắng: “Anh, không có gì, là do em tự mình đụng.”

“Ồ, sao lại không cẩn thận vậy, anh còn tưởng rằng chú bị người khác đánh chứ. Bỏ đi không nói nữa, anh phải đến tập đoàn rồi. Hôm nay có hợp đồng lớn cần ký, chú phải cố gắng lên đi, cả ngày chơi bời lêu lổng không phải là chuyện tốt đâu.” Lương Tuấn Phi cười nói, có chút ý khinh thường.

“Vâng, anh nói đúng, em sẽ cố gắng.” Lương Hồng Thiên gật đầu nói, nhưng sau khi đối phương rời đi vẻ mặt vốn đang tươi cười ngay lập tức biến thành vô cùng tức giận.

“Đáng ghét, trước mặt mình diễu võ dương oai, sẽ có một ngày tôi sẽ giẫm anh dưới chân.” Trong lòng Lương Hồng Thiên không thoải mái, nhưng bây giờ không còn cách nào. Đối phương là con của bác cả, trong tập đoàn của gia đình cũng là người có địa vị cao, không phải là người bản thân gã có thể so sánh.

Có điều, gã ta cũng không thể so sánh với bất kỳ anh chị em nào trong nhà. Thế nhưng mà cha của gã so với cha của bọn họ thì lợi hại hơn.

Cửa hàng xe.

Lương Hồng Thiên đến nơi lập tức thu hút sự chú ý của người khác.

“Anh Lương, anh đến rồi nhìn chiếc xe này xem, tôi đã ‘độ’ gần hết rồi.” Một thanh niên trẻ tuổi lấy lòng tiến lên phía trước nói.

Lương Hồng Thiên gật đầu: “Ừm, không tồi, không tồi.”

Ở nhà chịu sự khinh bỉ của bọn họ, nhưng ra ngoài lại nhận được sự nịnh bợ của người khác, loại cảm giác này mới tuyệt làm sao.

“Với chiếc xe hiện tại này của anh Lương, cuộc thi Thanh Điền nhất định sẽ đứng thứ nhất.”

Lương Hồng Thiên xua tay: “Ai có bệnh thần kinh mới tham gia cuộc thi như vậy, không cẩn thận là sẽ mất mạng. Độ lại xe cho tôi tốt chút, để hôm đó đi lượn vài vòng là được rồi.”

Anh ta mặc dù thích xe nhưng không thích đua xe. Ai mà không biết loại hình này tính nguy hiểm cao như thế nào, không cẩn thận chút là mất mạng như chơi, cho nên để cho đám người điên kia tự mình chơi đi.

“Hé lô, Lương thiếu gia, nhớ tôi không?” Lúc này Lâm Phàm đột nhiên xuất hiện ở cửa hàng xe.

Lương Hồng Thiên nhìn thấy người đến, ngay lập tức thay đổi sắc mặt: “Mày… mày…”

Lâm Phàm bước lên, nắm lấy bàn tay của Lương Hồng Thiên: “Đừng chỉ nữa, tối qua tôi đã nói tên của tôi với anh rồi mà, anh không nhớ sao?”

Lương Hồng Thiên sao có thể quên được cái tên này, nhưng bây giờ gã ta đã sớm bị sự phẫn nộ trong lòng thay thế. Gã không ngờ rằng cái tên tối qua vậy mà lại xuất hiện ở đây.

Hơn nữa còn xuất hiện quang minh chính đại, kiêu ngạo như vậy, hoàn toàn là không để gã vào mắt.

Lâm Phàm bất lực lắc đầu, cảm thán thở dài: “Xem ra anh quên rồi, tôi cũng chỉ có thể giúp anh nhớ lại một chút.”

Bốp!

Lại nữa.

Đầu Lương Hồng Thiên bị hất sang một bên, con ngươi mở lớn. Con mẹ nó, tên này lại đánh mình, hắn lại dám đánh mình lần nữa.

“Tao…”

Bốp!

Âm thanh thanh thúy truyền ra từ trong cửa hàng xe, tất cả những người đang độ xe ở đây đều trợn mắt há hốc mồm.

Bọn họ không ngờ rằng lại có người ban ngày ban mặt tát vào mặt Lương thiếu gia như vậy, quả thực là tự tìm cái chết.

Chương 1138: Lai lịch người này thế nào?

“Nhớ lấy, tôi tên Lâm Phàm mở cửa hàng ở Thượng Hải, người ta gọi tôi là Lâm đại sư. Anh phải ghi thù với tôi, là loại hận thù không chết không thôi, xem như khi đi ngủ thì trong đầu cũng phải nghĩ ra hình ảnh tìm đủ mọi cách giết tôi mới được.” Lâm Phàm cảm thấy cách tạo cừu hận cũng không đơn giản, người xưa có câu ‘đánh người không nên đánh mặt’ nhưng mà mình đánh mặt gã nhiều như vậy, cho dù là người có tính tình tốt đi nữa thì cũng sẽ không nhịn được. Nhưng mà không ngờ cái tên Lương Hồng Thiên này vậy mà lại có tâm trạng đi độ xe, đúng là quá rộng lượng rồi.

“Mày…”Lương Hồng Thiên quát to: “Mày muốn làm cái gì, con mẹ nó, tao sẽ giết chết mày.”

Thấy tính khí này của Lương Hồng Thiên, Lâm Phàm vô cùng hài lòng gật đầu: “Đúng, phải là loại khí thế muốn giết tôi như vậy, phải thù hận tôi, đây mới là chuyện anh nên làm.”

Bốp!

Bốp!

Lại là một tràng tát tay liên tục, Lương Hồng Thiên bị đánh đến choáng váng. Mặc dù lực không mạnh nhưng đây là một loại sỉ nhục.

Lâm Phàm dừng lại, buông cổ tay đối phương ra. Lúc này Lương Hồng Thiên ngã ra trên xe, mắt nổi đầy đom đóm.

“Lần này kết thúc ở đây.” Lâm Phàm thấy cũng đã đủ, có thể thu tay. Đợi lần sau thấy gã lại kéo thêm một đợt cừu hận nữa, đến lúc đó chắc là cũng đủ rồi.

Ngay sau khi Lâm Phàm rời đi, Lương Hồng Thiên từ từ hồi phục lại.

Nhưng lỗ tai tương đối thính, nghe được mọi người xung quanh đang xì xào bàn tán.

“Con mẹ nó, Lương thiếu gia bị người này tát nhiều như thế, vậy mà hắn ta rời đi coi như không có chuyện gì.”

“Không phải là tận mắt nhìn thấy ai mà dám tin, chuyện này quá kinh khủng rồi.”

“Không ngờ Lương thiếu gia cũng bị người tát, thật là hiếm thấy.”

Lúc này, sắc mặt Lương Hồng Thiên chợt xanh rồi lại trắng cực kỳ khó coi, trừng mắt nhìn mọi người rồi rời đi.

Mà mọi người cũng bị dọa cho một trận, không dám nói thêm câu nào. Sau khi Lương Hồng Thiên rời đi mới thở phào nhẹ nhõm.

Buổi chiều.

“Lương thiếu gia, anh sao vậy? Sao lại rầu rĩ không vui như thế?” Trong một phòng trà cao cấp, một nhóm con nhà giàu đang chém gió, đùa giỡn. Nhưng khi một trong số đó phát hiện Lương thiếu gia trước đây lắm lời vậy mà giờ lại không nói lời nào, có chút tò mò hỏi.

Lương Hồng Thiên xua tay: “Không có gì, mọi người nói chuyện đi, tâm trạng tôi không tốt.”

“ y? Tâm trạng không ổn sao? Có cần tôi giúp anh không?”

Đột nhiên, một giọng nói truyền đến khiến Lương Hồng Thiên giật mình hoảng sợ, khi quay đầu lại thì đã nhìn thấy dáng người kia, khiến thân thể của gã chợt run lên.

Mọi người nghi hoặc nhìn lại, không biết người đến là ai? Ở đây chính là quán trà cao cấp, người bình thường không thể vào được, vì sao tên này có thể vào đây được.

Lương Hồng Thiên đứng dậy: “Mày…”

Đột nhiên, một cảnh quen thuộc lại lần nữa xuất hiện.

Cái tên đáng ghét này lại nắm lấy cổ tay mình, mà hai lần trước tên này cũng nắm cổ tay mình như thế.

Nếu như vậy thì tiếp theo chắc chắn lại muốn cho mình ăn liên hoàn tát rồi?

Lúc này, Lương Hồng Thiên hoảng hốt, giãy dụa. Thế nhưng người trước mặt sức lực quá lớn, cho dù bản thân gã giãy dụa như thế nào thì cũng không có tác dụng.

“Cứu tôi…” Lương Hồng Thiên nhìn những người anh em bên cạnh, hy vọng bọn họ có thể giúp đỡ mình.

Bốp!

Lâm Phàm tát gã một cái: “Bọn hắn không giúp được anh đâu, nhớ hận tôi đấy biết chưa?”

Lại là cảm giác quen thuộc, Lương Hồng Thiên đã bị đánh cho đến sợ.

Gã ta quay đầu nhìn các anh em chung quanh, nhưng điều khiến gã tuyệt vọng nhất chính là, những người mà bản thân gã nghĩ rằng là anh em này, vậy mà lại không một ai nhúc nhích.

Thậm chí những người này còn ở đó chỉ trỏ nói chuyện, càng làm cho gã ta thêm tuyệt vọng.

“Mọi người đừng động, tên này dám đánh Lương Hồng Thiên thì lai lịch chắc chắn không bình thường, chúng ta dừng rước họa vào thân.”

“Đừng kích động, để xem chuyện gì đã.”

“Hắn dám đánh cả Lương Hồng Thiên, rốt cuộc là lai lịch hắn như nào vậy?”

“Không rõ lắm, các anh xem biểu cảm của Lương Hồng Thiên, hình như đây đã không phải là lần đầu tiên rồi.”

...

“Nhớ tên của tôi chưa?” Lâm Phàm hỏi.

Lương Hồng Thiên đã hoàn toàn ngốc luôn rồi, rốt cuộc là có chuyện gì. Không phải chỉ là một chuyện xấu không thành tối hôm qua thôi sao? Cũng đâu có làm ăn được cái gì đâu, có cần thiết phải gặp mình một lần là đánh một lần như vậy không chứ?

Cho dù có phách lối thì cũng không thể phách lối như thế này được.

Không thể cho người ta một con đường sống sao.

Bốp!

“Xem ra anh vẫn chưa nhớ rõ, nghe kỹ nhé, tôi tên là Lâm Phàm, nghe rõ chưa hả?”

Bốp bốp!

Lại một trận liên hoàn tát, Lương Hồng Thiên lại lần nữa ngã xuống sô pha, mắt nổi đom đóm, lúc này gã ta cũng không phân biệt rõ trời nam đất bắc nữa rồi.

Lâm Phàm thấy cũng đã đủ nên lập tức rời đi.

Sau khi Lâm Phàm rời đi, những người xung quanh lập tức vây quanh: “Lương thiếu gia, người này lai lịch như nào, sao lại dám đánh anh.”

“Đúng đó, lai lịch hắn như nào vậy?”

Mọi người trước tiên đều hỏi Lâm Phàm có lai lịch gì, mà không ai thèm quan tâm đến gã có bị làm sao hay không.

Lúc này Lương Hồng Thiên đã phục hồi lại, gã không nói câu nào mà lập tức rời khỏi nơi này.

Chỉ để lại một đám công tử con nhà giàu hai mặt nhìn nhau.

Buổi tối, gã lại gặp phải cái tên đáng sợ này nữa, ở trước mặt các người đẹp gã lại bị Lâm Phàm dạy dỗ tiếp.

Bình Luận (0)
Comment